Quá khứ ám ảnh
Tôi vẫn e dè trước lời tỏ tình của anh, tôi sợ… (Ảnh minh họa)
Sau tai nạn, tôi tỉnh dậy, thấy bên cạnh là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi nhìn tôi rất trìu mến. Anh nói rằng tôi đã bất tỉnh hai ngày và đã hỏng thai.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo. Cái đói, cái rét đã đeo bám cuộc đời của những con người trong gia đình tôi. Mơ ước có được “cái này”, “cái kia” luôn làm tôi khao khát. Học hết lớp 12, tôi tự tin đi thi đại học và đỗ vào trường Đại học Sư phạm Ngoại Ngữ thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội. Ngày có giấy báo nhập học tôi hăng hái lên đường. Học được một kỳ năm thứ nhất, tôi quen Minh – một con trai nhà giàu. Những ngày tan học Minh đều đón tôi bằng chiếc xe máy Dylan, các bạn nhìn tôi với ánh mắt thèm khát, thán phục. Những buổi đi chơi, những bữa ăn tại nhà hàng đã làm cho mối quan hệ giữa tôi và Minh ngày càng gắn bó hơn. Là con nhà giàu, lại đi làm nên Minh có điều kiện về kinh tế. Những gì tôi mơ ước, cố gắng có được từ số tiền ít ỏi bố mẹ gửi ra hàng tháng thì đối với anh mọi cái nhẹ nhàng như trở bàn tay.
Kỳ nghỉ hè năm thứ nhất tôi ở lại Hà Nội với lý do học thêm ngoại ngữ và tin học nên không về phụ giúp mẹ. Bố mẹ thấy tôi phấn đấu học hành nên rất vui mừng, khuyên bảo tôi ở lại. Hàng tháng bố mẹ vẫn gửi tiền cho tôi học thêm và trang trải cuộc sống. Nhưng đằng sau đó bố mẹ đâu có biết thay bằng những giờ học thêm, những giờ tự học là những cuộc vui chơi đây đó của tôi với nhóm bạn. Những lời nói yêu thương, thề non hẹn biển của Minh với tôi đã làm tôi say đắm và tôi bị kéo vào cuộc đời của anh. Trao đi sự trong trắng của đời người con gái, nhưng từ đó tôi nhận được sự lạnh lùng, áp đặt và anh bắt tôi phải làm theo ý anh ấy. Mỗi lúc như thế tôi không khỏi xót xa, nghĩ mình thật dại khờ. Tôi không trách anh vì tôi nghe mọi người nói rằng đàn ông ai cũng vậy mà thôi. Tôi biết những điều đó nhưng tôi không thoát khỏi những lời đường mật, sự ham muốn và những phút giây “ khoái lạc”. Tất cả đã dành một dấu chấm cho cuộc đời của tôi.
Minh bước ra khỏi cuộc đời của tôi, để lại trong tôi những phút giây trống trải, sự tủi nhục xen lẫn cảm giác thất bại ê chề. Tôi âm thầm bước đi trên con đường mình lựa chọn nhưng nhìn lại mới nhận ra tôi đã để lỡ quá nhiều cơ hội. Sau khi chia tay Minh tôi mới phát hiện mình có thai, tôi hoang mang không biết giải quyết như thế nào? Tôi đã tìm gặp Minh với hi vọng anh sẽ chấp nhận đứa bé mà đón nhận. Khi tôi đến anh đang tay trong tay với một người con gái khác. Tôi đã van nài anh hãy thương lấy đứa bé và cho tôi một danh phận. Nhưng những lời tôi nói không làm anh thay đổi, anh còn sỉ nhục tôi và nói rằng: “Chắc gì nó đã là con của tôi”. Như giọt nước làm tràn ly tôi đã lao tới và tát anh ta một cái.
Video đang HOT
Tôi rất yêu anh và cảm phục tấm lòng anh đã dành cho tôi nhưng tôi thấy mình không xứng đáng với tình yêu đó… (Ảnh minh họa)
Ra về, đầu óc tôi quay cuồng không hiểu mọi chuyện là như thế nào? Rồi một chiếc xe đụng phải, tôi bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Ngay bên cạnh là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi nhìn tôi rất trìu mến. Người đàn ông đó nói rằng tôi đã bất tỉnh hai ngày và cái thai trong bụng tôi đã không còn do bị va đập khi tai nạn. Tôi không biết tin đó đối với tôi là một điều tốt hay một sự bất hạnh khi mất đi đứa con. Tôi không nói gì và nhắm mắt lại mong sao mọi thứ có thể tan biến…
Nằm viện nửa tháng, tôi xuất viện. Người đàn ông đó đã luôn bên cạnh lo lắng cho tôi không chỉ vì nghĩa vụ mà còn vì một sự thương cảm cuộc đời tôi. Những ngày sau đó người đàn ông ấy vẫn hỏi han, quan tâm đến tôi, động viên tôi. Người ấy như biết những gì đang diễn ra trong lòng tôi, những tâm sự, suy tư của cuộc đời tôi.
Năm học thứ hai đến, tôi nghĩ phải thay đổi cách nghĩ và cách sống của mình. Mơ ước về những thứ muốn có đã phải trả giá như vậy là quá đủ đối với tôi. Mọi thứ của những ngày đã qua nên đẩy lùi vào quá khứ và bắt đầu với những dự định, với cuộc sống mới. Tôi hăng hái học tập và cảm thấy cuộc sống còn nhiều niềm vui, nhiều cơ hội để bản thân thử sức, cố gắng. Bên cạnh tôi, người đàn ông ấy vẫn xuất hiện. Có lẽ, như một sự sắp đặt của số phận đã cho tôi gặp người ấy. Mặc dù, tôi biết mình không xứng đáng với tình cảm ấy nhưng tôi vẫn muốn một lần nữa được yêu chân thành. Con người anh hiền lành, chân thật như vẻ bề ngoài đầy sự điềm tĩnh, yêu thương. Những tháng ngày qua anh là nguồn động viên giúp tôi nhìn nhận lại cuộc sống của chính mình. Nhưng tôi vẫn e dè trước lời tỏ tình của anh, tôi sợ…
Anh nói sẽ chờ đợi tôi đến khi nào tôi đồng ý đón nhận tình cảm của anh còn không cuộc đời này anh sẽ không kết hôn. Tôi rất yêu anh và cảm phục tấm lòng anh đã dành cho tôi nhưng tôi thấy mình không xứng đáng với tình yêu đó. Tôi nên làm thế nào, tôi trả lời anh ra sao? Hay tôi nên nói hết sự thật cho anh biết? Xin giúp tôi một lời khuyên.
Theo VTC News
Gửi anh người em yêu!
Em vẫn yêu anh cho đến hôm nay dẫu biết anh chưa bao giờ thuộc về em... (Ảnh minh họa)
Anh, người con trai miền Bắc đã chọn Quảng Nam để lập nghiệp. Anh, người đàn ông dịu dàng mà em từng mơ ước được yêu.
Anh, người đã cho em những hạnh phúc ấm áp đầy bình dị dù ít ỏi. Em đã yêu anh như thế đấy, yêu mà không biết mình đã yêu. Yêu khi nhận ra rằng tình yêu của anh thật kỳ lạ. Mà sao em vẫn không ngừng yêu anh, vẫn không thôi nhớ anh và mơ về những khoảng trời hạnh phúc... nhưng em đã chọn xa rời con đường có anh, xa rời những tháng ngày bên nhau ít ỏi. Níu kéo vô vọng rằng anh đã từng yêu em để em xếp hoài niệm này vào một ngăn nhỏ trái tim mình.
Anh đã từng tỏ tình với em, lời tỏ tình ngắn nhất và qua con đường đơn giản nhất mà em từng nhận. Em đã từng nghĩ rằng khi lời yêu được thốt ra là lúc con người ta cảm thấy rung động nhất, khi tình cảm trào dâng tràn ngập không thể làm chủ được... Anh và em yêu nhau quá lý trí chăng? Anh sợ em đau khổ, em sợ không đem lại hạnh phúc cho anh, hay tất cả đều là lời ngụy biện cho sự ích kỷ ẩn giấu mà chưa ai nhận ra. Hay là tình yêu của em và anh chưa đủ lớn để có thể bên nhau?
Anh từng nói rằng thời gian sẽ chứng minh tình yêu của anh... Ừ thời gian qua rồi đó anh, và anh cũng đã chọn sự im lặng để chứng minh cho tình yêu của mình? Em đã trải qua mối tình đầu, em hiểu rằng nếu yêu nhau mà không chia sẻ cho nhau những vui buồn, không thể tha thứ những lỗi vặt cho nhau thì làm sao có thể nuôi dưỡng tình yêu ấy được. Em luôn muốn sống hết mình vì tình yêu của em, muốn mình sẽ dành trọn yêu thương cho một ai đó đến hết cuộc đời này chứ không muốn nó đứt gánh giữa đường. Dù vẫn ghét những lời hứa hão huyền, những câu nói mỹ miều nhưng sao anh không thể cho em thấy được trách nhiệm trong tình yêu anh dành cho em?
Tình yêu hay tình bạn cũng vậy giống như một hạt mầm, nảy mầm rồi nhưng nếu không tưới nước, chăm sóc thì nó sẽ chẳng bao giờ lớn lên được mà sẽ tàn lụi theo năm tháng. Khoảnh khắc ngắn ngủi nhận ra tình yêu của mình em đã hạnh phúc biết bao, nhưng nó làm em day dứt mãi...
Anh, người đã cho em những hạnh phúc ấm áp đầy bình dị dù ít ỏi... (Ảnh minh họa)
Năm tháng dịu dàng hay đắng cay, có khi nào dừng lại trong khoảng khắc em nhận ra anh, anh nhận ra em trên con đường tấp nập bụi đời. Rồi lúc nào trong phút giây lắng mình anh chợt nhớ đến em. Tình yêu này có để lại gì trong anh, em có phải là mối tình đầu của anh không? Em đã tự hỏi như vậy và tự cười một mình rằng đó là câu hỏi dành cho anh, em đã không còn là mối quan tâm của anh từ lâu rồi thì việc em buồn, em đau có liên quan gì đến anh.
"Khi không còn yêu nữa thì vẫn có thể là bạn của nhau", anh đã nói như vậy với em. Em tin người em yêu vẫn là bạn của em, lời đề nghị làm bạn tốt ngày hôm qua như vẫn còn văng vẳng mà giờ nghe xa lắc... Đã đi qua rồi những lời yêu thương, những đêm mất ngủ, những đêm khóc ướt đẫm gối. Em đã lấy lại cân bằng cho mình, bởi em là cô gái mạnh mẽ (nhưng không hiểu sao trước mặt anh em hay trở nên yếu đuối... có phải vì em luôn cần một bờ vai tinh thần đáng tin cậy).
Tình yêu hợp rồi tan là lẽ dĩ nhiên khó tránh khỏi, em vẫn yêu anh cho đến hôm nay dẫu biết anh chưa bao giờ thuộc về em. Nhưng ngày mai em sẽ dành tình yêu của mình cho một người đàn ông có thể không giỏi giang, không dịu dàng bằng anh nhưng em có thể hiểu anh ấy, có thể cùng anh ấy vượt qua được những thăng trầm của tình yêu, của cuộc sống. Anh từng hỏi khi hết yêu nhau thì có trách nhau hay không? Em có thể nói rằng em chẳng hề trách giận gì anh, bởi vì tình yêu trong em đủ lớn để xóa nhòa những vết gấp không đáng có. Chỉ hy vọng rằng khi yêu ai đó anh đừng để cô ấy phải đoán suy nghĩ của anh, đừng để khoảng cách ấy càng ngày càng nới rộng ra. Được chia sẻ vui buồn cùng nhau là niềm hạnh phúc trong tình yêu đó anh à!
Bức thư này em viết cho người em yêu, bởi anh chưa là người yêu của em, bởi hai ta còn quá nhiều khoảng cách mà anh lại không cùng em lấp đầy nó. Em không muốn mãi yêu anh, em muốn được trở lại là cô gái kiêu hãnh, ngạo mạn như ngày chưa gặp anh. Nên em chỉ có thể giữ tình yêu của mình đến một thời gian thôi, anh nhé? Em không muốn chúc những lời sáo rỗng. Ở nơi này em luôn mong anh sẽ cười, nụ cười hiền mà em rất thích. Và sẽ luôn biết nhận ra giá trị hạnh phúc đúng lúc.
Yêu anh, người con trai em yêu nhất cho đến bây giờ.
Cô bé bướng bỉnh
nhochoctrobn@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Yêu phải gã "bóng" Tôi nào đâu biết được rằng, anh ngỏ lời yêu tôi chỉ vì muốn tiếp cận cậu bạn thân nhất của tôi... Khi cánh cửa mở toang, tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân, họ quấn quýt lấy nhau như những cảnh quay trong các phim đồng...