Quá khứ
Em đã để thời gian cùng gió mang đi tất cả những kí ức buồn, tất cả những giây phút ngọt ngào cũng như những nỗi đau tột cùng trong em, vượt lên chính mình và phấn đấu cho tương lai, để em quên nó đi, quên đi quá khứ của thời tuổi trẻ.
Nhưng hôm nay tình cờ trong giấc mơ em gặp lại anh, ký ức xưa lại ùa về trong em. Cách đây 5 năm, anh đã đến mang tình yêu và niềm hạnh phúc đến cho em. Em hạnh phúc biết bao khi trái tim khát khao yêu thương của một cô gái mới lớn, được anh yêu thương được anh chăm sóc và che chở. Tuổi thơ của em thật buồn, lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương lẫn vật chất của một gia đình. Vì vậy trong em lúc nào cũng khao khát được sống, được yêu, được khẳng định chính mình . Và anh đã đến bên em bằng tình yêu cháy bỏng, em đã không do dự mà quấn theo tình yêu mãnh liệt đó. Tình yêu đến thật nhanh, và cũng ra đi thật nhanh.
Anh đã bỏ em đi lấy một người con gái khác dưới sự sắp đặt của bố mẹ, với anh em chỉ là người tình, mãi mãi chỉ là người tình mà thôi, mãi sau này em mới hiểu ra được điều đó. Em đau đớn, đau đớn đến tột cùng mà nước mắt không thể tuôn rơi . Em cố gắng giấu nỗi đau vào tận đáy lòng để tiếp tục sống, tiếp tục nhìn anh, nhìn gia đình hạnh phúc của anh. Thời gian đó em không biết làm thế nào để vượt qua, để quên đi nỗi đau, nỗi đau cứ giằng xé lấy em, đeo đẳng em. Em đã rất ân hận vì sự nông nổi của mình, mà đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ về quá khứ em thấy mình là người đáng trách hơn đáng thương.
Thời gian trôi đi cùng quá khứ, em đã cố gắng học tập cố gắng hoàn thiện bản thân mình để vượt qua tất cả, thoát khỏi vùng quê nghèo lam lũ. Còn anh lâu rồi em cũng chẳng biết đến cuộc sống như thế nào nữa, nhưng chắc rằng mọi việc đều tốt đẹp. Em cũng có một gia đình và đến giờ cùng tạm ổn, và em cũng đã quên anh, quên quá khứ buốn ấy. Một ngày nào đó anh đọc được những dòng lưu bút này của em, chắc anh không thể hiểu được em lại là một cô gái sâu sắc đến thế. Nỗi đau đó chỉ có anh và em, em là người đau đớn nhất. Mọi cái bây giờ đều trở thành quá khứ, khi có gặp lại nhau thì chúng ta cũng để quá khứ ấy ngủ yên anh nhé. Có lễ đây là lần cuối cùng em nhắc đến, và sẽ không bao giờ nhắc lại nữa. Em có một gia đình hạnh phúc, em phải vun đắp và xây hạnh phúc ấy, cả anh cũng vậy.
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi đau gọi tên anh
Em đã gặp anh để thỏa niềm mong mỏi, đã làm việc mà em muốn làm, đã lưu giữ hình ảnh của anh... và em ra đi. Em xa anh... xa thật rồi đấy.
Em trở về nhà với cái lạnh đến tê tái làn da... chẳng thiết làm gì chạy vội lên giường chùm chăn và run rẩy...
Đau... chẳng hề ứa máu như khi em chẳng may bị dao cứa vào tay, chẳng hề phải co gập người lại như khi em đau bụng, chẳng hề bầm tím như khi em ngã xe lúc trước... Em ước giá mà giờ đây em đang đau những nỗi đau như thế. Tay bị cứa rồi sẽ lành, đau bụng rồi sẽ qua, bầm tím rồi sẽ hết...
Chia tay, mình chia tay nhau cũng là lúc em hiểu và cảm thông sâu sắc với anh nhất. Thông cảm với hoàn cảnh của anh, với những người con gái khác như Hạnh, hay Kim Chi... và em thật mừng vì anh vẫn ở bên họ, vẫn chạy đến bên họ khi họ cần.
Em không mắc bệnh hiểm nghèo, hàng ngày vẫn không phải chịu đựng những nỗi đau thể xác hay phải uống một đống thuốc, mỗi tối đi ngủ không phải lo giấc ngủ là mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Mỗi ngày em không cần phải đong đếm, hay sống quá vội vã như sợ hiện tại là khoảng thời gian cuối cùng mà em có.
Và em cũng không biết khi em ở trong hoàn cảnh của Hạnh, hay Kim Chi em có thể sống quả cảm được như họ hay không... nhưng em hiểu... niềm khát khao có một ai đó bên cạnh để chia sẻ, an ủi và động viên hay thực sự cần một trái tim cho họ. Em hiểu... họ rất cần có anh.
Anh hãy sống thật mạnh khỏe và hạnh phúc nhé... (Ảnh minh họa)
Còn anh?? Em biết anh có những áp lực, trách nhiệm, có những mệt mỏi của riêng mình... cũng hay ốm, đau... nhưng chẳng hề ca thán vì anh là đàn ông mà. Thật sự muốn ở bên anh, vỗ về những lúc anh mệt mỏi, thật sự muốn làm một căn nhà ấm áp đón anh về, thật sự muốn là một nơi bình yên, không hề đòi hỏi... chỉ thế thôi nhưng em không đủ can đảm để nói với anh điều đó nữa bởi hạnh phúc giản đơn ấy đã ngoài tầm tay với.
Em ghét những lời lẽ sáo rỗng, ghét cả cái cách mà người ta cứ làm quá lên khi thực sự cảm xúc của họ không phải như thế. Em coi trọng những cảm xúc thật, những điều thật bởi con người em vốn thế.
Chia tay anh, em sẽ không đến nỗi phải đi lên cầu Bãi Cháy mà tự tử đâu... và từ trước đến giờ em cũng không hề có ý nghĩ đó bởi mẹ - người sinh ra em đã cho em biết tự tử là một điều dại dột. Em sẽ vẫn sống bình thường, ngày ngày đi làm, tối về ăn cơm với mẹ. Em sẽ vẫn biết mặc ấm khi trời lạnh, vẫn vui chơi với bạn bè... cũng sẽ chẳng uống rượu say nát bét để hét điên cuồng. Em vẫn là em - thuộc tuýp những cô gái cổ điển như anh nói, sẽ chỉ khóc, ôm nỗi đau của riêng mình mỗi khi đêm về... và em không thể vượt qua để đến với người đàn ông khác...
Anh hãy sống thật mạnh khỏe và hạnh phúc nhé, nhất định là thế để sau này em sẽ phải hối hận khi đã rời xa anh...
Có một nỗi đau không phải là thể xác... có cái gì đó nhói đau nơi lồng ngực... nỗi đau gọi tên anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Để gió cuốn đi những điều không thuộc về em "Ngày hôm qua đã qua rồi. Chúng ta không thể làm khác đi hành động đã làm, cũng như không thể rút lại lời đã nói. Ngày hôm qua đã trôi qua vĩnh viễn. Hy vọng bạn đã học được nhiều điều. Ngày mai, với tất cả những rủi ro, trọng trách mà chúng ta không thể kiểm soát. Mặt trời ngày mai...