Phút giây ân hận của người vợ chửi rủa chồng “say nắng”
Phát hiện chồng có bồ, tôi đã chửi nhân tình và anh ta thậm tệ, có lẽ vì thế tôi đang dần mất anh mãi mãi.
Xin chào ban biên tập Phunutoday, tôi xin tâm sự trường hợp của tôi mong nhận được chia sẻ của các bạn đọc và cũng như bài học cho nhiều người để tránh rơi vào tình cảnh như của vợ chồng tôi. Đến nay, sự vội vàng của tôi đã phải trả giá.
Tôi và anh đã ly hôn được 5 năm, tôi chưa lấy chồng, anh chưa lấy vợ. Chúng tôi còn yêu nhau nhưng khoảng cách không bao giờ lại gần vì trong lúc cả giận mất khôn của tôi.
Tôi và anh yêu nhau khi đi dự đám cưới của người bạn. Khi đó, tôi đã 28 tuổi. Tôi không còn nhiều cơ hội để lựa chọn tình yêu cho mình mà đang có suy nghĩ chọn chồng. Anh hơn tôi 4 tuổi, cả hai chúng tôi đều có quá khứ đau buồn trong tình yêu. Chúng tôi đồng cảm với nhau rất nhiều. Tình yêu chớm nở, tôi và anh làm lễ kết hôn trong lời chúc phúc của hai bên gia đình và bạn bè. Sau khi kết hôn, chúng tôi ở căn hộ của bố mẹ tôi đã mua trước đó. Dù ở nhà bố mẹ vợ cho, tôi vẫn cố tỏ ra thoải mái để anh không xấu hổ với mọi người cảnh ở rể. Tuy nhiên, mọi việc không diễn ra như chúng tôi mong muốn.
Chúng tôi đã có thời gian vô cùng hạnh phúc.
Trong suốt thời gian có bầu, tôi và anh phải kiêng quan hệ tình dục vì tôi bị bánh nhau bám thấp. Bác sĩ yêu cầu kiêng khem. Anh rất thông cảm với vợ. Cả hai chúng tôi hồi hộp chờ giây phút chào đón thiên thần của mình ra đời. Ngày tôi sinh con, anh ôm con và tôi thật chặt. Tôi nhớ mãi anh đã cảm ơn tôi và động viên tôi rất nhiều vì đã mang đến cho anh điều thiêng liêng nhất của cuộc sống. Có lẽ nhờ những lời động viên của anh, dù đau đớn tôi cũng quên hết.
Khi tôi hết cữ, tôi gửi con ở nhà cho bà trông và quay trở lại công việc, tôi phát hiện anh có qua lại với một cô sinh viên ngày trước ở cùng xóm trọ với anh. Biết anh có nhân tình, tôi choáng váng vì con người anh quá giả tạo. Anh vẫn hôn vợ, nịnh con hàng ngày, vậy mà ai biết anh có nhân tình ở bên ngoài.
Video đang HOT
Tôi tìm đến tận nhà trọ của cô ta, tôi dọa nạt và nói sẽ cho cô ta biết động vào chồng người khác sẽ phải trả giá như thế nào. Ngay sau đó, tôi đã cho mấy người em trai của tôi đến dằn mặt cô ấy. Còn với chồng mình, tôi đã có cách xử sự sai lầm. Tôi thóa mạ anh. Tôi chửi anh là con người giả tạo, tôi biến anh thành “chó chui gầm chạn” thực sự. Anh cố gắng giải thích rằng chỉ say nắng nhưng tôi không tin và tôi không cho anh cơ hội sửa sai. Tôi ném quần áo của anh ra khỏi nhà trước sự ngỡ ngàng của hàng xóm. Mẹ anh đến thay con xin lỗi, tôi đã đuổi bà đi không cho bà thanh minh lời nào.
Tôi hả hê với cách xử sự của mình. Tôi cho rằng mình đã thắng khi đuổi anh ra khỏi nhà, cho đó là cái giá anh phải trả cho việc phản bội tôi. Bố mẹ hai bên can ngăn tôi vẫn gửi đơn ra tòa khi con tôi chưa được 6 tháng tuổi. Tôi lấy việc thóa mạ anh làm niềm vui quên đi nỗi đau bị cắm sừng.
Ngày ra tòa, anh chỉ cúi mặt không nói câu nào. Khi thẩm phán hỏi anh có muốn nói điều gì, muốn hòa giải không, anh vẫn im lặng. Còn tôi, tôi đã thắng khi tòa quyết định tôi nuôi con, anh chỉ có quyền thăm nom và chu cấp tiền hàng tháng cho đứa bé.
Cầu nối giữa chúng tôi là bé Shusi
Từ sau khi ly hôn, tôi nuôi con một mình. Một tuần anh và mẹ anh đến thăm con một lần. Khi họ đến, tôi chỉ để con ở với họ và tìm cách tránh mặt. Cô nhân tình của anh cũng đi lấy chồng. Cô ấy đã đến tìm tôi và xin lỗi vì mang lại bất hạnh cho đứa nhỏ. Cô ấy yêu chồng tôi rất nhiều nhưng anh ta luôn từ chối. Khi tôi phát hiện họ bên nhau, lúc ấy cô đang có bệnh và anh ở bên chăm sóc. Giữa họ chưa có gì quá đáng xảy ra. Sau khi ly hôn, cô gái đã nhiều lần đến gặp chồng tôi, muốn bù đắp nhưng anh cự tuyệt không muốn đi đến hôn nhân với ai.
Lúc này, tôi thấy mình cô đơn. Ban ngày con tôi gửi nhà bà ngoại. Đêm tôi đón con về với mình. Có hôm con ốm về đêm, tôi bật khóc vì lo sợ không biết phải làm gì. Nuôi con một mình thật khổ! Tôi bế cả con đi mua thuốc cùng. Con ốm nặng, tôi thuê xe đưa con đi viện một mình. Mọi thứ đều tôi lo hết. Có lúc tôi bất lực, mệt mỏi bật khóc và thầm ước giá có anh ở đây.
Càng ngày, tôi càng thấy hành động trước kia của mình là sai lầm, trái tim vẫn còn rất yêu anh. Giá tôi cho anh cơ hội sửa sai, giá như tôi nghe anh giải thích thì đã khác.
Ly hôn với anh, tôi thấy mình thật quá quắt. Bố mẹ tôi vẫn giận con gái vì cả giận mà không suy nghĩ thấu đáo. Anh không lấy ai vẫn sống độc thân trong căn nhà trọ nhỏ. Hàng tháng, anh vẫn gửi tiền nuôi con vào tài khoản của tôi không thiếu một đồng. Có hôm con ốm nặng, tôi gọi điện cho anh và chỉ khóc vì tôi thấy sợ.
Tôi khuyên anh nên đi thêm bước nữa, anh chỉ cười trừ bảo “con còn nhỏ, anh không suy nghĩ đến điều ấy”. Còn tôi, nhiều lần nói chuyện với anh, tôi muốn ôm anh để nói lời xin lỗi nhưng tôi không thể mở lời được.
Năm năm qua, tôi và anh vẫn có niềm vui chung là chăm sóc bé Shusi. Cuối tuần, anh đến đưa hai mẹ con tôi đi chơi, đi xem phim. Mỗi khi gặp bố, Shusi vui hẳn lên. Tôi biết hành động của tôi ngày trước khiến anh bị tổn thương rất nhiều. Giá tôi chịu nghe anh nói và suy nghĩ kỹ hơn, tôi đã không mất anh.
Gần đây, tôi thấy mẹ anh đang làm mối cho anh với một người phụ nữ khác, anh có vẻ muốn cưới người đó cho bố mẹ vui. Tôi thấy trái tim mình đau nhói. Tôi không đủ can đảm để nói với anh lời xin lỗi nhưng nghĩ đến cảnh anh sống bên người phụ nữ khác, tình yêu anh dành cho con tôi giảm bớt, là tôi không ngủ nổi. Tôi sắp mất anh mãi mãi vì suy nghĩ nông nổi của mình. Tôi có nên bỏ đi cái tính hiếu thắng và giữ anh lại cho mẹ con mình không?
Theo Phunutoday
Phẫn nộ trước sự vô tâm quá đáng của chồng
Đã hơn một lần chị nghĩ đến việc li hôn và có lẽ chị cũng phải li hôn chứ chị không thể tiếp tục sống với người chồng lạnh lùng, vô tâm, ích kỉ quá đáng như anh được...
Chị không còn nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu chị khóc vì tủi thân. Mới một năm làm vợ anh thôi mà bộ nhớ của chị đã quá đầy. Lúc bận bịu quên đi thì thôi chứ hễ nghĩ đến sự vô tâm của chồng là hai hàng nước mắt của chị lại lã chã tuôn rơi. Chị vừa khóc vừa uất hận.
Chị và anh quen nhau qua một người bạn, ngay từ đầu gặp anh chị đã bị "say nắng" bởi vẻ ngoài đẹp trai, lịch lãm của anh. Lúc mới yêu chị cũng không nghĩ ngợi chi nhiều, chỉ biết được sánh bước cùng anh trước sự ngưỡng mộ của bao người là chị hãnh diện nở mày, nở mặt. Yêu nhau được 3 tháng thì anh ngỏ lời cưới chị, chị đồng ý không một chút lăn tăn. Cũng có thể do yêu nhanh cưới vội, chị chưa kịp hiểu về tính cách con người của anh nên giờ cơ sự mới ra thế này.
Hình minh họa
Nhiều lúc chị hồi tưởng về quá khứ, về anh của ngày mà họ đang yêu. Ngày ấy anh vui vẻ, hài hước và luôn quan tâm đến cảm xúc của chị. Sao giờ đây những tố chất ấy trong anh đã biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng, ít nói và ích kỉ, vô tâm đến lạ. Có chăng là anh đã ngụy trang để đánh lừa cảm xúc của chị?
Hàng ngày hai vợ chồng đi làm đến tối mới gặp nhau nhưng cứ mỗi lần chị kể chuyện gì đó trên cơ quan cho anh nghe dù là chuyện hài hước hay tin giật gân gì đó anh vẫn cứ tỉnh bơ, coi đó như là chuyện bình thường ở huyện. Chị hỏi cái gì anh cũng chỉ nhận được một từ duy nhất là "Ừ", "Tùy". Anh cũng chẳng hỏi han công việc của chị mà chỉ cắm mặt vào điện thoại đọc báo, chơi game hay chát chít với bạn bè trên facebook. Nhiều khi nói chuyện với chồng mà chị cứ nói một mình rồi tự nghe lấy chứ chẳng thấy anh phản ứng gì.
Cuối tuần, anh thường ra ngoài cà phê, ăn sáng cùng bạn bè bỏ chị ở nhà với hàng tá công việc không tên khác. Đó là chưa kể những hôm anh đi nhậu nguyên ngày, gọi điện không nghe máy đến tận khuya tít mới về, mặc cho chị chờ cửa với đôi mắt đỏ hoe. Anh không quan tâm đến cảm giác đợi chờ trong lo lắng của chị. Dù cho chị có nói gì thì cũng chỉ nhận được một câu không thể lạnh lùng hơn nơi anh: "Anh có bảo em đợi đâu mà em kể công?". Thử hỏi những lời nói vô tâm của anh như thế tim chị làm sao không thể không đau?
Nhiều lần anh mua đồ nhậu về nhà rồi rủ bạn đến nhậu. Mà cũng lạ thay, anh thừa biết chị không ăn được thịt chó, thịt mèo nhưng lần nào anh cũng chỉ mua hai món đó. Bởi đó là món khoái khẩu của anh. Nếu như người đàn ông để ý quan tâm đến cảm xúc của vợ thì anh ấy sẽ mua món nào đó khác cho vợ ăn. Đằng này, anh cùng chúng bạn hả hê đánh chén trên bàn nhậu mặc cho chị ngồi "tớ hơ", có lúc bạn anh thấy chị ngồi "gắp nước mắm" thì trách anh sao không mua gì cho chị ăn. Anh lạnh lùng đáp: "Tại nó không ăn chứ có ai cấm đâu. Không ăn thì thiệt thôi". Nghe anh nói vậy mà lòng chị quặn đau, mặt chị bừng đỏ, nước mắt chị chỉ chực để tuôn rơi. Nhưng cũng cố nén giận vì nhà có khách, vợ chồng cãi nhau vì miếng ăn người ta lại cười cho.
Rồi những lần chị ốm, anh cũng không thể hỏi thăm chị được nửa lời. Thấy chị nằm một chỗ không lo được cơm nước anh ném thẳng vào mặt chị một câu: "Lúc sáng còn thấy hớn hở lắm mà, sao bây giờ lại ốm rồi. Không phải định ăn vạ đấy chứ?". Nói rồi anh thay quần áo vào bếp nấu cơm, những tưởng anh nấu cho chị món gì ngon ngon giải cảm ai ngờ anh nấu ăn theo cách của anh. Thức ăn anh bỏ ớt nhiều lắm, mà chị thì không ăn được ớt. Đến bữa anh ngồi ăn ngon lành mà chẳng để tâm đến chị, chị đành phải ăn cơm chay lấy sức mà vực dậy. Chị vừa khóc vừa nói trong tức giận: "Anh vô tâm ích kỉ vừa phải thôi", thì anh thản nhiên đáp: "Anh nấu ăn như thế cho em chừa cái thói ốm đau vặt vãnh đó đi, hôm sau muốn ăn thì tự đi mà nấu. Nằm một chỗ chỉ tổ mệt thêm thôi". Chị là người chứ đâu phải thần thánh đâu mà tránh khỏi ốm đau, nói như thế mà anh cũng nói được.
Đã hơn một lần chị nghĩ đến việc li hôn và có lẽ chị cũng phải li hôn chứ chị không thể tiếp tục sống với người chồng lạnh lùng, vô tâm, ích kỉ quá đáng như anh được. Nước mắt chị đã cạn, lòng chị đau đã đủ chị không muốn mình tiếp tục chung sống với người chồng như anh nữa. Chị nghĩ rồi, đời còn dài, chị không muốn hủy diệt bản thân mình trong cuộc hôn nhânkhông hạnh phúc này.
Theo Nguyenlam/Afamily
Bố mẹ chồng lập kế hoạch ép tôi ly hôn khi sắp lâm bồn Tôi 31 tuổi, hiện mang thai tháng thứ 9. Tôi đang rơi vào hoàn cảnh bị chồng và gia đình nhà chồng ruồng bỏ và ép ly hôn. Tôi lấy chồng từ năm 29 tuổi, gia đình chồng ngăn cản nhưng chúng tôi quyết tâm đến với nhau. Khi tôi có bầu, gia đình chồng đang gặp khó khăn trong việc làm ăn...