Quá khứ chỉ là quá khứ
Tôi sợ hãi ôm chặt em hơn. Tôi sợ những suy nghĩ của hôm qua khiến em tổn thương và dằn vặt. Em run rẩy trong vòng tay tôi.
Giây phút ấy, tôi biết tôi sai rồi. Tự hứa sẽ không bao giờ buông tay em nữa. Quá khứ chỉ là quá khứ và hiện tại tôi thuộc về em, chúng ta thuộc về nhau. Mưa vẫn rơi, gió thổi mạnh hơn, nhưng tôi đã ở đây ôm chặt em rồi.
***
- Mình chia tay nha em!
- Xin Lỗi! Mình kết thúc đi!
- Em à! Chúng mình không hợp nhau!
- Mình tạm xa nhau em nhé!
- …
Tôi đã tập trước gương nhiều lần và tìm đủ mọi câu nói để không làm Phương tổn thương. Vậy mà giờ đây nhìn Phương xanh xao ủ dột, tôi chẳng đành lòng nói những lời đó với em nữa. Chúng tôi quen nhau trong câu lạc bộ mĩ thuật của trường. Phương học dưới tôi một khoá. Em hiền lành, hoà nhã và thích giúp đỡ người khác. Tôi và em yêu nhau được hơn hai tháng thì My Anh xuất hiện – cô ấy là bạn gái cũ của tôi. Và tôi đang lạc bước. Sự xuất hiện của My Anh khiến những kí ức xưa ùa về. Những năm tháng hai đứa từng cùng nhau trải qua. Ngọt ngào có. Đắng cay có. Tất cả vốn đã ngủ quên khi My Anh chuyển nhà đến một thành phố khác.
Vậy mà, đùng cái, My Anh trở lại, cảm xúc ngày ấy cùng nỗi nhớ kìm nén chợt dâng lên. Trong phút chốc Phương biến mất hoàn toàn trong trí nhớ của tôi. Tôi không phải là một thằng con trai tốt. Tôi làm tổn thương Phương và giờ đây tôi đang muốn cứa thêm vào vết thương của em bằng việc nói lời chia tay. Tôi biết, tôi vẫn chưa quên được My Anh. Tình yêu tôi dành cho cô ấy vẫn còn sâu sắc lắm. Vì thế, tôi không muốn có lỗi với em. Phương đáng được hưởng một tình yêu xứng đáng hơn. Tôi hẹn em ra đây để nói điều đó nhưng thật khó khăn.
Từ lúc em và tôi bước vào đây, em chẳng nói gì cả. Gương mặt hốc hác của em khiến tôi đau nhói và mặc cảm tội lỗi. Tôi không nên bắt đầu với em. Nếu như ngày ấy tôi không gặp em ở triển lãm tranh do câu lạc bộ mĩ thuật trường tổ chức. Nếu như hôm đó tôi không làm dính màu vào váy em. Nếu như em không bắt đền tôi bằng một chầu ốc nóng. Nếu như hôm ấy ở quán ốc, em không nắm tay tôi và nhận tôi là bạn trai lúc tôi tình cờ gặp người bạn cũ. Nếu như tôi không kể cho em nghe về My Anh. Nếu như em không làm đủ mọi cách để tôi cười lúc gặp lại nhau. Nếu như… nếu như … “nếu như không thể nói nếu như”. Phương vẫn ngồi đây đợi tôi mở lời. Tay em vê vê hình vẽ gì đó trên ly nước cam và nói:
- Mình tạm chia tay anh nhé! Em biết… anh không thuộc về em.
Phương nói chưa dứt nước mắt đã rơi. Tôi thẫn thờ nhìn em lau vội giọt nước mắt mà chẳng làm được gì giúp em cả. Em thay tôi nói ra điều ấy. Ít nhất tôi sẽ nhẹ lòng hơn. Nhưng em vẫn khóc.
- Mình vẫn là bạn tốt anh nhé!
- Anh xin lỗi…
- Anh không có lỗi, là lỗi của em, em không giữ được anh.
Nói xong, em đứng lên rời khỏi cà phê Gió để tôi lại một mình, trống rỗng và có gì đó nhói đau. Khi Phương nói ra điều đó tôi biết em đã dằn vặt mình rất nhiều. Nhưng biết làm sao khi tim tôi còn dành cho My Anh nhiều khoảng trống. Và tôi chọn làm tổn thương em. Tôi đã bảo tôi là một thằng tồi rồi mà.
Sài Gòn đổ mưa. Những cơn gió thổi tung những chiếc chuông nhỏ treo trên khung cửa sổ của quán café nhỏ. Bầu trời nặng nề buông xuống những hạt mưa. Phương sẽ cảm lạnh mất. Ý nghĩ đó chợt hiện lên trong tôi.
Video đang HOT
Tôi lao về phía lối ra và quay quắt tìm em. Tôi chẳng biết tôi thực sự quan tâm em hay chỉ vì muốn giúp bản thân bớt cắn rứt lương tâm nữa. Mặc kệ mưa tôi chạy theo bóng em. Em bước chậm trên hè phố. Không dù, không nón, vai và tay em run run trong bộ váy trắng ướt sũng. Tôi cứ thế bước theo sau em. Tôi không đủ can đảm để kéo em về phía tôi nữa. Tôi tự nhủ sẽ không làm em đau nữa. Chợt em dừng lại, chạy ngược về phía tôi và ôm chầm lấy tôi:
- Xin lỗi! Em không làm được. Đừng bắt em rời xa anh.
Tôi như nghẹn lại, chỉ biết giữ chặt em trong tay để em không run lên vì lạnh. Môi em nhợt nhạt áp sát vào ngực tôi. Lúc ấy tôi nhận ra tôi yêu em nhiều lắm. Chúng tôi cứ thế ôm nhau dưới mưa. Mặc dòng xe cộ và tiếng mưa ồn ào chen chúc. Mưa càng lúc càng to, nước mưa mặn hay nước mắt em mặn? Tôi sợ hãi ôm chặt em hơn. Tôi sợ những suy nghĩ của hôm qua khiến em tổn thương và dằn vặt. Em run rẩy trong vòng tay tôi. Giây phút ấy, tôi biết tôi sai rồi. Tự hứa sẽ không bao giờ buông tay em nữa. Quá khứ chỉ là quá khứ và hiện tại tôi thuộc về em, chúng ta thuộc về nhau. Mưa vẫn rơi, gió thổi mạnh hơn, nhưng tôi đã ở đây ôm chặt em rồi.
***
Phía bên kia đường, chiếc dù đỏ My Anh cầm rơi xuống. Cô ấy quay đi, chẳng dám nhìn khoảnh khắc đau lòng đó. Gió càng lúc càng mạnh hơn, thổi chiếc dù đỏ ra giữa lòng đường. Những chiếc xe và dòng người cố tránh nó và gây ra một vụ tai nạn. Tiếng đụng xe vang lên. Hai chiếc xe tránh chiếc dù đỏ bị trượt tay lái lao thẳng vào cột đèn giao thông, đâm sầm vào một đôi bạn trẻ đang ôm nhau trên phố. My Anh quay lại, không kìm được nước mắt …
P/s: Tôi chưa bao giờ kể một câu chuyện buồn đến thế. Một câu chuyện mà tôi chẳng dám viết nổi cái kết. Bạn à! Đôi khi trong cuộc sống chúng ta thường lầm tưởng quá khứ là hiện tại và đánh mất nhiều thứ. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn và mãi mãi mất đi những điều quan trọng. Chẳng hạn như tuổi trẻ, tình yêu và thậm chí cả tính mạng. Thay vì mải sống trong quá khứ, chạy theo bóng hình ai đó trong kí ức tại sao bạn không thử bước ra, mở lòng và yêu đi. Bởi tình yêu không phải như quả táo của Niuton, không phải cứ chờ thì nó sẽ rơi xuống.
Tóc Rối
Theo blogradio.vn
'Hãy để anh làm lành vết thương của em'
Sau cuộc hẹn, tôi trở về nhà, cửa nhà im ỉm khóa. Trên bàn, mâm cơm đã dọn sẵn còn đậy kín.
Cạnh đó là một tập ảnh, một tập giấy sao in những dòng tin nhắn từ zalo, viber và cả facebook của tôi và người cũ cùng với dòng chữ ngắn ngủi của vợ tôi: "Em đã biết!"
Hai mươi tuổi tôi biết yêu lần đầu tiên, một mối tình xinh đẹp và nhiều dấu ấn như hết thảy những mối tình đầu khác.
Tình yêu kéo dài hai năm, đang giai đoạn mật ngọt thì đột nhiên em bỏ tôi đi lấy chồng khi còn chưa tốt nghiệp Đại học. Em ra đi không một lời giải thích, không một câu nhắn gửi. Nó trở thành một vết thương, một nỗi nhức nhối trong tim tôi.
Tôi đã rất khó khăn để nguôi quên, vật vã lấy lại thăng bằng. Rồi tôi gặp vợ tôi bây giờ, tình yêu như được tái sinh, chúng tôi yêu nhau rồi cưới.
Tình yêu của những người trưởng thành không quá nồng nhiệt bởi đã vướng víu những trách nhiệm, lo toan. Thế nhưng đối với tôi, vợ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy chịu thương chịu khó, rất ít than phiền, dù cho có những thời điểm tôi lâm vào cảnh thất nghiệp, chán nản ngập trong nhậu nhẹt thì cô ấy vẫn một mình xoay xở trong ngoài, động viên và tạo động lực cho tôi không nửa lời trách móc.
Ảnh minh họa: Internet
Đó là quãng thời gian tôi thấm thía nhất về hai chữ Gia đình, về tình chồng vợ. Tôi không phải là kẻ hay nói những lời mật ngọt nhưng tự thâm tâm mình tự nhủ cả đời này sẽ vì vợ con, vì gia đình mà yêu thương và cố gắng.
Tôi gặp lại em, mối tình đầu của tôi một cách tình cờ trong một sảnh khách sạn khi tham dự hội thảo chuyên ngành. Em vẫn đẹp dịu dàng, chỉ có điều đôi mắt đã nhuốm màu u uất. Ngay khi nhìn thấy em, nỗi đau tưởng như đã chôn chặt tận đáy lòng bỗng trỗi dậy, tôi thực sự chỉ muốn hỏi một câu thôi "Vì sao ngày đó em lại rời bỏ tôi?". Em hoảng hốt khi chạm mặt tôi định quay đi nhưng đã bị cánh tay tôi níu lại.
Đó là một buổi chiều mùa hè rực nắng, sau hơn mười năm xa cách chúng tôi mới lại ngồi bên nhau. Tôi lắng nghe chuyện đời của em, rằng để cứu bố lúc lâm nguy trong sự nghiệp em đã chấp nhận lấy một người đàn ông lắm tiền hơn em gần hai mươi tuổi. Rằng những năm qua với em là cuộc sống tẻ nhạt với đầy nỗi cô đơn và nước mắt. Ngay cả những đứa con em sinh ra từ cuộc hôn nhân đầy toan tính ấy cũng không thể khiến cho cuộc đời em tươi sáng hơn.Tôi lúc ấy cảm thấy bất lực vô cùng, mọi nỗi hận cũ xưa như bị những giọt nước mắt của em làm trôi đi đâu mất.
Ảnh minh họa: Internet
Mối quan hệ của chúng tôi nối lại từ đó. Lúc đầu chỉ là cho nhau thông tin để còn có thể liên lạc. Dần rồi nhắn tin, gọi điện ngày một nhiều. Những lúc buồn em thường nhắn tin trải lòng với tôi như tìm một nơi bấu víu. Trái tim tôi như quay lại thuở hai mươi. Chúng tôi đã lại cảm thấy yêu nhau, như ngày xưa, như thể hai đứa chưa bị ràng buộc bởi những người chồng người vợ. Cuồng nhiệt và say đắm.
Mỗi lần về nhà, đối diện với vợ, tôi thấy áy náy. Vợ tôi, cô ấy không đáng bị đối xử như vậy. Nhưng người say đã chẳng còn để ý miếng mồi ngon hay dở. Tôi chỉ tỉnh táo khi về nhà, còn khi hẹn hò người xưa tâm can đều bấn loạn. Vợ tôi vẫn tận tụy, vẫn dịu dàng, vẫn chăm sóc chồng con chu đáo. Hẳn là cô ấy không nghi ngờ, không biết. Tôi cũng biết rằng đến một thời điểm nào đó tôi phải dứt khoát với mối quan hệ sai trái này, chỉ là chưa thể dứt ra ngay được.
Sau cuộc hẹn, tôi trở về nhà, cửa nhà im ỉm khóa. Trên bàn, mâm cơm đã dọn sẵn còn đậy kín. Cạnh đó là một tập ảnh chụp lại cảnh tôi sánh vai bên tình cũ, một tập giấy sao in những dòng tin nhắn từ zalo, viber và cả facebook của tôi và người cũ cùng với dòng chữ ngắn ngủi của vợ tôi: "Em đã biết!"
Ảnh minh họa: Internet
Lòng tôi trống rỗng không phân biệt nổi mình có đang buồn không? Tôi biết vợ đã dắt con theo về nhà ngoại. Khi bắt đầu tôi cũng lo sợ một ngày vợ tôi sẽ phát hiện ra tôi ngoại tình, chỉ là không ngờ cô ấy đã biết từ lâu, còn dành thời gian theo dõi tôi, cả những hoạt động trên mạng xã hội của tôi. Vậy cớ sao vợ tôi vẫn điềm nhiên như chưa hề biết chuyện? Đằng nào thì mọi chuyện cũng đã vỡ lở. Có lẽ cả vợ tôi và tôi đều cần thời gian cho những dự định của mình.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi tìm gặp người cũ, nói hết tình trạng của mình. Em gục đầu vào vai tôi khóc: "Đến nông nỗi này rồi, hay chúng mình làm lại từ đầu được không? Em không thể sống bên người đàn ông đó hết cuộc đời này được. Cho em cơ hội để bù đắp cho anh". Ngay khi đề nghị ấy thốt ra, tự nhiên lòng tôi có chút sợ hãi.
Vợ tôi biết chuyện rồi. Có thể cô ấy sẽ đòi ly hôn. Và tôi có thể quay lại với mối tình đầu của mình với những đắm say cuồng nhiệt. Nhưng không, tôi đã không còn thấy thiết tha vui sướng nữa. Tôi nghĩ về em. Mười năm trước em không chọn tôi chỉ vì tôi nghèo hơn người đàn ông đó. Và giờ thì em phản bội chồng để đến với tôi. Người đồng hành cùng tôi trong suốt thời kì khó khăn nhất là vợ tôi, và tôi đã làm cho cô ấy tổn thương nghiêm trọng. Tại sao tôi lại chỉ vì một người đàn bà bội bạc mà phụ một tấm lòng sắt son. Tôi tại sao lại trở nên như thế?
Ảnh minh họa: Internet
Căn nhà từ ngày thiếu vắng vợ, thiếu vắng tiếng nói cười của con bỗng trở nên im ắng đến đáng sợ. Cuộc sống của tôi, hơi thở của tôi như bị bóp nghẹt vì sự trống trải ấy. Phải lúc tỉnh táo nhất như lúc này tôi mới biết đâu là thứ mình thực sự cần, đâu là thứ cần vứt bỏ. Bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu tin nhắn đến hiển thị tên em tôi không trả lời cũng không buồn đọc. Hóa ra tình yêu là như thế, nó giống như một con quái vật, để nó đói thì nó sống, cho nó ăn no thì nó chết. Tự nhiên ước giá như mình đừng gặp lại.
Tôi đã hình dung khi gặp lại vợ mình sẽ nói những gì. Nhưng khi bắt gặp em ngồi một mình trước cánh đồng lúa rộng trước cửa nhà, mọi ngôn ngữ đều như câm nín. Cuối cùng là vợ tôi lên tiếng trước.
- Em về đây là vì không muốn chúng ta trong lúc nóng giận sẽ tổn thương nhau bằng những lời nặng nề. Dù sao em cũng cần thời gian để dưỡng thương, còn anh cũng cần thời gian để suy nghĩ và lựa chọn.
- Anh làm em bị thương rồi, hãy để anh bôi thuốc cho em, được không?
Ngay lúc đó, vợ tôi khóc, và tôi cũng khóc.
Theo phunuvagiadinh.vn
Tôi có độc ác khi xúi chị gái bỏ thai vì kinh tế chị khó khăn Con của chị với chồng cũ mẹ tôi nuôi, tôi phụ giúp, chị không gửi tiền vì khó khăn. Giờ chị có thai với người gần 60 tuổi. Hình ảnh minh họa Tôi 31 tuổi, lập gia đình rồi theo chồng qua định cư ở Australia được 10 năm, có hai bé trai 8 tuổi và 2 tuổi, cuộc sống không nghèo khó...