Quả báo cho gã sở khanh khi ép người yêu bỏ con
Biết mình có thai Thương vui sướng báo tin cho Hoàn, cô nghĩ họ sẽ làm đám cưới vì dù sao cũng yêu nhau hơn 4 năm rồi. Nào ngờ Hoàn dửng dưng, lạnh nhạt rồi nói…
ảnh minh họa
Ngày yêu Hoàn, Thương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời vì Hoàn rất chiều chuộng và yêu thương cô. Anh luôn nói cô là người con gái mà anh yêu và nguyện sẽ gắn kết cả đời.
Lúc yêu ai chẳng mơ ước có một mái ấm hạnh phúc với người mình yêu. Yêu nhau được gần 3 năm Hoàn rủ cô về sống chung, ban đầu cô còn lưỡng lự nhưng vì Hoàn dỗ ngon ngọt rằng trước sau gì hai người chẳng lấy nhau, về sống chung lại càng dễ chăm sóc nhau hơn. Thương thấy cũng hợp lý nên dọn về nhà sống chung.
Họ ở với nhau gần 1 năm thì Thương bàn đến chuyện cưới xin, nhưng Hoàn cứ bảo: “Anh kiếm thêm chút vốn đã rồi mình cưới, lúc đó còn có tiền rồi em sẽ được sống đầy đủ hơn bây giờ. Đợt này anh đang làm ăn lớn với bạn nên cần tập trung”. Nghe người yêu nói vậy nên cô cũng cố gắng chờ.
Video đang HOT
Thương còn dẫn Hoàn về giới thiệu cho bố mẹ mình và họ khá hài lòng. Nhưng điều cô hối hận là chưa 1 lần đến nhà Hoàn chơi vì nhà anh ở khá xa và lúc nào anh cũng bảo: “Chờ có dịp thuận lợi anh đưa em về chơi”. Rồi một hôm đi làm Thương thấy không được khỏe, cô đi khám thì biết mình có thai. Niềm hạnh phúc dâng trào, dù sao thì bây giờ cô và Hoàn cũng có thể làm đám cưới được rồi.
Cô chạy xe về nhà ôm lấy Hoàn trong niềm vui sướng rồi nói: “Em có thai rồi, mình cưới nhau thôi. Anh được làm bố rồi đấy”. Đáp lại sự háo hức của cô là sự hờ hững của người yêu. Anh gỡ cô ra rồi nói:
- Em có thai rồi ư? Sao có thể như vậy được.
- Ý anh là sao, anh không muốn cưới em ư?
- Không phải, ý anh là hiện giờ chưa được, thực ra anh với bạn làm ăn lớn nhưng lại thua lỗ và phải gánh nợ 10 tỷ. Bọn anh xoay xở mãi mới trả được hơn nửa, giờ mà lấy nhau về thì khổ cho em lắm. Hay em bỏ cái thai đi, rồi sau này mình sẽ sinh con, anh sẽ bù đắp cho em.
- Anh đừng nói những điều khốn nạn đó nữa. Anh làm ăn thua lỗ vậy mà anh bảo công việc đang thuận lợi, 4 năm em bên anh rồi sao anh cứ hứa hẹn mãi vậy. Rốt cuộc với anh thì em và đứa con anh chẳng nghĩa lý gì phải không?
- Thế cô muốn tôi phải làm sao?
Nói rồi anh ta cầm áo bỏ đi để lại Thương một mình khóc nức nở. Cô nhìn xuống bụng rồi nói: “Khổ thân con của mẹ”. Hoàn đi mãi chẳng thấy về làm Thương sốt ruột, gọi thì anh không nghe máy làm cả đêm cô không ngủ được.
Ngày mai đi làm nhưng lòng cô như lửa đốt, lúc về phòng thì thấy anh ta đã lấy hết đồ bỏ đi không dấu vết. Hắn để lại cho cô ít tiền rồi nói hãy bỏ cái thai đi. Cô ngồi bệt xuống đất khóc nức nở: “Đồ khốn nạn”. Kể từ đó chỉ còn cô với đứa con trong bụng ngày một lớn lên ở lại, cô không bỏ con đi mà quyết tâm sinh nó ra.
Mặc kệ mọi người bàn tán, điều duy nhất cô muốn đó là sinh con ra và nuôi nó khôn lớn. Và cô đã làm mẹ đơn thân. Gần 2 năm sau, cô hay tin Hoàn đã lấy vợ sau 2 tháng bỏ mẹ con cô đi, vợ anh ta là con của sếp nơi anh ta làm. Và điều quan trọng hơn, cô ta không sinh được con. Thương bất giác nhếch mép cười: “Đúng là quả báo, đồ đàn ông khốn nạn bội bạc”.
Giờ đây con cô ngày một lớn lên và cô có một người đàn ông luôn ở bên quan tâm chăm sóc hai mẹ con. Anh luôn muốn cô đón nhận anh nhưng cô lại sợ mẹ con mình trở thành gánh nặng cho anh nên cô không dám. Có lẽ một ngày khi cô thấy đủ tự tin cô sẽ đón nhận hạnh phúc cho đời mình, còn bây giờ Thương chỉ muốn toàn tâm chăm sóc con trai. Còn về phần Hoàn, anh ta đang chịu quả báo vì đã sống cạn tình, bạc nghĩa.
Theo Motthegioi
Bạn trai dắt người yêu về ra mắt ngay khi tôi vừa sẩy thai
Tôi cầu xin gia đình người ấy cứu đứa cháu của họ nhưng đáp lại tất cả chỉ là thái độ dửng dưng: "Ai làm người ấy chịu".
Không biết tôi có phải bi quan và quá thiếu tự tin không nhưng những ngày dài vừa qua tôi sống trong đau khổ. Tôi sinh ra ở Tây Nguyên, đáng lẽ như bao đứa trẻ khác tôi có một cuộc sống êm đềm, nhưng đến năm lên lớp 7 ba bị bệnh tâm thần do rượu bia. Sống trong cảnh tối đến bữa ăn và ngủ phải chạy qua nhà hàng xóm không dám về nhà đã làm tôi ám ảnh. Tôi tự nhủ phải thương mẹ để cố gắng sống tiếp, học hành đỗ đạt. Năm 18 tuổi, tôi đậu vào một trường đại học có tiếng, bắt đầu chuỗi ngày lập nghiệp tại Sài Gòn. Tôi quen cậu ấy trong lúc đi thực tập rồi tự mình xin một công việc ở thành phố. Từ đây cuộc sống của tôi là bi kịch.
Ảnh minh họa
Sống một mình ở thành phố không gia đình, không họ hàng, tôi tự mình phải bươn chải và chỉ biết vá víu vào gia đình cậu ấy. Gia đình cậu dự định sẽ tổ chức đám cưới cho chúng tôi vào năm sau. Thế rồi, khi biết gia cảnh nhà tôi, cậu ấy đã ngập ngừng. Một thời gian sau cậu ấy chia tay tôi vì có người khác, lúc ấy tôi lại mang trong mình thai nhi gần được ba tháng. Phải nói tôi đã khóc hết nước mắt cầu xin gia đình cậu ấy cứu đứa con nhưng đáp lại tất cả chỉ là thái độ dửng dưng: "Ai làm người ấy chịu". Tôi đau đớn, vật vã không dám gọi về cho mẹ, thế rồi con bỏ tôi mà đi. Tôi như chết đi sống lại ôm bụng nằm một mình trong phòng cơ quan. Ngày hôm sau cậu ta dắt bạn gái mới về ra mắt bố mẹ.
Tôi đóng cửa trái tim mình từ đó, luôn ráng phấn đấu trong công việc. Cũng có nhiều người đến tán tỉnh lời ong tiếng ve nhưng tất cả tôi đều coi là một bông hoa, vờn thì vờn, có cũng được mà không có cũng được. Có người đã có người yêu, có người bắt cá hai tay, có người thèm khát tôi, chẳng phải tôi thích ăn mặc hở hang hay lẳng lơ gì đó mà sao họ cứ đến để làm phiền tôi. Có những đêm hàng chục cuộc điện thoại, tiếng gõ cửa phòng từ một người say rượu làm cùng cơ quan, tất cả đều khiến tôi ghê sợ.
Thế rồi anh đến bên tôi trong ngày hôm ấy rất nhẹ nhàng. Anh làm trái tim tổn thương của tôi ấm lạ nhưng hàng đêm tôi vẫn ám ảnh về việc mất con, về việc mình không còn trong sáng, sợ rồi một ngày anh ấy biết chuyện. Tôi dằn vặt, tổn thương mình. Rồi anh ấy cũng ra đi, cuộc sống làm tôi chới với, chẳng lẽ tôi không có nổi hạnh phúc của mình sau cơn bão giông? Đôi lúc tôi cảm thấy mảnh đất và công việc này không phải dành cho mình. Tôi mất tất cả, nên bước tiếp theo thế nào đây, nỗi đau chồng chất nỗi đau, sẹo này biết bao giờ mới lành nổi?
Theo Ngân/Ngoisao
Anh sẽ yêu thương những vết rạn trên người em Giá như trên đời này đàn ông ai cũng như chồng tôi thì phụ nữ không bao giờ phải rơi nước mắt. Đàn ông à!... hãy yêu thương những vết rạn trên người vợ như những gì đẹp nhất. Người ta thường nói "Phụ nữ lấy chồng như đánh một canh bạc, cho dù thông minh, xinh đẹp bao nhiêu cũng không bằng...