Quá khứ cứ mãi đeo bám tôi
Do số mệnh xung khắc, do ám ảnh quá khứ hay vì anh chưa bao giờ yêu tôi nên mới dẫn đến cảnh trái ngang này?
Tôi đã chia tay mối tình đầu sau 3 năm từ khi là cô sinh viên năm nhất. Ngày đó tôi quen anh trong một câu lạc bộ sinh viên. Anh không quá đẹp trai, cao to nhưng nói chuyện có duyên và biết lắng nghe. Dần dần tôi cũng có cảm tình với anh nhưng cũng phân vân không biết anh nghĩ gì về tôi. Một lần, người bạn gái thân lấy điện thoại của tôi nhắn tin thổ lộ thay tôi tình cảm với anh. Anh trả lời lại rằng thích tôi và hôm đó chúng tôi chính thức quen nhau.
Theo thời gian, chúng tôi yêu nhau và đã đi quá giới hạn. Anh hứa sẽ có trách nhiệm và lấy tôi sau khi hai đứa ra trường. Nhưng đời không nói trước điều gì. Anh chia tay tôi vào một ngày giữa tháng 2 sau khi về quê ăn tết. Khi đó, tôi vừa ra trường, đi làm chưa lâu và anh còn một năm nữa ra trường. Lý do anh đưa ra là ba mẹ anh không thích tính cách của tôi và chê tôi nhỏ con, không thể cải thiện nòi giống. Anh còn sự nghiệp tương lai trong khi tôi lớn tuổi hơn, chờ đợi anh sẽ khổ. Tôi đã níu kéo mong anh quay lại và nói sẽ chấp nhận tất cả, sẽ chờ đợi anh nhưng anh đã thẳng thừng từ chối. Anh còn nói sẽ không bao giờ có chuyện chúng tôi quay lại nữa dù tôi có chờ đợi bao lâu và mong tôi hạnh phúc với người đàn ông khác. Dù yêu tôi nhưng anh không thể cãi lời ba mẹ nên mong tôi hiểu và thông cảm.
Tôi đau khổ, tuyệt vọng, mặc cảm vì bản thân và không dám tin vào tình yêu. Tôi sợ và xa lánh tất cả. Nhưng bạn bè xung quanh đã động viên, an ủi rất nhiều, tôi bắt đầu thay đổi bản thân, khiến cho mình bận rộn, gặp gỡ bạn bè, làm những việc yêu thích và lên các trang tâm sự đọc những câu chuyện tình yêu của người khác. Từ những lời góp ý của các bạn để vực dậy chính mình và dần dần lấy lại tinh thần, vui vẻ hơn. Tôi nghĩ lại những lời anh đã nói và cũng quyết tâm quên anh – mối tình đầu của tôi.
Cũng thời gian này, tôi bắt đầu hòa nhập với đồng nghiệp trong công ty, đi chơi, ăn uống, hát hò. Trong nhóm bạn bè đồng nghiệp cùng chơi, tôi và anh ấy hay tâm sự. Anh cũng đã một lần đau khổ vì mối tình đầu bỏ anh đi lấy chồng. Chúng tôi nói chuyện rất tâm đắc, thông cảm và hiểu nhau, xem nhau như bạn bè. Cuối tháng 4, người yêu cũ của tôi muốn quay lại nhưng lúc này tôi đã không còn tình cảm nữa. Tôi cũng đem chuyện này kể với anh bạn đồng nghiệp, anh ấy nói sao không cho người ta cơ hội nhưng tôi nói không thể vì không còn nghĩ đến nữa.
Dần dần tôi mến anh và yêu anh lúc nào không hay. Tôi cảm nhận anh cũng có tình cảm với tôi. Anh cũng bắt đầu quan tâm và muốn tôi cho anh cơ hội để tìm hiểu. Tôi nói với anh tôi sợ vì đã một lần đau khổ trong tình yêu rồi. Nhưng anh bảo hãy xem như cơ hội để tìm hiểu nhau và tôi coi đó như là sự bắt đầu. Đó là tháng 5 vừa rồi. Nhưng chỉ một tuần sau, anh bắt đầu tránh mặt tôi. Qua tìm hiểu, tôi mới biết anh đang quen người khác trong công ty. Cô ấy cũng chơi chung trong nhóm đồng nghiệp và trước đây cũng biết chuyện tình cảm của tôi và anh ấy. Họ đã hôn nhau và tối nào cũng đi chơi.
Video đang HOT
Khi biết điều đó, tôi buồn lắm nhưng cũng mong anh và người bạn kia hạnh phúc. Tôi vẫn xem anh như bạn bè. Nhưng bạn bè trong nhóm trách anh quá đa tình, tham lam, đang tìm hiểu tôi mà lại quen người ngay trong nhóm. Họ còn bảo anh lợi dụng tôi và cả người con gái kia để quên mối tình đầu, ai cũng xa lánh anh. Anh không gặp người kia nữa và thậm chí xem nhau như người xa lạ. Ở công ty cũng tránh gặp mặt.
Một ngày anh thú nhận với tôi là anh có tình cảm với tôi nhưng khi biết tuổi tác tôi và anh khắc nhau (anh tuổi sửu, tôi tuổi thìn), lấy nhau về kiểu gì anh cũng chết sớm, gia đình anh không thể nào chấp nhận chuyện tôi và anh quen nhau. Vì anh là con trai một, cháu trưởng dòng họ nên anh mới tránh mặt tôi. Nụ hôn với người kia chỉ là bản năng đàn ông và anh mặc cảm là người thứ ba chen vào nên tôi mới không quay lại với người cũ. Anh mong chúng tôi là bạn. Nhưng thực sự tôi đã quên người cũ và yêu anh nên rất đau khổ khi hiểu rằng anh sẽ không vượt qua được số mệnh nên dặn lòng quên đi và chỉ xem anh như bạn bè.
Nhưng sau đó, trong một lần đi chơi cùng bạn bè, anh có uống bia và đưa tôi về. Đêm đó anh đã hôn tôi, chưa đi quá giới hạn nhưng có chạm vào cơ thể tôi. Anh xin lỗi tôi và mong tôi vẫn xem anh là bạn. Tôi muốn quên đi tình yêu tôi dành cho anh nhưng nụ hôn đó đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi không chấp nhận được lý do số mệnh mà anh đã nói trong khi anh cũng yêu tôi. Sau đó, tối nào anh cũng nói muốn được yêu, được ôm tôi nhưng mặc cảm với quá khứ và những điều anh nói nên tôi đã bảo anh hãy tránh xa tôi, đừng nghĩ đến tôi nữa. Anh nói anh không quan trọng chuyện quá khứ, anh yêu tôi. Anh hẹn tôi đi nhà nghỉ vì chỉ muốn được ôm tôi. Có lẽ tôi cũng muốn được tựa vào bờ vai đó dù chỉ một lần nên đã đồng ý. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nam nữ bên nhau chung một phòng không kìm chế nổi, chúng tôi đã vượt quá giới hạn.
Tuy nhiên, sau lần này anh không xa lánh tôi mà bắt đầu mối quan hệ với tôi. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, đi chơi như một cặp tình nhân thực sự. Tôi say trong hạnh phúc và mơ một giấc mơ mái ấm bên anh. Chúng tôi có vài lần quan hệ nữa nhưng anh dặn tôi phải uống thuốc tránh thai vì giờ anh vẫn chưa đủ điều kiện lo cho một gia đình riêng. Tôi muốn tình yêu của mình dựa trên thời gian tìm hiểu chứ không phải là dục vọng. Tôi nghĩ theo thời gian khi đã yêu nhau thì chuyện tuổi tác không quan trọng. Anh cũng lo lắng, quan tâm tôi rất nhiều. Chúng tôi rất vui nhưng càng ngày tôi cảm nhận anh ít quan tâm đến tôi hơn. Có lúc anh làm tôi rất buồn, không biết anh có yêu tôi thật lòng hay không.
Anh nói yêu tôi, quan tâm và lo lắng cho tôi nhưng lúc tôi cần anh thì không thấy anh đâu cả. Tôi dọn phòng trọ kêu anh qua phụ thì anh bảo bận. Tôi nhờ anh qua chở đi làm vì xe hư, anh cũng bảo bận. Đi chơi anh kêu tôi qua đón vì ba mẹ không cho đi chơi, dắt xe ra khỏi nhà không được. Muốn rủ anh đi chơi thì anh bảo hết tiền đợi lĩnh lương. Tôi lo lắng cho anh thì anh bảo tôi muốn làm mẹ anh. Anh luôn nói tùy em, em muốn làm gì thì làm. Lúc anh gặp tôi là sau khi đi nhậu về và vào nhà nghỉ. Nhưng tôi đã quá yêu anh nên không còn phân biệt đâu là thật giả.
Tháng 10, anh về quê ở Huế để làm giỗ tộc. Anh đã đi xem bói rất nhiều nơi và thầy nào cũng phán hai đứa không được quen nhau. Một lần nữa anh nói với tôi. Trong lúc nóng giận tôi đã nói đừng liên lạc, hãy cho nhau thời gian để suy nghĩ xem có nên tiếp tục hay không. Một hôm, anh hỏi tôi có thể chết vì anh không? Tôi nói nếu vì anh, em sẽ chết nhưng em không muốn chết để anh một mình lúc này. Anh nói anh cũng vậy và nói chia tay.
Tôi choáng váng và đau khổ vô cùng khi cuối cùng anh cũng lấy lý do số mệnh để chia tay. Nhưng chia tay cả hai đều không muốn nên xem nhau như bạn bè và tối nào cũng nhắn tin, nói chuyện điện thoại. Anh nói nhớ tôi, không quên tôi được, muốn gặp tôi và anh lại đưa tôi vào nhà nghỉ. Anh xin lỗi vì không mang hạnh phúc cho tôi. Lúc này, anh hỏi tôi về mối tình đầu và cho tôi biết, người đó đã nói chuyện quá khứ của tôi và anh nghe được từ người bạn trong công ty tình cờ có quen người đó. Tôi suy sụp vì không ngờ mối tình đầu mà tôi đã từng yêu lại có thể hạ nhục tôi và bêu riếu về tôi như thế. Điều đau đớn nhất là tôi lại nghe từ anh, người mà tôi đang yêu. Đến lúc này, anh vẫn nói yêu tôi nhưng anh không thể đến với tôi, không phải chuyện quá khứ mà vì số mệnh. Tôi đau lắm nhưng cũng đành chấp nhận vì níu kéo cũng đâu được gì. Quan trọng là anh đã yêu tôi thật lòng chỉ vì hoàn cảnh mà phải chia tay và anh cũng rất đau khi xa tôi.
Tối nào chúng tôi cũng nhắn tin chúc nhau ngủ ngon nhưng anh cũng khuyên tôi quên anh và quen người khác. Vậy mà mới hôm qua, anh nhắn tin nói với tôi là anh đã có người yêu mới. Anh quen được 10 ngày nhưng là sau khi chia tay tôi. Tối nay anh hẹn người ta đi chơi. Tôi có cảm giác trời đất đảo lộn. Chẳng lẽ anh quên tôi nhanh như vậy hay từ trước đến giờ anh không yêu tôi? Trong cơn nóng giận và ghen tuông, tôi mắng anh là thằng khốn nạn, không xứng đáng, lợi dụng tôi chứ không yêu tôi, anh sẽ bị quả báo. Đến lúc này anh nói: “Ừ, anh là thằng khốn nạn như vậy đó. Đã nói ngay từ đầu mà em không tin. Em cũng đâu quá. Sao em cũng từng làm như thế với người tình đầu, cũng quên nhanh và quen anh nhanh. Tôi bị quả báo còn em thì vui. Em nghĩ sao khi tôi quen em mà tôi nghe những lời bàn tán không tốt về em và người đó. Em nghĩ sao cũng được. Đúng là lòng dạ đàn bà đều như vậy cả”. Tôi đau lòng muốn chết được. Tối không ngủ được, chỉ biết khóc. Sáng dậy không nổi, nghỉ làm ở nhà luôn. Sáng ra anh gọi điện trách tôi “Tối qua anh chẳng đi đâu cả nên ở nhà nhắn tin chọc em thôi. Nhưng anh không ngờ đó. Thôi thì đừng gặp và nói chuyện với hạng người như anh nữa”.
Giờ đây tôi không biết phải như thế nào nữa, phải nghĩ về anh như thế nào nữa, anh có yêu tôi thật lòng không hay chỉ là lợi dụng? Anh nói chọc tôi vậy sao ngay tối hôm đó anh không nói mà để tôi phải buồn và đau khổ vì những lời anh nói như thế? Hay anh nói như vậy để tôi căm thù anh, hận anh mà quên anh. Tôi cũng muốn quên anh nhưng tình yêu tôi dành cho anh vẫn còn nhiều quá và điều tôi đau khổ nhất là chuyện quá khứ. Liệu sau này tôi có được hạnh phúc không nếu chồng tôi cũng dằn vặt tôi chuyện quá khứ như anh vì tôi cũng hiểu đàn ông rất khó chấp nhận một quá khứ như thế của vợ?
Theo VNE
Lăn tăn cưới một người thua kém mình
Tôi 24 tuổi, anh mới 20, chưa nghề nghiệp ổn định, nhà lại ở xa, nếu chờ thêm hai năm nữa thì ai biết trước chuyện gì xảy ra.
Tôi là một độc giả trung thành của chuyên mục đã lâu và cũng có khi tôi thấy hình bóng mình trong những bài tâm sự của các bạn. Nhưng hôm nay tôi mới đủ tự tin để giãi bày lòng mình và mong mọi người giúp tôi gỡ rối. Tôi 24 tuổi, hiện tại cũng đã có một công việc xem như là ổn định. Cái tuổi này, nhiều người cũng như gia đình tôi quan tâm tới chuyện cưới xin của tôi. Chính điều đó khiến tôi băn khoăn, khó nghĩ là nên làm đám cưới bây giờ hay để hai năm nữa nhưng như lời các cụ ta vẫn nói thì tránh cưới vào năm kim lâu. Năm nay, tính tuổi mụ tôi cũng đã 25 tuổi rồi.
Tôi đã có người yêu và hiện tại, chúng tôi rất thương yêu nhau. Chúng tôi cũng đang mong chờ một đám cưới và một gia đình trong tương lai. Nhưng nếu chỉ có vậy thì chắc chúng tôi chẳng có gì phải lo lắng, chỉ cần nói với gia đình hai bên và bàn chuyện, định ngày là xong. Mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh kém tôi 4 tuổi. Đó là lý do thứ nhất tôi băn khoăn. Tôi vẫn biết chuyện đó chẳng nghĩa lý gì nếu người ta yêu nhau và vượt qua mọi thứ. Thế nên tôi và anh đã bên nhau được hơn một năm nay.
Dù cũng có rất nhiều bất đồng nhưng tôi hiểu anh là người tốt nên thực sự tin tưởng và yêu thương hết lòng. Sau mỗi trận cãi vã, hai đứa lại tự làm lành với nhau. Tuổi anh và tôi không hợp nhau nên tôi cũng lo lắng sau này lấy nhau có đem lại hạnh phúc cho nhau hay không? Điều đó vẫn khiến tôi băn khoăn ít nhiều vì tôi cũng là người mê tín.
Hơn nữa, hiện tại công việc của anh vẫn chưa ổn định. Tôi sợ rồi cái nền móng chỉ xây bằng tình yêu của chúng tôi không đủ vững chắc khi những khó khăn về cơm áo gạo tiền của hôn nhân ập tới. Rồi nếu có em bé thì sẽ càng phức tạp hơn. Tôi chỉ muốn sẵn sàng tất cả cho những bé yêu của chúng tôi chào đời trong điều kiện tốt nhất.
Thêm chuyện nữa là gia đình anh ở Nghệ Anh, rất xa nhà tôi, khoảng 300 km. Bạn bè tôi nói giờ đang yêu thì có thể anh sẽ ở lại Hà Nội với tôi nhưng sau này làm sao mọi chuyện tính trước hết được? Lấy chồng thì phải theo chồng là chuyện bình thường. Tôi cũng ít lo về chuyện xa xôi vì chúng tôi đã nói rõ ràng về chuyện sẽ ở gần nhà tôi vì nhà tôi chỉ có hai chị em gái nên bố mẹ không muốn con ở quá xa. Nhiều lúc, bố tôi còn đùa bảo chỉ cho bán kính lấy chồng là 20 km và cũng thuận tiện cho công việc của hai đứa về lâu về dài. Sợ bố phản đối chuyện chúng tôi nên tôi đã nói dối nhiều điều về anh và gia đình anh. Tôi rất sợ nếu bố tôi biết mọi chuyện.
Mấy hôm trước, tôi đưa anh về nhà, nói chung mọi người cũng rất quý anh. Nhưng thực sự vẫn kèm theo những lời nói dối của tôi và anh như gia đình anh cũng khá hay anh đang có công việc giống như tôi... Tôi rất hối hận vì làm thế nhưng thực sự tôi không biết làm gì hơn. Giờ anh vẫn đang cố gắng học và tôi tin với sự chăm chỉ ấy, anh sẽ có cái gì đó tốt hơn. Tuy vậy, vấn đề là thời gian, không phải một sớm một chiều là được.
Anh là một người đàn ông tốt, duy có điều anh ít lãng mạn. Tôi thật sự cần điều đó nhưng yêu anh tôi bằng lòng tất cả. Khi thì tôi muốn làm đám cưới luôn, khi thì nghĩ cứ chờ một thời gian nữa quyết định vẫn chưa muộn. Nhưng đâu phải thế là xong. Hai năm không quá ngắn cũng không quá dài, bao nhiêu chuyện có thể xảy ra. Làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong hai chúng tôi thay lòng hay một vài hoàn cảnh khách quan xô đẩy.
Xin các bạn đọc hãy cho tôi một lời khuyên để có thể nắm lấy hạnh phúc của mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã lắng nghe.
Theo VNE
Anh chia tay tôi chỉ vì mẹ Giá như ngày xưa anh và gia đình anh đi xem tuổi của hai đứa từ đầu thì đã không có kết cục đau đớn thế này. Tôi và anh ấy đã quen nhau từ khi tôi là sinh viên đại học. Anh không đẹp trai, không ga lăng nhưng tốt tính và là người của gia đình. Chúng tôi đã yêu nhau...