Quả chát phần chồng quả ngọt phần trai
Chồng chị đã tát chị nổ đom đóm mắt, anh ta rít lên: Rút cuộc tôi đã lấy vợ về làm đĩ. Đứa con trong bụng cô chắc gì đã là của tôi! Và đêm ấy, chị lặng lẽ xách quần áo về ngoại.
Cô đã mềm lòng trước tình cũ (Ảnh minh họa)
Có lần tôi đã nói trong cuộc đời này, người thực sự hạnh phúc có ít lắm. Người cố tỏ ra như là mình đang hạnh phúc thì có rất nhiều. Và người không hạnh phúc thì có nhiều lắm, rất nhiều. Nhất là đàn bà. Trên thế giới này, đàn bà chiếm một nửa kia mà, một nửa ấy cũng là cả tỉ số phận khác nhau, cay đắng khác nhau và ngọt bùi cũng khác nhau. Chỉ là nhiều khi ta gộp họ lại trong những hoàn cảnh na ná giống nhau mà thôi.
Đàn bà hạnh phúc cũng hạnh phúc theo trăm ngàn kiểu, mà đàn bà bất hạnh cũng bất hạnh theo trăm ngàn nỗi. Và ở đây, tôi chỉ muốn nói riêng tới một cái nỗi khổ mà không phải người đàn bà nào cũng có thể giãi bày, cũng có thể công khai… Thế mới biết, đàn bà đôi khi sẵn sàng vất bỏ tất cả để chạy theo một thứ gì đó, nhưng đôi khi lại cũng sẵn lòng chấp nhận tất cả mà chẳng chẳng vì cái gì cả.
Cái nỗi chuân chuyên của con người mà nói riêng là đàn bà chẳng qua cũng chỉ là vì một chữ “tình”! Có người nói, bây giờ phải thêm vì chữ “tiền” nữa. Tôi thì nghĩ không hẳn thế. Có nhiều người đàn bà mơ ước được giàu sang nhanh chóng, không phải tốn nhiều công sức, lao động vất vả, thậm chí quay lưng lại với cả người tình nghèo của mình… mà sẵn sàng đánh đổi để trở thành vợ một người đàn ông giàu có nào đó. Để rồi sau một vài năm, lại tự biến mình một người đàn bà nhiều tiền nhưng thiếu tình. Và lại tìm đủ mọi cách để kiếm cho được cái chữ “tình” tréo ngoe ấy! Kể cũng là cười ra nước mắt mà thôi.
Đời người đàn bà nếu có được chữ “tình” mà thuận cũng là do tu mấy kiếp mà được. Còn nếu như đường “tình” trắc trở thì cũng lắm nỗi chuân chuyên. Người xưa đã từng có những câu ca dao nghe buồn lắm, như xát muối vào lòng ấy: “Hai tay cầm hai quả hồng, quả chát phần chồng quả ngọt phần trai, Đêm nằm than ngắn thở dài, Thương chồng thì ít thương trai thì nhiều”. Đàn bà mà đêm đêm phải ôm ấp một người mà tưởng nhớ tới một người đàn ông khác thì hẳn là một bi kịch. Cái cảnh “đồng sàng dị mộng” ấy không người đàn bà nào muốn nó xảy ra với mình cả.
Tôi biết một người đàn bà như thế. Vì chị ấy không lấy được người mình yêu cho nên mới có cái tâm lí: Nếu đã không phải là anh thì em lấy ai cũng vậy. Cho nên chị ấy cuối cùng cũng chọn một cho mình một người chồng và nhanh chóng làm đám cưới trước tình cũ của mình một tháng. Nhanh tới mức chính chị cũng không thể nào tưởng tượng được. Nhưng tháng ngày sống bên chồng thì lòng vẫn không nguôi nhớ thương tình cũ. Để rồi tình cũ không rủ cũng tới, hai người bắt đầu thậm thụt hẹn hò suốt gần một năm trời thì bị vợ của tình cũ phát hiện ra.
Nói là tình cũ, nhưng là chị ấy yêu anh ta nhiều hơn, chứ thật ra là anh ta đã bỏ chị để chọn người vợ hiện tại. Thế nhưng khi sống với nhau chán chê rồi thì đột nhiên anh ta lại nhớ tới tình cũ, nhắn vài tin hỏi thăm vu vơ, ai ngờ chị lại mềm lòng nhanh thế. Vậy là những lời ngọt ngào cứ như thứ bùa mê thuốc lú cuốn chị vào cơn say tình cũ. Để rồi khi bị vợ tình cũ phát hiện, và anh tình cũ xuổi mông bảo vợ: Tùy em xử lí.
Vậy là hôm sau, trên Face book xuất hiện một trang kiểu như Thánh Cô Cô Bóc ấy. Chị vợ tình cũ bóc cho tình cũ của chồng muối mặt. Cho chồng chị ngã ngửa người. Cho cả cơ quan chị hóng trên cả hóng… với cái lịch trình hẹn hò, nhà nghỉ, cảm giác nhớ nhung kèm những tin nhắn mùi mẫn của hai người. Và thâm hơn, vợ tình cũ còn bảo: Khi tôi đưa tất cả những bằng chứng này cho chồng và hỏi: Anh muốn em xử lí như thế nào? Anh ấy đã đáp: Bây giờ thì tùy em xử lí! Và tất nhiên là anh ta hứa hẹn sẽ cạch tình cũ tới già! Chẳng biết trong lòng có chút áy náy nào không?
Còn chị, khi ấy, chị đang mang bầu đứa con thứ hai. Chồng chị đã tát chị nổ đom đóm mắt, anh ta rít lên: Rút cuộc tôi đã lấy vợ về làm đĩ. Đứa con trong bụng cô chắc gì đã là của tôi! Và đêm ấy, chị lặng lẽ xách quần áo về ngoại. Một năm ngã vào tay tình cũ, để đổi lấy cả đời ân hận. Đàn bà khổ nhất là đàn bà lụy tình quá, đàn bà đáng trách nhất cũng chính là đàn bà lụy tình quá!
Video đang HOT
Bgười đàn ông nào để ngủ cùng mình cả đời thì khi còn ngủ cùng người ấy đừng dại nghĩ tới ai. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng thì người đàn ông chị yêu bất chấp cũng quay lưng với chị. Người đàn ông đã bất chấp để yêu chị cũng đã từ bỏ tình yêu ấy. Chị bơ vơ một mình. Sẽ chẳng có còn đêm nào chị được nằm bên một người mà nghĩ tới một người nữa. Giờ chỉ còn là những đêm một mình mà hận người mình đã yêu thế thôi!
Người xưa cũng có câu: Ăn cây nào rào cây ấy! Cho nên người phụ nữ khi đã chọn người đàn ông nào để ngủ cùng mình cả đời thì khi còn ngủ cùng người ấy đừng dại nghĩ tới ai. Đó mới là người đàn bà thông minh. Còn một khi đã chót nghĩ tới ai, nghĩa là đã tự mình mua dây buộc mình rồi.
Cho nên, làm đàn bà, bất kể là vì người mình yêu hay vì người yêu mình cũng đừng nên mù quáng. Đừng cho ai ăn trái chát mà cũng đừng mang hết trái ngọt cho ai. Trước hết, hay nghĩ xem trái nào tốt cho mình trước đã. Nếu không yêu mình trước thì trên đời này dù có mang chân tình ra mà sống chết vì ai, cũng chưa chắc gì đến phút cuối họ sẵn lòng sống chết vì mình.
Theo VNE
Nỗi khổ của người đàn ông bị vào thế giữa vợ và mẹ
Mình sinh năm 1985, mới lấy vợ được hơn 1 năm. Vợ chồng mình bằng tuổi, yêu nhau được 3 năm thì cưới. Cách đây 2 tháng, gia đình mình đón thêm một thành viên mới. Thiên thần nhỏ của mình rất kháu khỉnh, đáng yêu.
Trước khi lấy vợ, mình sống cùng mẹ. Bố mình mất sớm, mẹ ở vậy nuôi mình khôn lớn. Bởi vậy, hai mẹ con thân thiết, tình cảm hơn nhiều so với nhà người khác. Mình là chỗ dựa duy nhất, người thân duy nhất của mẹ và mẹ cũng là người mình thương yêu nhất.
Khi lấy vợ, mình cũng băn khoăn bởi vợ mình là con út trong gia đình, được bố mẹ và anh trai chiều chuộng từ bé. Mẹ mình lại hơi kỹ tính và hay để ý tỉ mỉ. Mình sợ hai người không hợp nhau. Nhưng cuối cùng vì tình yêu, mình vẫn cưới cô ấy.
Y như dự đoán của mình, mẹ mình, vợ mình thường xuyên có những bất hòa trong cuộc sống. Chủ yếu hai người xích mích những chuyện sinh hoạt thường ngày, rất lẻ tẻ, vụn vặt.
Những lúc đó, mình thường đứng về phía mẹ và khuyên vợ nên nghe lời mẹ, nhịn mẹ. Thứ nhất là do cô ấy vụng về, mẹ mình có kinh nghiệm, lại tháo vát đảm đang nên thường nguyên nhân cãi nhau là do cô ấy sai. Mẹ chồng có thương, có coi con dâu như con đẻ thì mới dạy dỗ, mắng mỏ.
Thứ hai, vì mẹ mình là người phải chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống. Mất chồng, đứa con trai duy nhất thì lấy vợ, hầu như thời gian dành cho vợ chứ không ở bên mẹ.
Vả lại, ngoài việc hơi kỹ tính ra mẹ mình cũng là người rất biết quan tâm, chiều chuộng con cái. Bà ở nhà phụ bọn mình rất nhiều việc. Khi vợ mình có bầu mẹ cũng bỏ công đi chợ, mua những món bổ về cho con dâu.
Mẹ mình và vợ mình hay có những bất hòa trong cuộc sống. Chủ yếu hai người xích mích những chuyện sinh hoạt thường ngày, rất lẻ tẻ, vụn vặt.
Tuy nhiên, vợ mình lại hay ghen tị với mẹ chồng. Cô ấy tức ra mặt mỗi khi mình đứng về phía mẹ. Đôi khi, cô ấy còn tỏ thái độ hỗn hào với mẹ chồng. Điển hình như vợ mình chỉ chào hỏi mỗi khi ra khỏi nhà và về nhà, còn tuyệt nhiên không nói chuyện, không lại gần mẹ. Thỉnh thoảng, cô ấy còn to tiếng cãi lại mẹ chồng, bỏ bữa khi không vừa lòng, giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ,...
Mỗi lần như thế, mình đều cố gắng thuyết phục, góp ý. Được vài hôm rồi vợ mình cũng xuôi xuôi. Mình cũng không để ý lắm vì tính cô ấy trẻ con, dễ giận nhưng cũng mau quên.
Một tháng trước khi sinh, mình cho vợ về nhà mẹ đẻ cách nhà mình 5km để tĩnh dưỡng. Sau khi sinh, cô ấy cũng xin ở cữ luôn bên ngoại. Lúc chăm vợ ở bệnh viện, mình phát hiện ra cái tính xấu vụng về, lười nhác, bướng bỉnh của cô ấy di truyền từ mẹ vợ mình.
Mẹ vợ mình đã sinh và nuôi dưỡng 2 con mà chẳng biết chăm em bé tí nào, làm gì cũng lóng ngóng. Mẹ mình phải nhắc nhở, giúp đỡ nhiều lắm. Đã thế, mẹ vợ còn ngang, cãi cùn. Nhiều kinh nghiệm dân gian truyền lại, mẹ mình áp dụng cho bé thì bị mẹ vợ gạt đi rồi chê bai mẹ mình lạc hậu trước mặt bao nhiêu người.
Đến khi cô ấy về nhà mẹ đẻ thì thái độ của nhà cô ấy với mẹ mình và mình càng tăng lên. Mẹ mình cứ cuối tuần là sang thăm cháu. Nhà vợ mình chỉ chào qua loa rồi chẳng nước nôi, tiếp đón gì tử tế, cứ để mặc mẹ mình và đứa nhỏ. Khi mẹ mình góp ý vài câu về cách chăm cháu thì nhà bên đó tỏ thái độ khinh khỉnh, không muốn nghe.
Vợ mình cũng hùa vào với mẹ đẻ, nhiều lần nói cạnh khóe, hỗn hào với mẹ chồng. Mình rất bực và khó chịu nhưng vì lúc đó cô ấy mới sinh nên mình không ý kiến nhiều, chỉ khẽ vỗ vào tay, lừ mắt để nhắc nhở. Ở nhà mình thì biện pháp đó rất hữu hiệu nhưng khi cô ấy ở bên này, vợ mình như "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" nên hoàn toàn tảng lờ.
Cách đây hơn 1 tháng, trong tiệc đầy tháng của con mình, vợ mình đã có những lời nói không thể chấp nhận được với mẹ chồng. Lúc đó, mẹ mình để ý thấy mẹ vợ mình ngậm vào bú bình sữa của cháu để thử độ nóng xem được chưa. Thấy thế, mẹ mình ngăn lại, phàn nàn và nói vài lời về vệ sinh, an toàn cho trẻ nhỏ.
Vợ mình từ trên gác xuống, không biết ngọn ngành câu chuyện mà đã nhảy xổ ra bênh mẹ, hỗn với mẹ chồng. Cô ấy bực tức gọi mẹ mình là bà, xưng tôi, chỉ khi trông thấy mình đứng chết lặng nhìn cô ấy hỗn hào thì cô ấy nói: "Mẹ đã chăm cháu được ngày nào mà suốt ngày lên mặt dạy đời mẹ con. Mẹ tưởng trên đời này chỉ có mỗi mẹ là khôn khéo còn người khác là ngu đấy chắc. Mẹ con 2 đứa con còn mẹ chỉ có 1 vì thế mẹ con cũng biết chăm sóc cháu tốt nhất. Mẹ đừng có và tỏ thái độ bề trên với mẹ con nữa. Mẹ con không phải là con trai mẹ để mẹ lên mặt đâu".
Nghe cô ấy nói, mình quá ức nên đã tát cô ấy một cái. Ngay lập tức, cả nhà vợ mình xông ra đuổi mẹ con mình ra khỏi nhà.
Mình biết hành vi đánh vợ của mình là không tốt. Nhưng gia đình vợ khinh người quá thể, còn cô ấy thì quá láo. Mình rất bực bội và chẳng muốn dây với nhà vợ nữa. Nhưng vì đứa con, vả lại mẹ mình cũng nói vài câu khuyên nhủ mình nên mình cũng nén giận sang xin lỗi.
Đã xuống nước thế mà vợ mình không chịu gặp, cũng không cho mình nhìn con. Chỉ có bố vợ tiếp mình. Ông cụ mắng mình là thằng đàn ông không ra gì, là người chồng tồi, bám váy mẹ, bất công với vợ.
Bao nhiêu chuyện vớ vẩn xích mích giữa vợ và mẹ mình từ hồi mới cưới, được ông cụ lôi ra làm dẫn chứng. Mình không ngờ vợ mình lại để bụng mấy chuyện đó, thêm mắm dặm muối rồi đem kể lại cho bố mẹ đẻ như vậy.
Chưa hết, mình còn bị buộc tội là người cha không tốt. Lý do là không nhiệt tình chăm sóc vợ. Mình thấy rất nực cười.
Tháng nào mình cũng đưa gần chục triệu sang để lo cho vợ, viện phí cũng là một tay mình nộp. Ngày nào ăn cơm xong mình cũng sang thăm vợ con đến 9 giờ tối thì về (mẹ mình già rồi, đêm hôm để cụ ở nhà một mình mình không an tâm). Mình không hiểu mình làm gì sai mà bị quy tội như thế? Chả lẽ cứ phải cùng vợ chăm con ngày đêm như đôi chim cu ở nhà vợ thì mới là người chồng tốt, hết mình vì vợ con chắc?
Mình biết mình có cái sai của mình nhưng vợ và nhà vợ cũng sai. Mình đã nhịn, đã xin lỗi, xuống nước rồi mà họ vẫn không chịu bỏ qua để làm lành là thế nào?
Tình hình căng thẳng như vậy đã hơn 1 tháng. Vợ mình nhất quyết không chịu gặp dù mình đã xuống nước xin lỗi đủ kiểu. Mình gọi điện thoại thì cô ấy không nghe, nhắn tin cô ấy không trả lời. Mấy tuần trước mình còn không được nhìn mặt con. Gần đây chỉ có bố vợ thương tình nên mỗi lần sang ông mới lên trên tầng mang bé xuống cho mình chơi với con một lúc.
Thấy bố vợ hiền hậu, biết điều, mình đã nhờ bố mẹ vợ làm cầu nối cho bọn mình. Bố mẹ vợ mình tuyên bố thẳng thừng là nhà mình mẹ thì tắc quái, chồng thì không quan tâm vợ, vợ mình còn phải suy nghĩ kỹ xem có nên quay lại không. Ông bà bảo nếu chúng mình ly dị thì sẽ nuôi cháu chứ sẽ không ép vợ mình quay lại nếu cô ấy không thích.
Thật sự mình rất lo lắng. Tình hình có vẻ "ban căng" lắm rồi. Có vẻ như mình sắp mất vợ con đến nơi ấy. Mình biết mình có cái sai của mình nhưng vợ và nhà vợ cũng sai. Mình đã nhịn, đã xin lỗi, xuống nước rồi mà vợ và cả nhà vợ vẫn không chịu bỏ qua để làm lành là thế nào?
Giờ mình không biết phải làm thế nào. Thật lòng mình không muốn hôn nhân của vợ chồng mình đổ vỡ. Mình rất yêu con và vẫn còn tình cảm với vợ.
Mong nhận được những lời khuyên của các bạn!
Theo VNE
Biết tin người yêu có bầu, chàng "lặn mất tăm" Em là một đứa con gái ngu ngốc, tự làm khổ bản thân, bôi nhọ gia đình. Hiện giờ em chẳng biết nên làm gì vào lúc này. Em mong nhận được hồi âm sớm của chị. Chúng em quen nhau qua một người bạn. Khi gặp người con trai ấy, mọi thứ xung quanh em bỗng trở nên êm đềm, cuộc sống...