Quá hiền nên gia đình vợ không coi ra gì?
Hết lý do này lý do khác được vợ đưa ra, lý do nào cũng hợp lý và nhượng bộ cho nên bây giờ con tôi tuy đã 3 tuổi mà cả gia đình của tôi vẫn ở bên nhà ngoại.
Tôi lấy vợ đã năm năm, gia đình hai bên cũng thuộc loại môn đăng hộ đối, có nghĩa là chẳng giàu sang phú quý nhưng cũng không đến nỗi nghèo hèn, chúng tôi đều có nhà ở Hà Nội.
Thời gian đầu mới cưới, vợ vẫn ở nhà bố mẹ tôi. Cô ấy cũng ngoan ngoãn hiền lành và cư xử đúng phép.
Tới khi cô ấy cấn thai rồi mang bầu ngày càng lớn thì sức khỏe yếu đi thấy rõ. Cô ấy hay tủi thân vì ở nhà chồng không được chăm sóc chu đáo, muốn ăn món gì cầu kỳ hơn một chút cũng không dám bảo bố mẹ chồng làm cho. Điểm này thì tôi thấy vợ có lý, mẹ tôi không phải người biết nấu ăn, từ bé bà nuôi tôi chủ yếu thực đơn chỉ toàn rau muống với thịt rang khô quắt, bà không giỏi chế biến cũng không chú ý việc thay đổi món, vợ tôi ăn mãi canh rau ngót nấu thịt với thịt rang cũng sợ. Cô ấy thường xuyên bỏ ăn hay cố ăn cũng nôn ra hết vì sức khỏe yếu. Mẹ tôi thì nghĩ cô ấy cậy có bầu nên đổi tính õng ẹo. Tất nhiên bà chỉ tỏ thái độ với riêng tôi, còn với vợ tôi mẹ vẫn đối xử bình thường.
Muốn tốt hơn cho cả vợ và mẹ, tôi quyết định chiều lòng vợ cho cô ấy về mẹ đẻ chăm sóc. Cô ấy rất vui, bố mẹ vợ phấn khởi. Bố mẹ tôi không thực sự hài lòng nhưng cũng không có ý kiến ngăn cản. Thế là vợ chồng tôi “khăn gói quả mướp” sang nhà ngoại tá túc.
Video đang HOT
Được mẹ đẻ chăm đúng là sức khỏe vợ tôi khá hơn lên. Tôi thấy tinh thần cô ấy thoải mái thì rất mừng. Tôi chiều vợ hết sức, cô ấy muốn gì tôi cũng mua để cô ấy tẩm bổ, tuần đưa vợ đi siêu thị đôi lần. Nghĩ bố mẹ vợ nhọc công chăm cho cả vợ và con tôi nên tôi cũng để ý bù đắp, chiều ý ông bà. Ngoài thời gian đi làm, mẹ vợ bảo gì tôi đềulàm hết, từ việc vào bếp nhặt hộ bà mớ rau đến ra chợ mua hộ bà cọng hành, lạng thịt vì sáng đi chợ bà quên mất… Tôi giúp bố chồng giặt quần áo rồi đem quần áo ra phơi, tối lại cất vào vì không nỡ để ông nhiều tuổi rồi còn lọ mọ trên sân thượng. Ở nhà vợ, tôi nhiệt tình như vậy nên mọi người đều quý mến, không còn khoảng cách “dâu con rể khách”, tôi rất vui vì mọi người với mình thoải mái như ruột thịt trong nhà.
Song vợ tôi qua chín tháng mang bầu rồi thậm chí sinh con cũng không có ý định quay về nhà nội. Lúc nào cô ấy cũng có lý do để lần lữa. Qua giai đoạn thai nghén ốm yếu tôi tính đưa vợ về nhà thì cô ấy bảo ở bên ngoại cho tiện, gần với cơ quan, giờ bụng to rồi đi lại đoạn đường dài nguy hiểm. Đến sát ngày sinh con cô ấy lại bàn với tôi là đằng nào sinh xong một tháng đầu cũng phải bà ngoại chăm sóc, nên ở lại luôn đỡ phải chuyển đi chuyển lại nhiều lần.
Cô ấy sinh được một tháng, hai tháng, rồi ba tháng, tuy có cho con về chơi với ông bà nội nhưng không có ý định về hẳn. Cô ấy bảo phụ nữ sau sinh phải kiêng nước, kiêng việc đến 4 tháng cơ, về nhà nội sợ không kiêng được thế, sau này sức khỏe ảnh hưởng. Tôi lại nhượng bộ.
Hết lý do này lý do khác được vợ đưa ra, lý do nào tôi cũng thấy hợp lý và nhượng bộ cho nên bây giờ con tôi tuy đã 3 tuổi mà cả gia đình nhỏ của tôi vẫn ở bên nhà ngoại. Tôi thành “ở rể” bất đắc dĩ. Nhà ngoại từ chỗ không còn coi tôi là “khách” đã đi đến coi thường, xem nhẹ sự có mặt của tôi luôn. Mẹ vợ có tính hay bắt nạt chồng, giờ bà bắt nạt luôn cả chồng của con gái nữa. Cái gì tôi làm không vừa ý là bà mắng tôi như chém chả đến mức tôi tự ái, tự hỏi mình nhiệt tình với việc nhà vợ như thế liệu có đúng không?
Bố mẹ bắt đầu giục giã nên tôi sốt ruột muốn đưa vợ con về. Mẹ tôi bảo tôi dại lắm, con trai Hà Nội có nhà cửa đàng hoàng mà phải chạy sang nhà ngoại ở cảnh như thế. Tôi thấy mẹ nói cũng phải nên quyết bàn với vợ yêu cầu cô ấy về. Mẹ vợ biết chuyện lại mắng tôi như tát nước, bảo tôi không biết thương vợ, thương con, chỗ sướng không muốn cho vợ con ở lại định đưa vợ con vào chỗ khổ. Ơ hay, “vợ con con về nhà con cơ mà, sao mẹ nói chỗ khổ” – tôi cãi lại bà như thế, và rốt cuộc là bà nói xấu không thương tiếc cả bố mẹ đẻ tôi, bắt đầu từ việc vợ tôi chửa mà cho ăn uống kham khổ thế nào…
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi. Có phải tôi hiền quá nên mới ra nông nỗi này không?
Theo VNE
Yêu thương đâu rồi
Ngày gió rỗi, em lang thang qua những con đường quen từng in dấu chân hai đứa mình...
Như là mới ngày hôm qua thôi anh còn nắm tay em, cùng em thả bộ trên những con phố nghìn năm tuổi, nào hàng Khoai, hàng Lược, hàng Đào, hàng Bông... Tay phải nắm lấy tay trái tìm hơi ấm bàn tay anh còn vương vất đâu đây. Không thấy! Làn gió lạnh giữa lúc giao mùa tìm đến từng kẽ tay em, len lỏi vào từng góc khuất tâm hồn - nơi em giấu nỗi nhớ anh vào đó. Chênh chao, chống chếnh vì nỗi nhớ ấy đang cồn lên như từng đợt sóng biển mùa bão giông.
Ánh mắt em xa xăm mong nhìn thấy bóng hình quen thuộc của anh giữa phố đông người hoà lẫn trong những sắc màu muôn hình muôn vẻ của những cửa hàng cửa hiệu, nhưng trước mặt em chỉ toàn là xa lạ. Em lại tìm đến những khoảng lặng giữa những ồn ào, xa hoa ấy. Con đường này anh đã từng chở em qua trong một chiều hè nắng lung linh đong đầy trên môi mắt chúng mình. Quán cóc nơi phố kia mình từng ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn nhau, thủ thỉ tâm tình và mỉm cười thấy sự đồng điệu trong mắt nhau. Nhớ lắm mà giờ đây phố chỉ còn thấy mình em trôi giữa lòng phố trong một ngày thu ngần ngừ chờ đông đến. Em muốn níu giữ được thu ở lại, mong mỏi mùa mới đừng sang. Em khát khao một tiếng gọi tình thu đang chơi vơi, quấn quít...
Em muốn níu giữ được thu ở lại, mong mỏi mùa mới đừng sang... (Ảnh minh họa)
Thu đã cạn ngày sao sương thu còn lắng đọng trên những chiếc lá để vô tình đụng vào sương khẽ vỡ tan ra? Kìa, những vòm lá đã khoác vào mình nó một màu già cỗi nhưng thật hợp khi che lên những mái ngói thâm nâu nơi góc phố. Thời gian ngày một tô đậm màu tuổi trên những mái ngói xưa, càng làm cho những ngôi nhà nơi đây thêm lẻ loi, cô đơn lắm giữa dòng chảy bộn bề của cuộc sống. Có phải cô đơn quá không mà ngói cứ mãi xô nghiêng bên nhau như nương tựa, như tìm về hơi ấm trong cảm giác gần gũi mà xa xôi, đông đúc mà lẻ loi...
Em cứ lang thang hoài trong ngày gió rỗi, tìm từng chút ấm áp của bao kỷ niệm yêu thương, gom lại, chắt chiu thành những nồng nàn cho những ngày thu đang cạn. Một năm có bốn mùa, sao chỉ thu làm lòng em vương vẫn. Có phải bởi tình anh, tình em và tình thu đã sớm quện vào nhau từ những ngày đầu mùa yêu chớm đến. Để chiều này em gặp lại mùa yêu khi trong em nỗi nhớ anh trở về quá thiết tha...
Yêu thương ơi, thu đã cạn ngày, anh còn xa em bao lâu nữa? Em vẫn mong chờ một mùa thu - mùa yêu mà mình đã hẹn để em không còn lạnh trong những chiều gió rỗi lúc giao mùa...
Theo VNE
Cạm bẫy ngoại tình Người phụ nữ này không phải là gái mại dâm. Cô chỉ chịu trách nhiệm quyến rũ những người đàn ông để thử lòng chung thủy của họ. Nhìn chằm chằm vào tấm thiệp Valentine và một hộp sô-cô-la hình trái tim, Claire Middleton mỉm cười. Tuy nhiên, cô mỉm cười không phải vì mãn nguyện với tình yêu mà người đàn ông...