“Quả đắng” cho thủ lĩnh bán hàng đa cấp
Họ luôn khoác lên mình những bộ đồ đẹp đẽ và nói những lời có cánh, thậm chí một số còn là chủ nhân của những chiếc xe đời mới rất sang trọng. Rồi họ thuyết phục bạn bè, người quen tham gia để được giàu có như họ. Không ít người đã tin theo để rồi nhanh chóng vỡ mộng. ít ai biết được rằng đằng sau sự hào nhoáng đó là cả một tấn bi kịch mang tên “ mua danh”.
“Bùa đa cấp”!?
Cách đây chừng 3 tháng, mẹ một người bạn thời đi học gọi điện cho tôi, khóc khóc mếu mếu nhờ khuyên can đứa con gái vừa dính phải “bùa đa cấp”. Trong tiếng nức nở, bà cho biết bố mẹ chồng cô bạn tôi đã chính thức đánh tiếng về cô con dâu bất trị. Họ đang gây áp lực với gia đình bà, nếu không dạy được con sẽ đem… trả.
Hóa ra mọi sự căng thẳng bắt đầu từ khi Dương (tên cô bạn nọ) quyết định tham gia vào công ty kinh doanh đa cấp (KDĐC) T. Vốn sẵn máu kinh doanh, lại được chính những người tự xưng là “thủ lĩnh cấp cao” trong công ty mời gọi nên cô nhanh chóng đồng ý. Sau khi được chứng kiến những hóa đơn thu nhập thuộc dạng “khủng” cùng những lời có cánh của các thủ lĩnh, Dương lao vào như một con thiêu thân, ngay lập tức quên phắt mọi chuyện khác.
Từ lúc dính vào “bùa đa cấp” Dương như người trên mây, mở miệng là nói tiền tỉ và những điều phi thực tế. Mặc kệ gia đình phản đối, cô xin nghỉ việc tại công ty đang làm, cô đi đêm về hôm, thậm chí đứa con mới đẻ, cô cũng chẳng mấy quan tâm. Tối ngày chỉ thấy đi hội họp, diễn thuyết.
Bán hàn g đa cấp
Đỉnh điểm của sự việc là khi cô theo chân các “thủ lĩnh” xuất ngoại sang tận Thái Lan học “bí kíp” làm giàu và ở lỳ bên đó gần một tuần. Bố mẹ chồng Dương dường như đã hết chịu nổi, gọi điện cho ông bà thông gia “tố khổ” nên tôi mới có dịp trở thành “nhà ngoại giao” bất đắc dĩ.
Hôm nay ngồi trước mặt tôi, Dương đã chính thức trở thành “người cũ” của công ty đa cấp nọ. Cũng chẳng phải do tôi khuyên can mà do cô ấy chán rồi tự bỏ. ánh mắt không giấu được vẻ thẹn thùng, cô cho tôi biết sau 8 tháng ôm mộng làm giàu nhanh chóng, cô đã “nướng” hết gần 100 triệu đồng mà chưa thu về được đồng nào. Thấy vẻ mặt sửng sốt của tôi, Dương cười đáp: “Trong ngành kinh doanh này, ai càng tham vọng thì càng dễ ăn “trái đắng”. Nếu không tỉnh táo sẽ chẳng mấy tán gia bại sản”.
Hỏi ra mới biết, giống như đa số các công ty đa cấp khác, công ty T cũng áp dụng triệt để sức mạnh tuyên truyền thông qua những buổi hội họp. Và chính tại nơi đây, Dương vốn đã mờ mắt vì tiền đã dễ dàng trở thành những con tốt thí cho những người mà trước đó không lâu cô vẫn tôn thờ là thủ lĩnh.
Nghe lời các “cấp trên”, Dương vung tiền không tiếc vào quần áo và những buổi tiệc tùng sang trọng để thấy mình có vẻ… giàu lên. Và tất nhiên mỗi lần như thế cô đều mời theo “ứng viên tiềm năng”, chiêu đãi họ để thuyết phục những người này cùng tham gia kinh doanh.
Tiếp theo các buổi hội thảo, khóa đào tạo (mà không ít ở nước ngoài) cũng lấy đi kha khá số tiền vợ chồng Dương tích cóp. Rồi sau cùng là “ôm” hàng lấy thành tích. Vì công ty T tính tiêu chí lên cấp theo doanh thu nên để đốt cháy giai đoạn, cô quyết tự bỏ tiền ra mua hàng, càng muốn lên cao lại càng phải mua nhiều.
Video đang HOT
Tôi được Dương cho xem kho hàng của cô. Cả trăm triệu đồng tiền hàng với đủ loại chai lọ, máy móc vứt lăn lóc trong phòng ngủ và không thể bán được. Cô còn cho biết, có những người còn cầm cố cả nhà cửa để tham gia kinh doanh. Thậm chí bỏ cả gia đình vì không ai chịu hiểu cho cái “lý tưởng” của họ.
Mỡ mình… rán mình
Nhận lời đề nghị của tôi, Dương dẫn tôi đến gặp K – giám đốc kinh doanh của công ty T. Người thủ lĩnh đón tiếp chúng tôi bằng cái siết tay rất chặt, liên tục ca ngợi sự quay trở lại của Dương là sáng suốt và không quên bày tỏ sự ngưỡng mộ trước lựa chọn thông minh của tôi (!?)
Thời tiết những ngày đầu năm lạnh cắt da cắt thịt khiến ai trông cũng như một cái chăn di động nhưng K vẫn ăn vận rất đúng kiểu. Một bộ veston sẫm màu, áo sơ mi trắng bóc kết hợp cavat đỏ, sức nước hoa thơm nức khiến tôi hơi “ngợp”. Thấy thế Dương thầm thì: “ở đây ai cũng thế, luôn tỏ ra là những doanh nhân thành đạt để “dọa vía” những người mới”.
K đưa chúng tôi vào một sảnh rộng với la liệt những người là người và hàng hóa trưng bày. Trên tường, đâu đâu cũng thấy khẩu hiệu với ngôn ngữ rất kích thích… lòng tham và ảnh của những thủ lĩnh cấp cao. Theo K. những người đó có thu nhập tới cả trăm triệu một tháng và thậm chí nhiều người còn được đích thân chủ tịch công ty trao tặng biệt thự, du thuyền hay máy bay… (!?)
Thấy tôi có vẻ chưa “phê”, K dẫn tôi vào một khán phòng nhỏ đã chật cứng người cùng tiếng vỗ tay đến váng óc. Bên trên màn hình lớn đang trình “chiếu đại hội thù lao” của công ty. Trên đó, lần lượt từng người nên nhận thưởng với số tiền lên tới cả trăm triệu, dành vài phút ca ngợi công ty rồi lại đi xuống. Bên dưới, những trang vỗ tay reo hò không ngớt.
Tôi cáo bận xin rút. Thấy thế K cố gắng níu tôi lại, nói tôi đang đánh mất một cơ hội rất lớn để làm giàu, đồng thời mặc cả tôi lên để lại chứng minh thư nhằm chứng minh sự… thiện chí.
Dưới sự “bảo kê” của Dương, cuối cùng tôi cũng thoát được K. Khi tôi bày tỏ sự hoài nghi trong những thước phim vừa xem thì Dương nghiêm túc nói rằng tất cả những điều đó đều có thật, chính bản thân cô cũng đã có những tháng nhận được thu nhập hơn chục triệu đồng. “Nhưng toàn là mỡ mình rán mình” – Dương thì thầm.
Những con “hổ giấy”
Rời công ty T, tôi được Dương đưa vòng vèo qua vài công ty KDĐC khác. Đâu đâu cũng thấy những người tự xưng là thủ lĩnh, ăn vận rất đúng mốt và nói những lời ngọt như mía. ở công ty K, tôi cũng được chứng kiến hóa đơn thu nhập của một lãnh đạo lên tới 64 triệu đồng/tháng và ngắm chiếc Honda Civic bóng loáng được khoe là phần thưởng năm.
Chỉ có Dương là không choáng ngợp. Với kinh nghiệm xương máu trong lĩnh vực này, cô khẳng định, toàn là tiền tự bỏ ra rồi nhận về thôi. Chẳng qua là dưới các hình thức khác nhau. Cô cũng khẳng định chắc nịch: “Kinh doanh truyền thống tỷ lệ thành công đã thấp, KDĐC còn thấp hơn nhiều. Những người thực sự kiếm được tiền chỉ 1%, còn lại toàn đem tiền nhà đi làm giàu cho chủ của mấy công ty đó”.
Dương cho biết: “Doanh số của mỗi người sẽ được tính bằng tổng lượng hàng của cả nhóm tính từ người đó trở xuống. Công ty sẽ dựa vào doanh số này để quyết định danh hiệu của người đó, và mỗi chức sẽ tương đương với với một khoản doanh số. Rồi thì thưởng nhà, thưởng xe, thưởng du lịch nên ai cũng cố một tý để cho đủ chỉ tiêu dẫu biết mang hàng về cũng không thể bán hết được. Có những người tham chuyến du lịch trị giá 10 triệu của công ty mà bỏ đến mấy chục triệu ôm hàng”.
Rồi cô cũng cho biết, các “thủ lĩnh” trong ngành này đều là những người rất giỏi trong việc khai thác tâm lý. Nhiều thủ lĩnh không có tâm thậm chí còn áp dụng cả “tháp nhu cầu Maslow” (một nghiên cứu khoa học về tâm lý được thế giới công nhận rộng rãi – PV) để khơi gợi lòng tham của những thành viên bên dưới qua đó trục lợi cá nhân. Bằng những câu động viên, khích lệ tưởng như rất ân cần, họ biến những người bên dưới thành những con thiêu thân. ôm về hàng trăm triệu tiền hàng để qua đó đạt được doanh số. Mỗi khi cấp dưới thăng chức, họ tổ chức liên hoan tiệc tùng chúc mừng rất linh đình khiến cho mọi người càng mờ mắt hơn. Nhưng rồi “gậy ông đập lưng ông”, khi quá nhiều người bỏ “cuộc chơi”, chính những thủ lĩnh này phải tự móc hầu bao lấp vào những chân bị rụng để duy trì chức danh. Rồi như một vòng xoáy ma quái, cứ thế mãi, chính họ cũng kiệt quệ bởi cái danh hão của mình. “Trông ai cũng bóng bẩy thế, chứ chẳng ai thực có tiền đâu” – Dương nói.
Chia tay Dương, tôi nhớ lại câu chuyện đã có rất nhiều bạn bè cũng đã tham gia KDĐC, ban đầu ai cũng hào hứng rồi sau đó cứ thế “rụng” dần. Mang đủ thứ máy móc, thuốc thang ra mời mọc người thân. Không mua thì hờn dỗi, trách móc. Giá như họ đủ tỉnh táo để hiểu được sự bí ẩn đằng sau những “con hổ giấy” ấy ngay từ đầu…
Theo Đời sống pháp luật
Phát tài nhờ... "cậu ông Trời"
Dân gian có câu "Con cóc là cậu ông Trời/ Nếu ai đánh nó, ông Trời đánh cho". Mặc dù vậy, hàng chục năm qua, người dân làng Bách Lộc (xã Thọ An, huyện Đan Phượng, Hà Nội) vẫn coi công việc "trảm cậu ông Trời" là nghề mưu sinh, làm giàu.
Phát tài nhờ... cóc
Người lạ đến làng Bách Lộc lần đầu thường không khỏi ngạc nhiên trước khung cảnh vắng vẻ, đìu hiu. Những ngôi nhà mái bằng khang trang nhưng cửa đóng then cài. Ban ngày, làng chỉ có trẻ con và người già.
Cụ Nguyễn Văn Thi, 79 tuổi một người dân làng lý giải: "Những người trẻ trong làng đều đi bán cóc từ lúc tờ mờ sáng đến tối mịt mới về. Nếu các chú muốn mua ruốc cóc thì phải đợi đến tối".
Phụ nữ làng Bách Lộc đi bán cóc dạo
Ở nhà anh Lê Văn Hưởng, mọi ngày anh thường đi bán đến tận tối mịt mới về nhưng hôm nay vợ anh đi thay nên anh được ở nhà chờ người đến đổ cóc bán buôn. Anh cho biết mới 40 tuổi nhưng đã có thâm niên 25 năm trong nghề bán cóc. Anh Hưởng kể: "Năm 15 tuổi, tôi đã theo ông nội đạp xe đi rong ruổi khắp các ngõ ngách ở Hà Nội để bán cóc. Ngày ấy, buổi sáng đi học, buổi chiều đi bán cóc. Dần dần cái nghề này lại trở thành cái nghiệp và gắn bó với tôi đến tận bây giờ".
Ông nội của anh - cụ Lê Văn Quý chính là "ông tổ" của nghề thịt cóc trong làng. Người làng kể lại, những năm 1970, cuộc sống của người dân Bách Lộc rất khó khăn. Thời điểm ấy, chăn nuôi gia súc, gia cầm còn hạn chế. Trẻ con trong làng đứa nào đứa nấy gầy gò, ốm yếu. Nhiều đứa còn bị còi xương, suy dinh dưỡng nặng. Tuy nhiên trời đất run rủi thế nào mà đất Thọ An lại là nơi sinh sản thích hợp của "cậu ông trời". "Sau mỗi trận mưa, cóc bu đen ở các gốc cây như ruồi bâu mật. Thậm chí, nhiều khi cóc còn nhảy lên cả giường", một người già kể lại.
Cụ Quý là người đầu tiên bắt cóc đem làm thịt cho các cháu nội ăn. Một thời gian sau, mấy đứa trẻ từ suy dinh dưỡng nặng, gầy gò, ốm yếu bỗng nhiên da dẻ hồng hào, trắng béo hẳn lên. Mọi người dân trong làng cũng học theo cụ, bắt cóc làm thịt cho con cái ăn rồi mang đi bán dạo. Một người dân kể lại: "Đúng là cái khó ló cái nghề, do cuộc sống khó khăn thiếu thốn bỗng nhiên lại có cái nghề độc đáo này để mưu sinh".
Nhờ có nghề bán, làm ruốc cóc mà cuộc sống của người dân làng Bách Lộc đã thay da đổi thịt. Nhiều người xây nhà, mua xe cũng nhờ cái nghề chẳng giống ai này. Một số hộ gia đình như anh Lê Văn Lợi, Lê Hữu Huân... còn mở hẳn cửa hàng lớn chuyên phân phối thịt "cậu ông Trời" trong cả nước. Anh Lê Văn Hưởng cho biết, người trong làng thường xuyên được những người từ miền Trung, miền Nam mời vào hàng tháng trời để làm ruốc cóc. Mỗi lần đi như vậy, mỗi người được trả tiền công đến cả chục triệu đồng.
Đàn ông thì bán cóc dạo bằng xe máy
Chị Nguyễn Thị Thu, ngụ xóm 2, một người chuyên đi đến tận nhà khách làm ruốc cóc cho biết, bình quân mỗi ngày chị kiếm được 200 - 300 nghìn đồng.
Kỳ công chế biến "cậu ông Trời"
Được biết, giá ruốc cóc trên thị trường hiện tại dao động từ 100 - 120 nghìn đồng/lạng. Để làm ra 1 lạng ruốc phải cần đến hơn 1kg cóc tươi.
Thịt cóc - Lợi bất cập hại Theo nghiên cứu khoa học, thịt cóc là thực phẩm giàu dinh dưỡng, có hàm lượng protit và lipit cao (53% protid, 12% là lipid), hàm lượng sắt và kẽm hơn hẳn các loại thịt thông thường (65% sắt và 10% là kẽm). Thịt cóc có nhiều Axit amin, có tác dụng bồi bổ, điều trị chứng còi xương, suy dinh dưỡng ở trẻ em. Tuy nhiên, đáng lưu ý là da, trứng, gan cóc cũng chứa chất bufotoxin, chất kịch độc có thể gây chết người ngay lập tức.
"Công nghệ" làm ruốc cóc khá công phu. Đầu tiên là công đoạn mổ, lột da cóc, chỉ giữ lại phần đùi và phần thân, toàn bộ các bộ phận khác vứt bỏ. Để khử mùi hôi, họ dùng nước cốt chanh hoặc dấm rửa thịt cóc rồi xả nước nhiều lần cho đến khi nước xả phải trong vắt. Anh Hường cho biết "Một điều đặc biệt lưu ý là phải mổ nhanh, tuyệt đối không cho nhựa cóc dính vào thịt có thể gây ngộ độc cho người sử dụng".
"Cậu ông trời" sau khi đã rửa sạch sẽ được cho vào nồi đun cạn cho đến khi nào thịt nhừ hẳn. Người ta dùng chày đập mềm xương và thịt cóc sau đó đưa cóc vào một chiếc chậu mà chỉ được làm bằng nhôm "đánh" đều đến khi nào thịt bông lên. Họ tách xương và thịt cóc riêng. Xương được cho vào máy xay nhuyễn thành bột. Đây được gọi là phần cam cóc, phần quý nhất của "cậu ông trời".
Hiện tại, làng cóc Bách Lộc đang đứng trước nỗi lo nguyên liệu để làm ruốc cóc ngày một cạn đi. Anh Lợi cho biết, mấy năm gần đây người dân trồng trọt dùng thuốc bảo vệ thực vật nên cóc chết nhiều. Hơn nữa, việc cả làng, cả xã thi nhau bắt cóc để làm ruốc bán cũng khiến cho chúng không sinh sản kịp. Bây giờ cóc chỉ xuất hiện ở bờ sông, cách làng mấy km vào những hôm mưa to.
Bác Lê Văn Vinh chỉ tay về phía cánh đồng lạc xanh mượt, đang chờ ngày thu hoạch buồn rầu bảo: "Làng Bách Lộc bây giờ "bói" chẳng được một con cóc. Tìm cóc khó ngang tìm vàng. Con nào ló đầu ra, trẻ con nó vồ sạch. Hiện nay để có cóc làm ruốc đem đi bán, chúng tôi phải ra tận ngoài ven sông hoặc đặt hàng từ các tỉnh lân cận như Vĩnh Phúc, Hưng Yên, Thái Bình... với giá 50 nghìn đồng/kg". Chưa nói đến việc nhiều khi có tiền cũng không mua được vì các chủ nuôi rắn ở các vùng khác đặt mua cóc với số lượng, giá cao hơn hơn những người làm ruốc.
Ông Trần Văn Thanh, Phó chủ tịch xã Thọ An cũng cùng chung nỗi lo lắng này. "Hai năm nay, do nguồn cóc cạn dần nên công việc buôn bán cóc của làng cóc Bách Lộc cũng giảm đi. Cứ tình trạng này, không biết mấy năm tới chẳng biết người dân có còn giữ được nghề ruốc cóc?", ông nói.
Nhiều người dân trong làng đã tính đến một "phương án" khác: đi làm thịt cóc thuê. Anh Lê Văn Lợi, một người đã từng được mời đến nhiều vùng làm ruốc cóc cho biết: "Có khi người ở mãi trên Tây Nguyên mời vào vài ngày chỉ để tôi làm cho vài kg ruốc cóc, dù chấp nhận trả tiền triệu đi lại. Họ không chịu nhận ruốc mình làm ở nhà gửi vào vì sợ không đảm bảo chất lượng".
Theo Đời sống pháp luật
Vào tù vì muốn làm giàu trong vài giờ bằng heroin Muốn giàu nhanh, Chính chọn heroin làm mặt hàng buôn bán. Chưa kịp giàu, người này đã phải "nhập kho". Ngày 17/8, TAND Hà Nội đã tuyên phạt Vũ Văn Chính (tức Kiểm, SN 1973, trú tại đường Nguyễn Văn Cừ, phường Lê Lợi, TP Bắc Giang, tỉnh Bắc Giang) 19 năm tù giam về tội mua bán trái phép chất ma túy....