Quá khứ không ngủ yên
Anh à! Đã gần 2 năm rồi phải không anh, em không nghĩ chúng mình đã chia xa ngần ấy thời gian. Một mùa tình yêu nữa lại sắp qua, những lúc như vậy em nhớ anh vô cùng.
Em tự hỏi vì sao chúng mình lại dễ dàng chấp nhận một kết thúc buồn như thế cho mối tình của chúng ta. Phải chăng em đã quá kỳ vọng vào mối quan hệ này? Chúng ta đã không yêu nhau nhiều như chúng ta vẫn tưởng đúng không anh? Với em những gì xảy ra như mới chỉ ngày hôm qua, nước mắt đã rơi nhiều dù em hiểu rằng chúng ta sẽ không thể quay về như ngày xưa.
Người ta vẫn nói thời gian sẽ xoa dịu vết thương lòng nhưng với em liệu điều đó có đúng? Chỉ biết rằng khi xa anh rồi em mới nhận ra rằng em yêu anh nhiều như thế nào. Bây giờ khi nói ra điều này em hiểu rằng đã quá muộn. Chúng ta đã không còn bên nhau như ngày xưa.
Video đang HOT
Có phải em đang ghen cho những hạnh phúc anh đã không còn dành cho em? Nhưng nếu biết rằng có một người con gái yêu anh và anh yêu, người ấy sẵn sàng hy sinh vì anh, điều mà em đã không thể làm, em vẫn sẽ rất vui dù biết rằng mình thực không làm được như thế.
Biết rằng cuộc đời còn nhiều khó khăn nhưng em chỉ muốn anh tin rằng vẫn luôn có một người chân thành nghĩ đến anh và mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh. Vẫn biết rằng trong góc khuất nào đó của trái tim mình, tình yêu với anh sẽ luôn thổn thức nhưng hãy sống hạnh phúc khi không có em ở bên anh nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Con đường tình không có bóng dáng em
Khi em bỏ về, anh không thèm giữ em lại,... mà chỉ vứt cho em ánh nhìn khinh miệt. Tình yêu có lẽ nào lại như thế?
Rất nhiều ngày đã đi qua trong cuộc tình của chúng ta. Từ cái ngày anh bước vào đời em, bước vào cuộc sống của một cô sinh viên ấm êm bên bạn bè và gia đình của mình từ ngày chúng ta chính thức chạm vào trái tim nhau, anh thổn thức: " Anh yêu em"... Em nhẹ dạ xoa dịu mọi khúc mắc, mọi trắc trở, khập khiễng giữa chúng ta để đón nhận anh đến trong trái tim mình. Em đã không biết rằng, có rất nhiều thứ không sao xoa dịu được em bằng một câu nói của anh: " Anh yêu em".
Rất nhiều thứ "vật chất" không thể xoa dịu được bằng một câu, "Anh yêu em" ấy được, huống chi chính câu nói ấy đã không còn vẹn nguyên như ngày đầu. Thời gian, trắc trở, thử thách của cuộc sống đã khiến màu tình yêu phai nhạt. Em là đàn bà, em có sự yếu lòng và vị tha bản chất của đàn bà, mỗi lần anh làm em buồn, em lại cố gắng xoa dịu tất cả lỗi lầm của anh cũng chỉ bằng một câu nói nhiều ngày trước hôm nay anh nói với em. Nhưng... vẫn là một chữ "nhưng"...
Mình cách nhau bao tuổi anh nhỉ? Mình cách nhau 10 tuổi, khác nhau hẳn 1 thế hệ, khác nhau cách nhìn, tư tưởng, bản tính khác nhau cách hành xử, cách nói cách cười... Sự giống nhau duy nhất là ta biết đồng thuận với nhau trong những hoàn cảnh khác nhau và chúng ta đều biết khi nào mang cái "Tôi" đặt lên trên, khi nào nói ra điều mình nghĩ, khi nào nên im lặng. Nhưng rõ ràng, thời gian đã chứng minh cho chúng ta thấy cái "Tôi" bản chất không thể được điểu khiển bởi chỉ một suy nghĩ "đồng thuận" nếu không có Tình yêu đi cạnh chỉ cho nó đường đi nước bước.
Thời gian, trắc trở, thử thách của cuộc sống đã khiến màu tình yêu phai nhạt (Ảnh minh họa)
Rất lâu rồi em không viết nhật ký về anh, cũng không chủ động nhắn tin, gọi điện cho anh, càng không viết mail cho anh nữa. Những cử chỉ quan tâm của em dành cho anh như thế lâu rồi em không làm. Chính anh đã đánh mất những điều đó trong em. Anh khiến em không còn muốn quan tâm anh nữa. Tin nhắn, cuộc gọi và cả thư của em, anh ít khi trả lời, có trả lời cũng không trả lời ngay, anh bảo: " tại công việc". Thứ "công việc" gì nhiều đến mức anh không thể dành thời gian để viết một cái tin, gọi một cuộc gọi hay trả lời một cái thư? Không! Tất thảy mọi thứ trong tình yêu khi đã nêu lý do thì đã không còn nguyên nghĩa của nó nữa. Tất cả chỉ vì anh đã đánh mất tình yêu với em rồi. Em đã không còn quan trọng với anh như cái ngày anh nói, "Anh yêu em"!
Mỗi lần anh làm em buồn, em thường nghĩ sẽ rời xa anh, xa anh mãi mãi. Nhưng thường thì em không thể làm điều đó, chưa bao giờ em làm được. Lúc này đây khi ngồi viết những dòng này, em cũng không nghĩ mình có thể rời xa được anh. Em yêu anh! Vẫn luôn yêu anh.
Chỉ là khi anh ốm, em qua chăm sóc anh, anh khỏe, em bị nhiễm bệnh từ anh, em đổ bệnh, anh không tới thăm em được, vì anh... bận công việc mấy hôm nghỉ nhiều dồn lại. Chỉ là, khi em khỏi bệnh, qua gặp anh, mình tranh luận, to tiếng, em bỏ về, anh không thèm giữ em lại, vứt cho em ánh nhìn khinh miệt. Tình yêu có lẽ nào lại như thế? Tình yêu có lẽ nào lại chỉ có thể như thế? Em bất giác nhìn bầu trời mùa hạ nổi giông, ngẫm mình không bằng một áng mây ngày bão...
Đến ngày hôm nay, em quả thực đã cố gắng rất nhiều trên con đường đi tìm sự đồng thuận giữ chúng ta. Mỗi lần giận dỗi rồi làm lành, mỗi lần không thống nhất được quan điểm cũng như cách giải quyết vấn đề, em đều cố gắng nhún mình trước anh, bởi anh là đàn ông, bởi đàn ông xưa nay mặc nhiên được cái quyền "vô tâm" và " bận rộn". Em làm tất cả vì em muốn mình đi đến hôn nhân. Nhưng hình như chỉ mình em cố gắng thì không thể có "hôn nhân" được anh ạ, bởi "tiếng vỗ tay phải tạo từ 2 bàn tay" chứ anh!
Em muốn nói lời tạm biệt tình yêu này! Em mỏi mệt quá! Em không muốn đi tiếp con đường chỉ có mình em và một cái bóng do em tưởng tượng ra nữa...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho riêng mình! Người ta thích viết blog, riêng mình. Tôi vốn thích viết nhưng đôi khi lại sợ.. sợ không biết mình phải viết gì, sợ cái tính mưa gió thất thường chẳng biết nếu ngày nào mình cũng viết thì sao nhỉ? Lần đầu tiên tôi viết blog. Bắt đầu từ những ngày ba tôi mất.. Một cô bạn ngày nào cũng lò dò...