Qua đêm với tình online mặc dù đã đính hôn
Chỉ mới gặp anh lần đầu tiên sau nhiều lần chat chit, tôi đã lao vào anh ôm hôn say đắm.
ảnh minh họa
Sau lễ đính hôn linh đình, chỉ còn vài tháng nữa là đến ngày cưới. Đó là một người đàn ông có thể nói là tốt, có công việc ổn định. Mặc dù không thể cho tôi cuộc sống giàu sang nhưng chắc chắn rằng khi làm vợ anh, tôi không phải lo lắng, bon chen nhiều. Ấy thế mà tôi không thể ngờ mình lại có hành động dại dột như thế. Tôi đã tự đặt mình vào tình cảnh mà nếu như 100 người nghe kể cũng đều chửi rủa tôi điên rồ. Và chính bản thân tôi cũng nhận thấy như thế thật.
Tôi tự hỏi rằng có phải vì chuyện tình cảm với người chồng sắp cưới nhàm chán quá chăng? Có phải tôi đối với anh ấy không có cảm giác yêu? Vì tôi có một cuộc sống quá đủ đầy nên “nhàn cư vi bất thiện”? Hay tôi tham lam, muốn tìm kiếm thêm một hình bóng nào đó để có chút thương, chút nhớ. Cố tìm kiếm một cảm giác được gọi là tình yêu?
Mọi chuyện xảy ra khi tôi tình cờ nói chuyện với một người đàn ông hơn tôi ba tuổi qua Yahoo!. Tôi ở Vũng Tàu và anh ở Sài Gòn. Thật không thể nào tin nổi, lần đầu tiên trò chuyện cùng anh, tôi đã thấy lòng xao xuyến. Dường như tôi và anh đã biết nhau từ lâu lắm rồi dù tôi còn chưa rõ cả mặt mũi, hình dáng anh như thế nào. Rồi cứ thế trò chuyện với anh, tôi dường như quên mất người chồng sắp cưới mà ngày nào cũng đến nhà, hỏi han tôi từng chút một. Và cả người bạn online là anh cũng vậy. Mặc dù anh biết tôi đã đính hôn nhưng ngày nào anh cũng trò chuyện với tôi. Dường như cũng giống tôi, trái tim anh bắt đầu đập loạn nhịp.
Sau đó, chúng tôi không còn chat qua Yahoo! nữa mà thay vào đó, chúng tôi bắt đầu gọi điện thoại, nói chuyện từ khuya đến sáng, ngày nào cũng thế. Hơn một tháng sau lần đầu tiên trò chuyện cùng nhau, anh không còn muốn chỉ nói qua điện thoại nữa. Anh không chịu đựng được khi chỉ nghe tiếng tôi mà không được cầm tay tôi. Vào ngày sinh nhật của anh, khi đang công tác ở Hà Nội, anh đã xuống Vũng Tàu đợi tôi ba giờ đồng hồ để gặp tôi.
Chúng tôi gặp mặt, im lặng nhìn nhau trong vài phút và anh hỏi tôi rằng “Có muốn ôm anh không?”. Tôi cũng không thể ngờ rằng khi anh vừa dứt câu, tôi đã chạy đến ôm anh thật chặt với cảm giác như thể đã lâu lắm rồi tôi mới gặp lại anh. Chúng tôi đã hôn nhau. Tôi hôn một người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt một cách say đắm và anh cũng thế.
Ngày hôm sau, anh chưa chịu về Sài Gòn. Anh đã đợi tôi đến 8 giờ tối hôm sau để được gặp tôi. Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo trên biển rồi nhìn nhau, không nói một lời nào. Anh ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi rồi cõng tôi đi giữa biển. Anh nói rằng biển bao la nhưng dường như tôi còn bao la hơn biển. Thật sự anh và tôi đi bên nhau đều có cảm giác bình yên một cách lạ thường.
Video đang HOT
Rồi anh về lại Sài Gòn. Đêm chúng tôi vẫn nói chuyện điện thoại với nhau cho đến sáng. Nhưng thật sự là anh đã không chịu đựng được việc chỉ nghe tiếng tôi mà không được nhìn thấy tôi. Anh bắt đầu bê trễ công việc. 2-3 ngày lại xuống Vũng Tàu để gặp tôi và ở 2-3 ngày mới về.
Tôi lúc này đây đã quên mất người chồng sắp cưới để chạy đến gặp anh. Tôi cảm nhận được anh yêu tôi, rất yêu tôi và tôi cũng thế. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi với chồng sắp cưới vì đã trao trái tim mình cho người đàn ông khác. Cả hai chúng tôi như hai con thêu thân lao vào nhau, đi bên nhau, dường như không còn ai khác ngoài hai chúng tôi.
Chúng tôi hôn nhau giữa biển Long Hải, ôm nhau giữa rừng dương, hôn nhau giữa quán ăn, giữa quán cafe, trên taxi, thậm chí, đang chạy xe trên đường anh cũng dừng và quay lại hôn tôi. Thật là điên đúng không? Anh thường nhìn xa xăm và hỏi tôi rằng: “Em là ai? Sao anh lại yêu em nhiều thế?”. Rồi có khi lại nói rằng: “Anh chưa bao giờ có cảm giác bình yên như thế này” và những điều đó tôi điều cảm nhận được. Đôi khi anh cũng giận hờn, trách móc rằng tôi không yêu anh nhiều như anh nghĩ, không nhớ anh nhiều như tôi nói.
Rồi tôi quyết định đi Sài Gòn. Anh xuống Vũng Tàu để đón tôi. Chúng tôi đi bằng taxi. Có lẽ là ông trời trêu ngươi thật. Bình thường, tôi đi xe rất khỏe nhưng hôm đó đi được giữa đường tôi chóng mặt và ói. Lúc đó tôi thấy được rằng có vẻ như trong lòng anh đang vô cùng xót xa. Chúng tôi quyết định không đi taxi nữa khi còn cách Sài Gòn 60 km. Chúng tôi đi bộ, lúc đó trời đã xế chiều. Anh nói rằng anh muốn có nhiều kỷ niệm đẹp với tôi. Quả là ông trời trêu ngươi thật nên mới tạo ra cái cảnh này để anh yêu tôi nhiều hơn và tôi cũng thế.
Chúng tôi đi từ lúc nắng chiều còn lấp ló đến lúc trời đầy sao. Tôi nhìn lên trời nói với anh rằng: “Ông trăng đang cười anh và em đó ” thì anh bảo anh rất vui vì được đi như thế này với tôi. Có lẽ là điên rồ thật. Chúng tôi vừa đi bộ vừa hát, dừng lại nghe tiếng côn trùng kêu rồi ngửi mùi của lúa, rồi nắm tay nhau, rồi dừng lại nhìn vào mắt nhau, rồi hôn nhau trên đường quốc lộ. Chúng tôi nghe loáng thoáng người đi đường nói rằng “đồ điên” nhưng anh bất chợt nhìn tôi, hôn tôi rất lâu.
Đến khuya, chúng tôi phải dừng chân tại một khách sạn trên đường. Và đêm đó chúng tôi đã thuộc về nhau. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng tôi đúng là một đứa con gái hư hỏng, đã đính hôn rồi mà lại xảy ra chuyện đó với người đàn ông khác. Vâng, tôi cũng biết tôi như thế nhưng thật sự khi đã yêu, người ta không thể nào kiểm soát được. Có lẽ chỉ những ai đã biết yêu như thế nào thì mới hiểu được điều đó. Tôi không ngụy biện cho hành động của bản thân mình. Tôi thật là tồi tệ! Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy hạnh phúc vì làm điều đó với anh.
Nhưng vì sợ tôi mệt nên sáng hôm sau, anh không cho tôi đi tiếp. Chúng tôi đi xe ôm lên Sài Gòn. Tôi trêu anh rằng đường đi từ Vũng Tàu lên Sài Gòn xa thật, mất hai ngày mới đến. Anh nhìn tôi cười và nói rằng. Anh còn muốn hơn như thế nữa. Đến thời điểm này anh đã không màng tới công việc, chỉ để ở bên tôi. Ở Sài Gòn vài ngày, tôi phát hiện ra anh đã có gia đình. Chắc là tôi bi trừng phạt vì đã phản bội lại người đàn ông tôi sắp lấy làm chồng. Khi phát hiện ra, tôi im lặng, nhìn anh và nghĩ sẽ lẳng lặng rời xa anh. Đến khi anh hỏi: “Em làm sao thế?” thì tôi đã không thể kìm lòng được. Nước mắt tôi chảy. Tôi chỉ hỏi anh một câu rằng “Anh muốn gì ở em?”.
Lúc này, anh mới biết là tôi đã phát hiện ra chuyện anh có gia đình. Anh không giải thích mà chỉ khóc và xin lỗi tôi. Anh bảo lúc đầu chỉ là háo thắng nhưng anh cũng không ngờ là lại yêu tôi nhiều như thế. Anh không làm được việc gì. Cả ngày, cả đêm chỉ nghĩ về tôi. Anh cũng không kiểm soát được hành động của anh. Anh chỉ muốn gặp tôi, ở gần bên tôi.
Từ ngày đầu gặp tôi đến lúc tôi phát hiện ra sự thật chỉ trong một tháng, anh đã sút gần 8 kg vì những đêm thức trắng nghĩ về tôi. Tôi bảo anh hãy đi đi, anh đứng dậy đi thật nhưng một phút sau anh quay lại, ôm tôi và nói rằng: “Sao em không trách anh, không mắng anh, không chửi rủa anh, không tát anh một cái? Thà như thế anh còn có thể đi được chứ em như thế này làm sao mà anh chịu được”.
Vâng, tôi thật sự không nghĩ được việc sẽ chửi rủa anh hay tát anh. Tôi chỉ có thể nghĩ ra một câu rằng: “Anh muốn gì ở em?”. Cả ngày hôm đó, anh và tôi, mỗi người một góc nhà. Anh ngồi uống bia còn tôi thì khóc. Cả đêm hôm đó, anh ngồi lặng lẽ nhìn tôi ngủ. Tôi về lại Vũng Tàu, anh về với gia đình nhưng hai ngày sau, anh bảo là muốn gặp tôi. Tôi lên Sài Gòn gặp anh. Anh đứng ở công viên gần 2 giờ đồng hồ để gặp tôi. Anh kể cho tôi biết toàn bộ sự thật về anh, về gia đình anh. Lúc đó, tôi mới biết rằng khoảng thời gian qua vì muốn ở bên tôi, anh cứ đi Vũng Tàu, bê trễ công việc, phải đền bù một số tiền khá lớn cho công ty và bị mất việc. Sau đó, tôi bảo anh về. Vợ con anh đang đợi ở nhà. Anh không về và nói rằng hãy cho anh ở bên tôi.
Sáng nay, anh đi xin việc nhưng vì cứ nghĩ về tôi nên anh chạy trên đường một cách vô định. Đến lúc ngồi lại một chỗ, anh mới biết mình đang ở đâu. Rồi chúng tôi ở bên nhau năm ngày, anh không về nhà, không một cuộc gọi cho vợ, cho con. Đến ngày thứ 5, tôi nói chuyện với vợ anh với tư cách là một người bạn của anh. Vợ anh cũng hỏi tôi có biết anh ở đâu không vì vợ anh mới ở quê vào được hai ngày. Trước giờ, anh chưa bao giờ như thế. Chị bảo anh là một người có nhân cách rất tốt, có học thức, rất yêu thương con, không hiểu sao bây giờ anh lại thế, không hiểu có một nguồn động lực nào mà anh lại bỏ vợ và con nhỏ mới ở quê vào để đi đâu. Nghe thế, tôi càng tin anh yêu tôi thật.
Tôi luôn hỏi anh rằng cần gì ở tôi thì anh trả lời: “Anh cần tình yêu của em và cần em trên con đường đời anh đi”. Có lẽ khi yêu, ai cũng mù quáng chứ không phải chỉ có mình tôi. Nhưng thật sự, dù đó là lời dối trá hay sự thật thì tôi cũng cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi rất lớn. Giờ đây, anh nói rằng tôi hãy chờ anh. Anh đã nói với vợ, với gia đình anh rằng anh yêu tôi như thế nào, rằng anh lừa dối tôi để được ở bên tôi như thế nào, rằng anh không còn chút tình cảm gì với vợ như thế nào. Anh nói rằng tôi có thể không tin điều gì do anh nói nhưng nhất định phải tin một điều là anh rất rất rất yêu tôi. Điều này không biết có phải mù quáng hay không nhưng tôi thật sự cảm nhận được. Tôi cũng thế, dù anh có là người như thế nào, có lừa dối tôi ra sao thì tôi vẫn yêu anh.
Thật trớ trêu, lúc này đây, khi tôi đang buồn đau vì một người đàn ông khác, đang trống trải đến mức nếu có lấy hết nước của Thái Bình Dương đổ vào cũng không lấp đầy được. Mỗi khi tôi khóc thì người chồng tương lai của tôi lại đến bên tôi, âu yếm tôi, lo lắng cho tôi. Tôi thật là một người tồi tệ! Tôi hiểu rằng không phải chỉ đàn ông mới tham lam. Chính tôi, một người phụ nữ đã đính hôn cũng tham lam. Tôi hiểu rằng, không chỉ phụ nữ mới yếu đuối. Trái tim đàn ông cũng yếu đuối lắm, cũng đập loạn nhịp khi yêu, cũng nghẹt thở khi nghe người mình yêu khóc.
Tôi thật sự thấy bế tắc, không phải bế tắc vì không giải quyết được vấn đề bởi tôi xác định được rằng chỉ cần thời gian, tôi có thể bước qua tất cả. Tôi bế tắc từ trong con tim, tôi cũng nhớ anh như anh nhớ tôi khi không gặp được tôi, cũng suốt ngày suốt đêm nghĩ về anh như anh cũng trắng đêm hướng về tôi. Tôi đau và bế tắc!
Theo VNE
Tôi đã chán ngấy chồng rồi
Bây giờ nghĩ lại, thà là không lấy chồng còn hơn là lấy một người chồng vô dụng như chồng tôi.
Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng, muốn làm chỗ dựa cho mình lại là người nhu nhược đến thế.
Khi còn yêu nhau, anh hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ. Anh vẽ ra cho tôi một tương lai sáng lạn, một mái ấm gia đình như mơ. Anh bảo, cưới xong sẽ dùng số tiền mừng, cộng thêm khoản bố mẹ anh cho để mua một ăn hộ chung cư nhỏ. Vì gia đình anh cũng thuộc hàng có điều kiện, để hai vợ chồng ra ở riêng. Anh nói bố mẹ anh đã đồng ý làm tôi mừng quýnh. Thật ra, tôi không phải làm tham của, ham hố gì căn hộ đó, chỉ là tôi muốn được thoải mái, có cuộc sống riêng. Như thế thì còn gì bằng. Nhưng anh lại chẳng giữ lời hứa.
Tôi lấy chồng, ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi đã chịu tiếng xấu. Mẹ chồng bảo tôi chậm mồm, chậm mép vì không chào hỏi người trong nhà niềm nở. Thú thực, niềm nở mà làm gì hoặc là mẹ chồng cố tình soi tôi như thế. Thực ra, cũng chỉ có mấy việc chào hỏi, mời chào nước non, tôi đều làm cả rồi. Còn chuyện gì nữa đâu. Với lại, ngày cưới của mình tôi cũng quá mệt, còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện đó mà mẹ tôi soi.
Ngay sau ngày cưới, khi tính phong bì mừng cưới, được tiền của vợ chồng và tiền của bố mẹ phân riêng. Nhưng hôm sau, mẹ tôi gọi hai đứa vào và nói, mẹ sẽ giữ hộ tiền mừng cưới của hai đứa, khi nào cần thì hỏi mẹ. Với lại, mẹ giữ đó để tính chuyện nhà cửa cho bọn tôi. Tôi thì không hài lòng lắm vì tôi biết rõ chuyện, mẹ chồng giữ hộ của hồi môn là như thế nào. Nhưng tôi cũng câm nín vì mới làm dâu, đâu thể phản đối chuyện đó. Tôi đã hích tay chồng nhưng chồng không dám nói gì, cứ để mẹ tự biên tự diễn.
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. (ảnh minh họa)
Hôm nay, chồng tôi lại bảo mẹ nói chuyện là hai đứa không được ra ở riêng. Vì mẹ sợ tôi bụng mang dạ chửa, ra ngoài ở không tiện. Tôi thật ra đã tính, nếu ra ngoài, tôi sẽ nhờ mẹ đẻ hoặc ai đó lên chăm khi tôi bụng to. Hoặc là mẹ chồng tôi cũng có thể qua đó nhưng mà mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi mua căn hộ. Mẹ bảo trước mẹ nói thế, bây giờ tình hình thay đổi, mẹ không cho chúng tôi tiền mua căn hộ nữa. Nhưng tiền mừng mẹ giữ, mẹ cũng không nói gì nữa rồi! Thế mà, khi chúng tôi ít tiền tiêu, còn tôi thì lo cho thai nhi phát triển tốt, đầu tư bao tiền bạc mà chồng tôi cũng không hé răng nói với mẹ một lời.
Bây giờ thì tôi đã sinh xong. Nói thật, những ngày tháng mang thai gần sinh với tôi, áp lực vô cùng. Tôi chỉ ước có bàn tay mẹ đẻ chăm sóc thì tốt biết bao nhưng ở chung nhà chồng, tôi không muốn mẹ tôi lên chơi như vậy, mệt mỏi cho mẹ tôi và phiền phức ra. Thế nên, tôi cam chịu, mẹ chồng cho ăn gì thì biết ăn cái đó. Chồng tôi không bao giờ biết hỏi han, quan tâm hay tâm lý mua cho vợ cái này, cái kia, hỏi xem vợ thèm gì, cần gì.
Đến bây giờ, khi con tôi đã được vài tháng, trước đó mẹ đã hứa cho chúng tôi ra riêng cho rộng rãi không gian, thì mẹ lại nuốt lời. Mẹ bảo, con thơ thì ông bà chăm cháu là tốt nhất. Tôi cũng không phàn nàn chuyện bà chăm cháu là tốt nhưng tôi bực mình vì thái độ của mẹ. Mẹ cứ nói, cứ hứa rồi lại quên hoặc là cố tình quên. Chồng tôi thì như bù nhìn, không có chính kiến, hoặc có cũng không dám nói. Tôi chán chồng lắm rồi, giờ thật tình tôi không biết phải làm sao!
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. Anh cứ bảo, tôi ở cữ tiêu pha gì, có gì nhờ mẹ hết, không cần tiêu tiền đâu. Nghe anh nói tôi lộn ruột. Nói ra thì hai vợ chồng cãi nhau ngay. Giờ tôi thấy khó chịu lắm, không biết nên làm gì, bực tức trong lòng vô cùng. Chồng như thế này thì quá chán, thà không chồng còn hơn!
Theo VNE
Đau lòng bạn trai lợi dụng gái để có tiền Sống cùng với em nhưng anh vẫn quan hệ lăng nhăng với một chị hơn tuổi vì chị ta lắm tiền lại mê anh. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện rất buồn, mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và bạn trai yêu nhau được 2 năm. Em thực lòng yêu thương anh ấy và muốn gắn bó...