Quả báo có thật không? Tôi đang phải hứng chịu nỗi đau của chị cách đây 3 năm
Còn tôi, từ ngày biết chuyện vợ con anh thì giống như không có linh hồn, không còn cảm giác đau. Một người không thiết tha với cuộc sống gặp một người sống không khác gì chết như tôi đã cùng nhau vượt qua thời gian đó.
Tôi là cô bé học đại học, tình cờ quen anh. Ngày gặp anh tôi không bao giờ nghĩ hai đứa sẽ yêu nhau. Trớ trêu thay tôi với anh từ anh em kết nghĩa trở thành người yêu. Anh lớn hơn tôi 4 tuổi, là người từng trải, trong mắt tôi anh như một thiên tài, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Chính sự tài hoa đó đã làm tôi đáp lại tình cảm của anh. Khoảng thời gian yêu anh chúng tôi rất vui vẻ, hạnh phúc, tôi nghĩ ông trời đã ban cho mình một món quà thật vô giá, đến bạn bè cũng phải ganh tỵ. Hạnh phúc chưa trọn vẹn được bao lâu thì một bí mật lại được bật mí ra.
Vào một buổi trưa tan học về tôi nằm check mail và đã nhận được mail của một người phụ nữ lạ, nội dung: “Anh ấy là người đã có vợ và có con, sao cô lại phá hoại gia đình người ta”, người phụ nữ viết mail đó là mẹ anh. Tôi như sét đánh bên tai, không biết chuyện gì đang xảy ra, hốt hoảng chạy xe đi cũng không biết là đi đâu. Lúc đó bạn bè cùng phòng cũng không tin là thật, gọi điện cho anh kể hết tình hình.
Anh chạy đi tìm tôi, cuối cùng gặp ở một quán cà phê ven sông, anh đã kể tất cả sự thật về vợ con cho tôi nghe. Trong lòng tôi như muốn vỡ tan, nước mắt liên tục chảy, chẳng biết nói gì, có lẽ ông trời đang thương hại cho số phận của tôi nên hôm đó trời mưa tầm tã.
Anh nói không muốn lừa dối tôi nhưng sợ nói ra tôi sẽ không yêu anh nữa. Phải, nếu thật sự biết anh như vậy có chết tôi cũng không yêu, sao tôi có thể phá hoại hạnh phúc của người khác? Hoàn cảnh đó tôi như muốn chết đi ngay vì quá sốc, trời thì mưa mà tôi cứ chạy xe, chẳng biết chạy bao nhiêu km/h. Anh đuổi theo tôi tới giữa cầu, tôi muốn tự tử cho xong nhưng anh đã ôm chặt lấy tôi. Anh nói “Anh đau lắm, đừng như thế, là lỗi của anh”. Anh nói rất nhiều và đã đưa tôi về phòng trọ, nhờ bạn bè chăm sóc tôi. Thời gian đó tôi phải trải qua nhiều đả kích từ hai người phụ nữ, đó chính là mẹ và vợ anh, họ đã đe dọa tôi, nói sẽ vào trường để không cho tôi tiếp tục học, còn bảo sẽ nói với gia đình tôi. Tôi làm sao biết được một người đã có vợ có con lại đi xa nhà như thế. Tôi yêu anh thật lòng nên rất tôn trọng người phụ nữ mà anh gọi là mẹ, bà học cao hiểu rộng nhưng toàn nói những lời chợ búa. Bạn bè, gia đình khuyên tôi đừng yêu anh nữa vì anh không xứng đáng, tất cả lỗi lầm là do anh gây ra, hãy để anh tự gánh chịu, đừng quan tâm nữa. Tôi đã hứa sẽ không quen anh nữa.
Video đang HOT
Khi chúng tôi giữ lời hứa thì anh giống như người chết đi một nửa. Tôi nhớ rất rõ tối đó anh đã nhắn tin “Anh xin lỗi, tất cả là tại anh. Em hãy sống thật tốt và vui vẻ”. Tôi nghĩ có chuyện không lành nên chạy qua phòng anh tông cửa vào thì phát hiện con dao thái đang nằm cạnh anh, tôi sợ cứng cả người, anh nói “Anh không muốn sống nữa, sống những ngày tháng như vậy anh chịu không nổi. Anh muốn bên cạnh tôi nhưng mẹ và vợ lại dùng cái chết để uy hiếp anh”. Anh nói không còn thương vợ anh nữa và đứa con trai đó anh không hề mong muốn có (ngày vợ anh bỏ nhà ra đi không ai biết là đã mang thai). Còn tôi, từ ngày biết chuyện vợ con anh thì giống như không có linh hồn, không còn cảm giác đau. Một người không thiết tha với cuộc sống gặp một người sống không khác gì chết như tôi đã cùng nhau vượt qua nỗi đau đó.
Chuyện lắng xuống một thời gian thì mẹ anh lại nhắn tin, điện thoại chửi tôi, mặc dù tôi không làm gì, đó là lý do làm tôi và anh xích lại gần nhau hơn. Tôi không muốn phá hoại hạnh phúc của người ta nhưng lại quá yêu nhau, không làm khác được, đành phải cãi lại mẹ cha hai bên để được bên nhau. Thời gian khá lâu sau anh và vợ ly dị, chúng tôi chính thức qua lại với nhau. Tôi không oán trách anh đã lừa dối, cũng chẳng nói anh có gia đình rồi không xứng với tôi.
Quen nhau 3 năm, cùng trải qua những khó khăn trong cuộc sống, từ một thanh niên quê mùa với bàn tay trắng trải qua những kỷ niệm thật đẹp, nhưng không dừng lại ở đó, tôi đã góp ý cho anh trong cách ăn mặc, giày dép, bây giờ anh trở thành người sang chảnh rồi lại “ngựa quen đường cũ”, phụ tôi đi quen với người con gái nhỏ hơn 11 tuổi. Có lẽ họ đã quen được một thời gian rồi, tôi giáp mặt với anh và anh nói không yêu tôi nữa, chúng tôi không hiểu nhau, cha mẹ hai bên không cho chúng tôi lấy nhau, anh mệt mỏi nên không muốn tiếp tục. Trong lòng tôi rất hận anh nhưng lại còn yêu, tôi không thoát ra được, hãy giúp tôi với.
Theo Ngôi sao
Tôi bị quả báo vì ve vãn anh rể
Tôi tự cho mình là người phụ nữ đoan chính, tự vỗ ngực nhận mình là người chung thủy, không lăng nhăng, vậy mà... Cuối cùng tôi cũng phải lòng một người không nên phải lòng, đó là anh rể của tôi, chồng của chị gái ruột.
Thực ra, tôi có một lý do để biện minh cho mình, đó là, anh rể chính là người bạn mà tôi quen biết trước chị. Ngày đó, vì tới chơi với tôi, gặp chị tôi ở nhà và anh đã đem lòng yêu thương chị tôi.
Ngày đó tôi cũng chỉ quý mến anh, chưa phải là tình cảm nam nữ gì, hai anh em coi nhau như hai người bạn tốt, nên anh quen chị gái, thương chị ấy, tôi không ý kiến gì, tôi mừng là khác. Nhưng từ khi họ yêu nhau, những cử chỉ quan tâm anh dành cho chị, anh chiều chuộng nâng niu chị như một bông hoa khiến tôi có chút ganh tị và chạnh lòng. Anh chưa bao giờ quát tháo chị, giống như người yêu tôi. Chị thích gì anh cũng chiều.
Tôi từng mơ ước cuối tuần được người yêu chở đi chơi xa, nhưng người yêu tôi bận, không bao giờ làm được chuyện đó. Còn anh làm được hết, anh đưa chị đi những nơi chị thích, dù là chơi gần. Hai người thường rủ nhau đi mua sắm. Những lúc chị khoe với tôi được anh mua cho cái này, cái kia, khiến tôi ghen tị lắm. Trước đây là bạn, anh hay quan tâm tôi hơn bây giờ. Vì anh nghĩ, tôi cũng có người yêu nên sẽ được quan tâm, còn anh chỉ hỏi han, vui vẻ với tôi khi ở bên cạnh chị với tư cách là anh rể tương lai mà thôi.
Không biết tự bao giờ, tôi ước người yêu mình cũng được như anh. Và dần dần, những gì anh làm cho chị tôi đều mang ra so sánh với người yêu mình. Chỉ cần bạn trai tôi bằng một nửa của anh thì tôi vui lắm rồi! Tôi ước được như chị, được anh chiều chuộng, ân cần, thi thoảng lại hôn lên trán tôi kiểu đáng yêu và lãng mạn. Nghĩ lại những ngày tháng trước kia, thật tiếc vì tôi đã không yêu anh, đã để anh yêu chị.
Và anh chị cưới nhau. Không hiểu sao , ngày chị cưới mà tôi không vui lắm. Tôi đã khóc, ai cũng tưởng tôi khóc vì nhớ chị, nhưng không phải, hình như là tôi khóc vì mất anh. Anh và chị dọn sang nhà riêng, sống cũng gần nhà tôi nên tôi cũng có điều kiện được gặp anh chị thường xuyên. Vì nhà gần nên anh hay lui tới nhà tôi thăm bố mẹ vợ.
Tưởng là cưới nhau rồi mọi thứ sẽ khác. Nhưng tôi vẫn chưa thấy anh thể hiện cái gì khác lạ cả. Đến nhà anh chơi, nhìn anh yêu chiều vợ, gắp thức ăn cho vợ mà tôi phát thèm. Tôi thèm được cảm giác ấy, thèm được người chồng như thế và tôi đã nghĩ tới chuyện quyến rũ anh.
Không hiểu thế nào mà tôi lại nói hết với anh qua điện thoại. Tôi nhắn tin cho anh cả tối rằng tôi ước có được người chồng như anh. Nếu như không phải là thì có lẽ tôi đã cướp anh rồi. Tôi dám nói thế với anh, có chết không. Nhưng không hiểu sao, tôi không hối hận. Tôi đã nói, tôi muốn được qua lại với anh, được anh chiều chuộng như thế, vì trước giờ, anh đã chơi với tôi trước, anh lẽ ra là của tôi, nếu không có tôi thì anh cũng không thể đến được bên chị.
Anh đồng ý gặp tôi, đi cà phê với tôi khiến tôi sáng mắt. Tôi đã ăn diện thật đẹp,trang điểm thật xinh để gặp anh. Nhưng điều làm tôi choáng nhất chính là, có chị ở đó. Anh đã nói hết chuyện này với chị và cho chị đọc tin nhắn dụ dỗ anh rể của tôi. Tôi chết lặng, toàn thân mềm nhũn vì thấy nhục nhã. Chị đã nói chuyện với tôi thẳng thắn. Chị không mắng tôi, chỉ nói cám ơn tôi đã giới thiệu anh, nhưng dù thế nào thì bây giờ anh cũng là chồng chị, là anh rể của tôi. Chị nói, mong tôi sớm lấy chồng để ổn định cuộc sống.
Nghe chị nói, tôi càng thấy nhục nhã và chua chát hơn. Tại sao chị lại khiến tôi ra nông nỗi này, chị là trái tim tôi còn đau gấp trăm lần chuyện chị chửi rủa hay lăng mạ tôi. Giờ tôi không dám nhìn mặt anh chị, không dám đối diện với cả bố mẹ và người yêu mình. Mỗi lần anh chị tới nhà chơi là tôi toàn trốn, vì tôi sợ không thể làm gì, cứ luống cuống mãi thôi. Tôi đang bị tâm can dày vò, đó có lẽ là sự trả giá cho thói lăng nhăng, định dụ anh rể của tôi.
Theo Khám Phá
Liệu tôi có bị quả báo không? Mỗi ngày, tôi đều nằm vắt tay lên trán và suy nghĩ. Dù nằm bên cạnh người đàn ông tôi yêu đây nhưng tôi chưa ngày nào sống hạnh phúc từ giây phút có được anh. Liệu tôi có bị quả báo? Thời gian đầu còn được vui vẻ. Sau này, những người khác nói bóng gió, nhìn tôi bằng con mắt khác...