Qua đêm với nhau, sáng dậy anh cắp quần chạy mất
Tình cảm mà tôi dành cho anh là sự thật, tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên khi bước vào năm thứ 3.
Tôi là một cô gái chỉ thuộc dạng “tầm tầm bậc trung”, không xinh đẹp như hot girl, cũng chẳng phải “dân chơi”, nhưng từ bé gia đình đã dạy cho rằng làm phụ nữ thì phải lấy cái nết làm trọng chứ đừng ỉ lại vào sắc đẹp. Thế nên nói chung tôi cũng giản dị trong cuộc sống chứ không màu mè nhiều, cho dù tôi cũng còn trẻ, vừa chập chững bước ra khỏi ngôi trường Đại học mà thôi.
Nhưng tình cảm mà tôi dành cho anh là sự thật, tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên khi bước vào năm thứ 3. Khi ấy tôi gặp anh trong một buổi đi ăn sinh nhật của đứa bạn, anh đẹp trai, phong độ, tôi tin chắc rằng xung quanh anh không thiếu gì các cô gái đang bu lấy. Nhưng có sao đâu, tình đơn phương cũng có cái đẹp và quyến rũ của nó. Nghĩ vậy, tôi cứ thầm thương anh hết ngày này sang ngày khác, tận dụng mọi cơ hội để có thể gặp gỡ và nói chuyện với anh. Dần dà, chúng tôi cũng có số điện thoại của nhau. Và thỉnh thoảng tôi chủ động nhắn tin hỏi thăm anh, anh cũng đáp lại rất nhiệt tình.
Video đang HOT
Ảnh minh hoạ
Thời gian trôi đi, đã 3 năm kể từ ngày ấy, tình cảm của chúng tôi dần trở thành tình bạn đẹp bởi thái độ rất chân thành của tôi. Tôi cũng nghĩ mối tình đơn phương ấy nên khép lại để tôi có thể tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình và tôi cũng đã cố gắng làm thế. Tôi ra trường xin vào làm việc cho một công ty lớn, lương rất ổn, anh thì vẫn phong lưu vì gia đình điều kiện. Cho đến một ngày khi chúng tôi rủ nhau đi uống rượu hàn huyên, khi đã ngà ngà say tôi đã thổ lộ với anh rằng đã yêu anh nhiều năm trời nhưng không nói. Anh cười phá lên và trách móc rằng sao không nói ra để anh đáp lại. Sau đó chúng tôi uống thêm cho đến khi say hẳn không kiềm chế được cảm xúc, chúng tôi dẫn nhau ra nhà nghỉ và…
Sau một đêm mặn nồng, tỉnh dậy tôi vẫn bình tĩnh trong khi anh có vẻ hốt hoảng vội vã quần áo xộc xệch ra về và luôn miệng nói rằng “một lần là đủ rồi em nhé”. Tôi cảm thấy như bị xúc phạm kinh khủng, anh coi tôi như một thứ đồ chơi không hơn, dù tôi chẳng có gì trách anh cả. Nhìn thái độ khi ấy của anh bỗng chốc tôi nhận ra rằng mình đã mất một người bạn bởi nhân cách của anh ấy, thật là nực cười, hoá ra anh cũng không phải dạng “dân chơi” như tôi tưởng.
Theo Phunutoday
Muốn ly hôn vì vợ và tôi là "Đôi đũa lệch"
Bộ quần áo thì xộc xệch, tóc nhuộm màu đỏ, môi xăm đỏ sẫm, hàng lông mày săm ngang nhìn thật khó coi.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau được 12 năm, tôi làm giáo viên còn vợ tôi buôn bán ngoài chợ. Cô ấy được bố mẹ đẻ cho một sạp hàng để kinh doanh đồ tạp hóa. Tôi làm giáo viên, ngoài giờ còn tổ chức dạy thêm nữa nên thu nhập cũng không đến nỗi nào, nhưng so với tiền buôn bán ngoài chợ của vợ tôi thì không bằng một nửa. Nhà tôi về điều kiện kinh tế thì không thiếu thốn, vợ tôi lại thuộc dạng "chịu chơi" nên đồ đạc trong gia đình phần lớn là loại xịn, bạn bè đồng nghiệp tôi đến nhà ai cũng xuýt xoa vì nội thất bao giờ cũng là đồ mới nhất, hiện đại nhất.
Nhưng có lẽ ít ai hiểu được nỗi khổ khó nói ra của tôi. Tính tôi thì sống hiền lành, ngại va chạm, còn vợ tôi lại đúng dạng "dân chợ búa", với cô ấy thì lúc tốt thì vô cùng tốt, nhưng chỉ cần ai làm cô ấy phật ý là cô ấy xử lý cho tới nơi tới chốn luôn. Tôi về đến nhà thì chỉ giao lưu nói chuyện vài câu hỏi thăm hàng xóm, còn phần lớn tôi dành thời gian đọc sách, còn vợ tôi mà đi bán hàng về là oang oang từ đầu xóm, kể hết chuyện nọ đến chuyện kia, thậm chí từ chuyện tai nạn đến hàng xóm đánh nhau cô ấy đều nhảy vào xem rồi can thiệp. Nhiều khi tôi phát mệt với tính cách của cô ấy.
Chưa hết, vợ chồng tôi còn lệch nhau cả trong cách dạy con. Tôi thường dạy con kỹ năng và rất kiên nhẫn nhưng vợ tôi thì không, chỉ cần con làm điều gì phật ý là cô ấy tát, đánh con tới tấp và lúc nào cũng lôi ra chửi con là ngu, là đần. Nhiều lần tôi đã hết lời khuyên nhủ cô ấy rằng dạy con cũng cần phải kiên nhẫn thì cô ấy nói thẳng: "Ai chả biết anh có học, nhưng dạy như anh thì con anh chỉ có đi ăn cướp thôi, cứ hư là nện, không phải giải thích nhiều, tôi không cần phải nghe góp ý của ai hết, con tôi, tôi có quyền dạy". Hai đứa con lúc nào cũng sợ mẹ như sợ cọp, một đứa thì giờ ngày càng bướng bỉnh và chẳng sợ đòn roi, còn một đứa thì lúc nào cũng sợ hãi và đang bị rơi vào trầm cảm và không muốn giao tiếp với ai. Nhưng vợ tôi bảo càng làm thế càng phải xử tới nơi tới chốn. Tôi thật bó tay với vợ tôi.
Chán nản với cuộc sống vợ chồng "đũa lệch"
Cơ quan tôi đi nghỉ mát, có rất nhiều đồng nghiệp của tôi đưa gia đình đi theo, hầu hết chồng/vợ của họ đều là viên chức nên cư xử cũng nhẹ nhàng văn hóa. Còn vợ tôi thì đưa đi đâu cũng khiến tôi phát ngại, cô ấy vừa nói to, lại hay chửi bậy. Lúc vợ chồng tôi cùng mọi người đi mua đồ hải sản về nhà, cô ấy và một bà bán cá cãi nhau tay đôi và suýt nhảy vào đánh nhau chỉ vì cân sai cho vợ tôi. Kết quả là hôm ấy tôi không còn chỗ nào để chui xuống khi cùng đồng nghiệp chứng kiến vợ tôi chửi bà bán hàng cá bằng đủ loại ngôn ngữ kinh khủng nhất. Tôi không thể nào lao vào can họ, còn đồng nghiệp của tôi chỉ biết lắc đầu nhìn tôi rồi kéo nhau ra về hết.
Nhiều lúc tôi muốn chia sẻ suy nghĩ hay cuộc sống của tôi cho vợ tôi, nhưng nói thật chả bao giờ nói được gì mà cô ấy hiểu. Đối với cô ấy, cuộc sống chỉ là tiền kiếm được hằng ngày và ăn uống, còn những thứ khác về đời sống tinh thần cô ấy chả bao giờ quan tâm. Tôi đã cố gắng nói chuyện với vợ nhưng chỉ được vài câu cô ấy lại bảo: "Ôi dào, các ông đúng là những kẻ lắm chữ, toàn thằng dở người". Tôi không phải là người sống phụ thuộc vào vợ, nhưng nói cái gì cô ấy cũng gạt đi và bảo với mọi người: "Không có tay em thì cả nhà chỉ có chết đói, ông ấy chỉ là phường giá áo túi cơm, suốt ngày bụi phấn với thước kẻ thì làm được cái gì".
Nhiều lúc tôi vừa đọc xong quyển sách, thấy hay quá định quay sang nói chuyện với vợ tôi thì đã thấy cô ấy nằm ngáy o o. Bộ quần áo thì xộc xệch, tóc nhuộm màu đỏ, môi xăm đỏ sẫm, hàng lông mày săm ngang nhìn thật khó coi. Tôi không biết tôi có thể chịu được cuộc sống này bao lâu nữa.
Theo Phunuvagiadinh
Để cứu con, tôi đã nói ra bí mật kinh khủng chôn giấu hơn 10 năm Tôi biết, dù có cố chôn giấu đến đâu đi nữa, rồi một ngày bí mật này cũng phải lộ ra. Để cứu con, tôi sẽ không ngần ngại nữa. 3 tháng trước, con gái đầu của tôi ngất khi đang ở trên lớp học thêm. Cô giáo vội vã gọi điện cho tôi rồi vẫy taxi đưa con đến bệnh viện. Bác...