Phút bừng tỉnh của người mẹ
Trông con bé như một đứa trẻ không được chăm chút, Duyên hốt hoảng rồi bừng tỉnh, cô ôm con thầm nghĩ: “Từ khi nào con mình trở nên đáng thương như thế này?”.
Duyên tựa lưng vào cửa kính của nhà hàng, tay cô đặt lên ngực mình như ngăn không cho trái tim thêm thổn thức. Đã gần 7 năm trôi qua, thế nhưng khi vừa nhìn thấy Tùng, bao kỷ niệm yêu thương ngày nào dường như trỗi dậy mãnh liệt trong tâm trí cô.
Tùng là mối tình đầu của Duyên. Cả hai quen nhau khi học cùng nhau trong trường cấp ba. Mối tình học trò đầy trong sáng với bao kỷ niệm ngọt ngào kéo dài gần 5 năm trời. Hai người đã cùng nhau bàn tính đến chuyện tương lai. Giông bão bắt đầu kéo đến cặp đôi khi Duyên dẫn Tùng về nhà ra mắt. Duyên lớn lên trong một gia đình khá giả, bố mẹ cô đều là những người thành đạt. Thế nên khi con gái đưa Tùng về, ông bà hoàn toàn không hài lòng. Gia đình Tùng khá khó khăn, học phí của Tùng đều là học bổng nhà trường trợ cấp cho sinh viên nghèo học giỏi. Bố mẹ Duyên nói không thể cho con gái yêu một đứa “khố rách áo ôm” như vậy được.
Vì đấu tranh cho tình yêu này mà Duyên đã cãi nhau với bố mẹ rất nhiều và còn bị đọa đuổi khỏi nhà. Thương người yêu, lại mặc cảm vì nghĩ rằng bản thân không xứng đáng, Tùng chính là người chủ động buông tay. Tùng xin được học bổng du học sang Nhật Bản, chuyện tình của hai người kết thúc trong nước mắt.
Duyên bặt tin Tùng từ đấy. Sau khi Tùng đi, Duyên lúc nào cũng nhớ về người cũ. Dưới sự thúc ép của gia đình, Duyên đành lấy Việt – người đàn ông mà bố mẹ cô giới thiệu. Cô đến với chồng cô hoàn toàn không có tình yêu mà chỉ vì Việt “đạt chuẩn” của bố mẹ cô. Việt luôn đối xử với cô rất tốt dù chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Còn cô đối xử với chồng vẫn khá khách sáo và có phần xa cách. Họ có với nhau được một cô con gái 3 tuổi. Cuộc sống cứ thế trôi đi bình lặng.
Rồi buổi tối định mệnh ấy đến. Duyên gặp lại Tùng trong hoàn cảnh khá trớ trêu, cô đi dự tiệc cùng Việt trong ngày kỷ niệm thành lập công ty. Chợt cô nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc trong đám đông. Là Tùng, chính là Tùng, anh rất nổi bật trong số những khách hàng của công ty chồng. Tùng cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hai người bất chợt giao nhau, một ngọn lửa như bùng cháy nơi đáy mắt.
Họ “lao” vào nhau như một lẽ thường thấy của “tình cũ không rủ cũng tới”. Tùng giờ đã là một quản lý cao cấp của một khách sạn lớn, anh vẫn chưa lập gia đình vì không quên được Duyên. Duyên cũng còn yêu Tùng rất nhiều, tình yêu ấy vốn dĩ chưa bao giờ tắt mà luôn cháy âm ỉ trong lòng cô, giờ gặp lại anh, nó trỗi dậy mạnh mẽ. Cả hai như chưa hề có 7 năm xa cách, cô và anh nhận ra họ không thể sống thiếu nhau. Giờ đây, họ đã có có đủ dũng khí để vượt qua mọi bão tố để bảo vệ cho tình yêu của mình.
Đã lâu lắm rồi cô không để ý đến bé, một tháng, hay hai tháng, Duyên không nhớ nổi nữa(Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Duyên mải mê với những cuộc hẹn với Tùng, cô như lãng quên mọi thứ xung quanh. Chồng thì cô vốn không quan tâm lắm, giờ ngay cả con cô cũng lơ là. Việt hay phải đi công tác nhưng anh cũng nhận ra những thay đổi ở vợ. Cô về nhà muộn hơn, con thì cô toàn giao cho người giúp việc trông. Mỗi lần về nhà nhìn con ngủ gục trên tay người giúp việc trên sô pha, anh thương con vô cùng. Việt muốn nói chuyện với vợ nhưng cô toàn lảng tránh, cô còn đang đắm say với chuyện tình yêu của mình.
Gia đình của Duyên dậy sóng khi cô tuyên bố muốn ly dị để quay về với “tình yêu đích thực”. Bố mẹ cô dọa từ con nếu Duyên bỏ chồng. Nhưng trong mắt kẻ đang yêu, đối phương luôn là tất cả. Cô không nhìn thấy gì ngoài tình yêu mạnh mẽ đang bùng cháy trở lại sau 7 năm. Cô quyết định sẽ bất chấp hết mọi thứ.
Tối đấy, Duyên ngồi viết đơn ly dị. Đặt lá đơn lên bàn, Duyên nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm. Việt đang đi công tác, sáng mai anh mới về nhà. Duyên bỏ sang phòng ngủ thu dọn quần áo. Mai cô sẽ rời nhà đi sớm, Tùng bảo sẽ đón cô ở đầu ngõ. Hai người sẽ vào Sài Gòn và đoạn tuyệt cuộc sống ở đây.
“Mẹ ơi, mẹ làm gì đấy?”, một giọng nói trẻ con vang lên làm Duyên giật mình. Quay đầu lại, Duyên thấy con gái mình đang đứng cạnh cửa và cầm con thỏ bông màu hồng trên tay. Chiếc váy ngủ của con xộc xệch, một bên áo còn rơi khỏi vai. Miệng con vẫn còn dính socola. Cô bé nhìn mẹ bằng ánh mắt trong suốt.
Trông con bé như một đứa trẻ không được chăm chút, Duyên hốt hoảng rồi bừng tỉnh, cô ôm con thầm nghĩ: “Từ khi nào con mình trở nên đáng thương như thế này?”. Đã lâu lắm rồi cô không để ý đến bé, một tháng, hay hai tháng, Duyên không nhớ nổi nữa. Vì thứ gọi là tình yêu ấy, cô đã làm gì với gia đình của mình? Cô bỏ mặc người chồng luôn chăm lo cho mình. Cô lãng quên ngay cả bố mẹ của mình, con gái mình… Duyên ôm chặt lấy con, bật khóc nức nở: “Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi…”.
Dỗ con đi ngủ sau khi đã thay quần áo và lau mặt cho bé, Duyên nhẹ nhàng cầm tay con gái và hôn khẽ. Nước mắt vẫn lăn dài trên trên mặt Duyên. Cô vừa nhắn tin cho Tùng xin lỗi và từ chối đi với anh. Cô biết Tùng sẽ đau đớn và thất vọng lắm. Nhưng cô đã quyết định lựa chọn. Cô biết những lỗi lầm của mình với bố mẹ, với chồng và con không thể giải quyết chỉ bằng một lời xin lỗi. Cô hy vọng mình sẽ sống thật tốt với gia đình để mong họ có thể tha thứ cho những nông nổi và sai lầm cô đã mắc phải. Lẳng lặng xé lá đơn, Duyên tự nhủ sẽ xin chồng một cơ hội để làm lại từ đầu, cô sẽ thay đổi. Còn Tùng, từ trước tới giờ cô vẫn luôn là người có lỗi với anh. Cô không mong anh sẽ tha thứ nhưng mong anh sẽ hiểu cho cô, cô không thể sống ích kỉ như thế cả đời.
Theo Trithuctre
8 năm ngắn ngủi nhưng hạnh phúc với chồng
Đến bây giờ vẫn có người hỏi tôi rằng tôi có hối hận vì đã chọn anh không. Và tôi vẫn có thể khẳng định một điều rằng tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình, vì đã chọn anh làm chồng.
Tôi là chị cả trong một gia đình có 6 anh chị em. Vì hoàn cảnh khó khăn nên tôi chỉ có thể học hết lớp 12, bỏ dở ước mơ học đại học để đi kiếm tiền phụ giúp cha mẹ nuôi các em. Hồi đó, khi lần đầu gặp anh, tôi đang làm công nhân may trong một nhà máy nhỏ trên thành phố. Anh là người miền Bắc, vào Lâm Đồng để lập nghiệp.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh đó là sự hóm hỉnh, hài hước. Anh ăn nói có duyên lắm. Mỗi lần gặp anh, nhờ những câu chuyện cười của anh mà bao khó nhọc, vất vả tôi phải chịu đựng đều tan biến hết. Tình cảm dành cho anh trong tôi ngày càng lớn. Và tôi biết, anh cũng có tình cảm với tôi. Tôi có cảm giác hình như nhiều lần anh muốn tỏ tình với tôi nhưng lại thôi. Tôi mơ hồ nhận ra mỗi lần như vậy đều có gì đó vô hình cứ ngăn anh lại.
Không thể chịu nổi sự do dự, chần chừ, nhút nhát của anh, tôi quyết định ngỏ lời trước. Có thể mọi người cho tôi là đứa con gái bạo dạn, không có tự trọng nhưng trong tình yêu không có chỗ cho sự nhút nhát. Yêu mà không dám nói rồi sẽ có lúc ta phải hối hận cả đời.
Anh vẫn thường xuyên đến cơ sở y tế để theo dõi tình trạng bệnh và uống thuốc đều đặn nên sức khỏe của anh ngày một tốt hơn. (ảnh minh họa)
Ngày tôi tỏ tình với anh, anh có nhiều biểu hiện lạ lắm. Lúc đầu mắt anh sáng lên, lộ ra vẻ vui mừng nhưng ngay sau đó ánh mắt chùng xuống. Anh nhìn tôi với một vẻ đau thương và từ chối tôi. Những ngày sau đó, anh đều tìm cách lảng tránh tôi, không gặp tôi. Tôi không hiểu, rõ ràng là anh có tình cảm với tôi, tại sao lại cứ đẩy tôi ra xa vậy. Cuối cùng, một người bạn thân của anh, cùng anh vào Nam lập nghiệp đã nói cho tôi biết tất cả lý do.
Hóa ra, anh đã bị nhiễm HIV. Trước kia, khi còn ở ngoài Bắc, anh là một người con ăn chơi, đập phá trong gia đình. Anh sa vào con đường nghiện ngập, hút chích và đã làm mọi người trong gia đình phải đau khổ rất nhiều. Rồi đến một ngày, anh biết mình đã mắc phải căn bệnh thế kỉ. Không muốn gia đình phải lo lắng, nhất là mẹ anh - người đã một mình nuôi dưỡng hai anh em anh khi bố anh mất vì bạo bệnh, anh quyết tâm làm lại cuộc đời. Sau khi cai nghiện xong, anh quyết định vào Nam, lên vùng Tây Nguyên này để lập nghiệp.
Thật lạ là sau khi biết hết mọi chuyện về anh, biết được lý do vì sao anh cự tuyệt tôi, tôi lại càng thương anh, yêu anh nhiều hơn. Tôi tìm gặp anh và nói rõ hết mọi suy nghĩ, tình cảm của mình. Lúc đó anh chỉ biết ôm lấy tôi và khóc. Tôi cũng khóc. Cả hai đều biết rõ, nếu đến với nhau, chúng tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, thử thách trước mắt. Nhưng chỉ cần ở bên nhau, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Tôi đã tìm hiểu rất kĩ về HIV, trang bị cho mình những kiến thức cần thiết để có thể bắt đầu một cuộc sống chung với anh.
Bố mẹ tôi hiểu và thông cảm cho hai đứa nên cũng không ngăn cấm gì. Còn mẹ anh, khỏi nói là bà vui mừng đến thế nào khi đứa con trai tưởng chừng không còn hi vọng gì của bà lại lập gia đình, lại cưới được vợ. Ngày cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản, gọn nhẹ nhưng đầm ấm, hạnh phúc.
Ngày cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản, gọn nhẹ nhưng đầm ấm, hạnh phúc.(Ảnh minh họa)
Sau khi cưới, hai vợ chồng quyết định lập nghiệp trên mảnh đất Tây Nguyên đầy nắng gió, dùng số tiền mừng và vay mượn thêm của người thân, bạn bè để gây dựng một vườn trồng cây tiêu. Chúng tôi chí thú, chăm chỉ làm ăn nên một thời gian sau đã hoàn được vốn để trả nợ và dư dả chút ít để dựng một căn nhà nho nhỏ.
Anh vẫn thường xuyên đến cơ sở y tế để theo dõi tình trạng bệnh và uống thuốc đều đặn nên sức khỏe của anh ngày một tốt hơn. Khi kinh tế gia đình đã ổn định, chúng tôi bắt đầu nghĩ về tiếng cười trẻ thơ trong nhà, nghĩ về một đứa con chung. Tôi biết người nhiễm HIV vẫn có thể có con khỏe mạnh. Lúc đầu anh từ chối, bảo không muốn làm khổ tôi. Nhưng do tôi cương quyết, nên cuối cùng anh cũng phải thuận theo. Hai vợ chồng cùng đến gặp xin ý kiến tư vấn và tuân thủ theo mọi chỉ dẫn của bác sĩ. Một năm sau đó, chúng tôi được đón một bé gái xinh xắn, khỏe mạnh chào đời.
Khi con gái lên 7 tuổi, sức khỏe của anh có chiều giảm sút. Bác sĩ bảo bệnh của anh đã chuyển sang giai đoạn AIDS. Từ khi yêu anh, cưới anh, tôi biết ngày này rồi sẽ đến và tôi chấp nhận nó. Nhiều lúc anh khóc, nói với tôi rằng đáng lẽ ngày xưa không nên kết hôn với tôi, thì giờ sẽ không làm khổ tôi như vậy. Nhưng anh nào có biết quãng thời gian được ở bên anh, làm vợ anh, đối với tôi hạnh phúc đến thế nào. Dù có ngắn ngủi, nhưng tôi hoàn toàn không hối hận. Tôi vẫn nói với anh như vậy trong suốt thời gian qua.
Những ngày cuối đời, anh tâm sự lúc sống đi tha hương khắp nơi, giờ anh muốn ra Bắc, muốn về quê, về an nghỉ trên mảnh đất quê hương của mình. Và anh đã mất trên đường từ Lâm Đồng về Thái Bình - quê hương anh.
Anh đã ra đi được 3 năm rồi, tôi và con gái vẫn sống trong căn nhà mà chúng tôi đã cùng nhau nỗ lực xây dựng lên. Con gái của chúng tôi vẫn lớn lên một cách khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Nó thông minh và hiểu chuyện lắm. Những lúc tôi ngồi khóc nhớ anh, nó đều đến bên, ôm lấy tôi, an ủi tôi. Tôi có cảm giác như lại được ở trong vòng tay anh.
Đến bây giờ vẫn có người hỏi tôi rằng tôi có hối hận vì đã chọn anh không. Và tôi vẫn có thể khẳng định một điều rằng tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình.
Theo VNE
Tiền đem nuôi gái có đòi được không? Biết em thiếu thốn về tài chính, tôi sẵn sàng chu cấp cho em để em yên tâm học nốt 2 năm cuối đại học. Hình như tôi vô duyên hay sao mà suốt 4 năm đại học, rồi tiếp 3 năm đi làm, đến khi đã 25 tuổi mà tôi vẫn chưa kiếm nổi cho mình một mối tình để vắt vai....