Quả báo xứng đáng với gã đàn ông bội bạc
Chị linh cảm đã đúng. Cô ả quyến rũ chết người kia thì ra là gián điệp mà công ty đối tác cố tình gài tới tiếp cận hắn. Và hắn đã nhận được một bài học nhớ đời.
Lúc chị và hắn cưới nhau, 2 người đều đang làm công nhân trong một công ty dệt may. Cưới xong, thấy cuộc sống quá vất vả, thiếu thốn, chị bàn với hắn để hắn đi học kiếm tấm bằng, sau này tìm công việc khác khá khẩm hơn. Hắn gật đầu đồng ý. Thế là ròng rã mấy năm liền, chị thân cò lặn lội nuôi chồng nuôi con, chỉ mong có ngày chồng học hành thành tài. Chị rất tin tưởng vào hắn, bởi trước đây hắn học giỏi, nhưng vì nhà nghèo nên hết cấp 3 đã nghỉ học đi làm. Giờ đây, có chị lo kinh phí, chỉ chuyên tâm học hành, thành tích học tập của hắn quả thực rất tốt.
Vèo cái 4 năm qua đi một cách nhanh chóng. Hắn ra trường, bắt đầu đi làm. Công việc của hắn ngày một thuận lợi. Hắn có ngoại hình ưa nhìn, giao tiếp tốt lại có năng lực làm việc, chẳng mấy chốc đã khiến sếp coi trọng, đồng nghiệp yêu quý. Chị mừng, vì chồng mình là một người giỏi giang như vậy. Nhưng rồi chị cũng lo, sợ bản thân giờ không xứng với hắn.
Thế rồi cái ngày chị luôn lo lắng và sợ hãi cũng đã đến. Hắn có bồ – một cô nàng giàu có, đã từng li dị chồng. Cô ta biết hắn đã có gia đình, nhưng tình cảm mà, khó nói vô cùng. Quan trọng hơn là cô ta tin tưởng rằng bản thân sẽ thắng chị, nên mới mạnh dạn dấn bước vào cuộc tranh đua này. Đau khổ không để đâu cho hết, nhưng chị không cam tâm cứ thế mà buông bỏ. Công sức, tâm huyết và cả hi vọng của chị đều đặt cả vào hắn, không phải sao?
Nhưng khi chị đến tìm gặp cô nàng ấy, rơi nước mắt kể lể với cô ta mình đã hi sinh cho chồng như thế nào, 2 người đã cùng nhau trải qua những ngày tháng đắng cay khổ cực ra sao, giờ mới có được ngày hôm nay, mong cô ta đừng cướp hắn của chị đi. Không ngờ cô ta chỉ cười, bảo với chị: “Chị về nói với chồng chị ấy. Nói với em có tác dụng gì!”. Chị sững người, nhưng ngẫm cho cùng thì cô ta nói đúng thật. Nhưng thật đau đớn, trước sự níu kéo của chị, hắn lại chẳng may động lòng. “Đừng cản con đường đi lên của tôi!” – hắn lạnh lùng nói với chị như vậy. À, thì ra giờ chị là vật cản trên con đường tiến thân, vươn cao của hắn? Chị nuốt nước mắt, kí vào đơn li dị để giải thoát cho hắn. Chị nhận nuôi con, không một đồng chu cấp từ hắn.
Sau đó, chị nghe phong thanh hắn đã thành làm giám đốc, đi xe hơi, công ty do vợ đầu tư vốn mở cho. Chị chỉ cười nhạt, cuộc đời chị và hắn rẽ sang 2 ngả khác nhau rồi. Cuộc sống của chị giờ rất ổn với 1 mẹ 1 con, chị cũng mới được tăng lương. Bẵng đi hơn 2 năm sau, vợ hắn bỗng đến gặp chị. Cô ta bế một đứa bé tầm 1 tuổi, khóc lóc nói với chị rằng, giá như ngày ấy cô ta nghe lời chị, không mù quáng cố đoạt lấy hắn thì tốt biết bao. Chị hỏi thì được biết, hóa ra hắn cặp bồ, một em non tơ, xinh đẹp và quyến rũ vô cùng. Chuyện, giờ hắn đã là doanh nhân thành đạt, thiếu gì các em chân dài vây quanh. Nghe vợ hắn kể, thì hắn mê đắm em kia lắm, như bị bỏ bùa, còn về đòi bỏ vợ để cưới em ấy.
Video đang HOT
Không hề thấy hả hê hay vui sướng vì tình địch 1 thời cũng đang lâm vào bước đường giống mình khi xưa, chị chỉ thấy cảm thương cho cô nàng ấy, cô ta cũng đã vì hắn mà làm rất nhiều điều. Tiền hắn có, nền tảng sự nghiệp hắn có cũng là nhờ vợ chứ đâu! Hắn cũng thật quá bạc bẽo đi, đã phụ lòng chị, tưởng sẽ sống yên ổn vui vẻ với cô ta, đằng này lại còn trở chứng. Chị chẳng biết khuyên ra sao, chỉ đành an ủi cô nàng mạnh mẽ lên mà thôi. Còn hắn, đã chẳng liên quan tới chị từ lâu lắm rồi.
Không lâu sau, chị nghe tin 2 người họ li dị. Chị thở dài, một khi hắn đã phũ thì thật khó để níu kéo, chị đã được nếm thử dư vị đó rồi. Cảm khái là thế nhưng chị cũng chẳng muốn quan tâm nhiều đến những thứ chẳng liên quan đến cuộc sống hiện tại của mình. Thời gian qua đi, khoảng 5 tháng sau ngày cô vợ của hắn đến tìm thì bất ngờ thay, lại là chính hắn đến tìm chị! Nhìn sự phờ phạc, mệt mỏi trên khuôn mặt và trang phục có phần luộm thuộm của hắn, chị linh cảm có chuyện chẳng lành đã xảy ra – chị tâm sự
Chị linh cảm đã đúng. Cô ả quyến rũ chết người kia thì ra là gián điệp mà công ty đối tác cố tình gài tới tiếp cận hắn. Ả không những đào mỏ tiền của hắn mà còn đánh cắp bí mật công việc của hắn. Công ty lâm vào lao đao khốn đốn, hắn không chống đỡ được, đành tuyên bố phá sản. Hắn còn lại chỉ là tay trắng. Cô ả kia tất nhiên biến mất không tăm tích. Hắn quay lại với người vợ thứ 2 nhưng cô ta đã đuổi thẳng cổ hắn ra khỏi cửa. Lúc này hắn nhớ tới chị, người vợ đầu tiên hiền dịu, bao dung và giàu đức hi sinh. Hắn quỳ xuống van xin chị tha thứ cho hắn, cho hắn một cơ hội để làm lại từ đầu.
Chị nhìn hắn đang quỳ dưới chân mình, nghe hắn ôn lại bao nhiêu kỉ niệm thời xưa khốn khó mà chẳng có cảm xúc gì. Chuyện của chị và hắn đã qua quá lâu rồi, giờ nói câu xin lỗi hay xin cơ hội quay lại thực sự là hơi nực cười và vô nghĩa. Hắn dám làm phải dám chịu chứ! Đây chính là cái kết xứng đáng cho người đàn ông bội bạc như hắn
Theo Him
Bí quyết giữ chồng của 1 người phụ nữ hoàn toàn không yêu chồng
Tôi không yêu chồng, không một chút nào, nhưng tôi vẫn giữ chồng và làm chồng yêu tôi một cách say đắm.
Tôi nghe có ai đó nói rằng phụ nữ yêu chồng sẽ yêu bếp, yêu bếp là yêu chồng. Điều này có lẽ đúng, nhưng đúng với những ai thực sự yêu chồng và muốn chăm chút mái ấm gia đình thôi. Còn đối với tôi, một người phụ nữ chỉ còn đọng lại sự căm thù chồng nhưng ngày 3 bữa say sưa làm bếp, thì chẳng có chút liên quan nào nhưng tôi vẫn sử dụng bí quyết giữ chồng để giữ anh ta và làm anh ta yêu tôi.
Tôi không yêu thích vào bếp. 24 năm trước khi lấy chồng, số lần tôi nấu ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay và số món tôi biết ngoài vài món rau luộc với thịt kho ra thì hầu như chẳng có gì. Năm 25 tuổi tôi lấy chồng, đến bây giờ cũng đã được 4 năm. 4 năm là khoảng thời gian không phải là nhiều so với một đời người, nhưng tình cảm tình yêu với chồng trong tôi đã hết sạch. Chỉ còn lại là sự thù hận, căm ghét vô tận.
Ngay sau đêm tân hôn với tôi, anh ta đã ngủ với bạn gái cũ và đưa một cô ta đi du lịch 4 ngày đền bù chuyện anh ta lấy vợ. Những ngày đó anh ta nói dối tôi là đi công tác gấp, hứa hẹn đền tuần trăng mật cho tôi vào dịp khác. Với một người đầy lòng tự trọng, tự ái như tôi thì đây quả là một đả kích nặng nề. Sau khi biết chuyện, tôi vẫn vờ như là người vợ vô cùng đảm đang và thấu hiểu, thông cảm cho chồng.
Tôi muốn chiều cho anh ta hư thân, để sau này không ai có thể chiều anh ta như vậy được nữa.
Hàng ngày, tôi đều dậy sớm nấu bữa sáng cho anh ta. Rồi khi anh ta ăn uống no nê thì tôi hì hụi sắp xếp hộp cơm trưa cho anh ta. Thời gian đầu anh ta than vãn chuyện đàn ông mà mang cơm đi làm thì nhìn vừa quê vừa ngại với bạn bè. Nhưng về sau, có lẽ do căng tin công ty ít đồ ăn ngon và cũng quen khẩu vị nên anh ta không ngại ngùng gì nữa mà mang theo. Đồng nghiệp khen anh ta có người vợ đảm, giỏi bếp núc lại tận tình. Họ post lên facebook những lờitrêu chọc tôi. Nhưng tôi đều không trả lời lại.
Vài tháng sau, cuối cùng anh ta cũng chia tay với người yêu cũ. Anh ấy nói với họ rằng cảm thấy có lỗi với tôi. Những việc này tôi đều biết, vì bạn thân của tôi chính là đồng nghiệp của người yêu cũ của anh ta. Trớ trêu làm sao, những việc chồng tôi làm tôi đều biết hết.
Tôi đều đặn vào bếp nấu nướng những món thật ngon, thật kỳ công cho chồng thưởng thức. Tôi làm hết việc nhà, để anh ấy trở về là thấy một căn nhà sạch sẽ, gọn gàng, ấm cúng. Trong những cuộc "giao ban", tôi đều giả vờ uốn éo, kêu gào, rên rỉ để anh ta cảm thấy mình đầy bản lĩnh. Nhưng nào ai biết, trong lòng tôi ghê tởm anh ta nhường nào. Tôi không biết, sau đêm nay, trưa mai anh ta sẽ lại lên giường với người đàn bà nào khác. Lời âu yếm mà anh ta đang nói với tôi, đã nói với những người nào... Nhưng tôi vẫn giả vờ mình thích thú, vẫn khen ngợi anh ta trên giường.
Mỗi khi có bạn của chồng tới chơi, tôi đều cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chủ nhà. Họ thích ăn uống nhậu nhẹt, tôi sẽ cặm cụi nấu cơm, cặm cụi dọn dẹp và vẫn nở nụ cười tươi rói vui vẻ...
Mọi việc tôi làm chẳng phải vì yêu thương gì, mà tôi chỉ muốn chiều cho anh ta hư thân, để một khi tôi bỏ anh ta, sẽ chẳng ai làm vừa lòng anh ta nữa.
Chính vì vậy 4 năm qua, tôi không để bản thân mang bầu. Tôi nói dối anh ta rằng chưa muốn có con vì muốn dành thời gian riêng tư cho chồng.
Tôi muốn anh ta nếm trải cái cảm giác mất mát và tuyệt vọng vì bị phản bội trong tình cảm.
Tôi biết, hơn 3 năm qua, anh ta không hề quen biết thân mật với cô gái nào khác. Bởi ngày nào anh ta cũng đi về đúng giờ, cuối tuần thì đòi đưa tôi đi chơi hoặc mua sắm. Trở về nhà là không thấy anh ta lên mạng hay cầm điện thoại. Anh ta cũng quấn tôi hơn. Nhưng có ích gì nữa khi mà tình cảm tôi dành cho anh ta đã không còn. Tôi đối với anh ta vừa lạnh nhạt vừa nồng nhiệt. Có lẽ anh ta cũng biết nên từng nói với tôi: "Đôi lúc anh không hiểu em nữa. Có lúc anh cảm thấy em rất yêu anh, có lúc lại thấy em không lưu luyến gì anh cả".
Tôi nghĩ anh ta cũng hiểu tôi đấy chứ. Tôi là người đàn bà trầm lặng nhưng không phải hiền lành. Tôi không đủ dứt khoát để từ bỏ anh ta ngay sau khi biết sự việc, vì tôi không muốn bố mẹ tôi lo lắng, không muốn bản thân tôi bấp bênh vì vừa cưới xong đã ly hôn. Vì thế, tôi đã phải cố gắng nhẫn nhịn để trở thành một người vợ hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người, đặc biệt là những người thân quen với chồng tôi. Để bây giờ, khi tôi đột ngột bỏ đi, mọi người sẽ càng lên án anh ta vì cho rằng với một người phụ nữ sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì chồng như tôi chắc phải chịu đả kích lớn lắm mới có thể ly hôn với chồng. Và tôi cũng muốn anh ta nếm trải cái cảm giác mất mát và tuyệt vọng vì bị phản bội trong tình cảm.
Tôi đã viết đơn ly hôn và đang chờ tới kỷ niệm 4 năm ngày cưới để đưa cho anh ta như món quà mừng. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt của anh ta khi nhận được món quà này, tôi đã cảm thấy vô cùng hào hứng và thú vị. Tôi dám chắc anh ta không bao giờ nghĩ đến chuyện tôi có thể vứt bỏ anh ta như vậy. Đến lúc đó tôi sẽ kể lại với mọi người nhé!
Theo Trí Thức Trẻ
Thương vợ không đúng cách nên giờ vợ "ngồi" lên đầu tôi Sau câu nói đó vợ tôi khóc lóc ầm ĩ nói tôi bênh mẹ nên mới sỉ nhục vợ. Chỉ vài tiếng sau cô ấy thu dọn hết đồ đạc ôm con đòi bỏ về nhà mẹ. Mặc cho mẹ tôi nàng cản nhưng nàng dâu này vẫn khăng khăng đòi đi, đòi li dị. Trước khi đi cô ấy còn nói với...