Phút bừng tỉnh của một người đàn bà xinh đẹp mang danh ‘cướp chồng’
Những giọt nước mắt cứ rơi, trong tiếng gió thoảng chị vẫn nghe thấy tiếng cô gái.
Khi người phụ nữ ấy bế con ra về chị như khóc ngất đi, thì ra sự thật khiến chị đa.u đớ.n đến vậy. Chị đã dùng mọi thủ đoạn giành giật được anh ra khỏi người phụ nữ ấy. Nhưng cái mà chị nhận được chỉ là “cái xác không hồn” bởi khi ở bên chị trái tim anh luôn nghĩ về người khác. Anh là chàng trai phong độ, hào hoa và là thư ký của bố chị. Ngày chị gặp anh, chị đã phải thốt lên rằng chưa từng thấy ai đẹp trai, lạnh lùng như anh. Đáp lại thái độ cuả chị anh im lặng, chào chị rồi xin phép ra ngoài. Từ hôm đó, chị tìm cách đến thăm bố nhiều hơn, thậm chí là xin về làm quản lý tại cơ quan. Ai cũng biết tất cả những việc chị làm đều vì mục đích muốn được nhìn thấy anh.
Chị không giấu diếm khi thể hiện thích anh ra mặt, thậm chí tận dụng tối đa mọi thời gian trong công việc để được bên anh. Sau mỗi buổi làm việc, chị đều giả vờ đi nhờ xe anh để về. Điều này, khiến anh bối rối vô cùng. Khi anh nói, anh có người yêu rồi, chị không ngần ngại trả lời “Tình yêu thì phải giành giật, có giành giật mới có được tình yêu, sợ gì đâu”.
Giây phút đó, chị biết mình đã sai…
Không ngờ, câu nói đó hé lộ sự thật về việc có người yêu, lại dẫn tới những thủ đoạn sau này của chị. Để anh không có thời gian bên người yêu, chị nói thẳng với bố mình là chị thích anh và muốn cưới anh làm chồng. Bố chị nghe thế mừng lắm, cơ bản ông cũng mong có chàng rể ngoan, thông minh như anh. Thế là bố con chị bàn cách “kén rể” mà chẳng hỏi han gì ý kiến anh.
Trong một buổi liên hoan cơ quan, khi bị mọi người mời rượu, ông không uống mà để chàng thư ký chịu đòn hết. Trước đây ông nào có vậy bởi tửu lượng ông rất tốt. Thế là đêm hôm ấy, chàng thư ký được ông đưa về nhà và để mặc cô con gái “chăm sóc”. Sáng ra ông tá hỏa khi thấy hai người nằm ôm nhau ngủ trên giường. Không nói không rằng, ông lao vào giáng cho cô con gái một tát đau điếng.
Còn anh, chỉ biết đứng im lặng. Sau đó, anh quỳ xuống xin chịu hết trách nhiệm mà không để cô con gái chủ tịch thiệt thòi. Thế là một đám cưới diễn ra. Trong đám cưới hoành tráng ấy, có người cười mãn nguyện, nhưng cũng có kẻ khóc thầm vì “duyên phận lỡ làng”.
Sau đám cưới, dù sống sung túc đầy đủ, nhưng chị chưa hề thấy một nụ cười vui vẻ từ chồng. Anh vốn trầm tính nay càng ít nói hơn. Thời gian về nhà anh cũng chỉ bận rộn với máy tính, với đống hồ sơ cần hoàn thiện. Anh thường tìm cách ở lại cơ quan làm việc hơn là về ăn tối cùng vợ.
Thậm chí, anh cũng chẳng bao giờ dẫn chị đi ăn tối. Đôi khi chị cứ nghĩ anh hiện dữu trước mặt chị nhưng chẳng khác gì cái xác không hồn. Chuyện vợ chồng cũng chỉ là miễn cưỡng, nếu chị không đòi hỏi, anh cũng thôi. Và thếhôn nhân của anh chị dần trôi qua, căn nhà vẫn im ắng tiếng cười đùa của trẻ con.
Bố chị đợi mãi chẳng có cháu bồng bế, nên bắt anh chị đi khám hết nơi này nơi khác. Thậm chí ông còn mua vé cho anh chị ra nước ngoài, tính chuyện thụ tinh nhân tạo. Anh vẫn im lặng, nhưng rồi kết quả cũng chẳng khả quan. Chị đã khóc cạn nước mắt, đôi khi chị nghĩ hay do chị sống quá toan tính, giành giật tình yêu từ anh mà nên nỗi như thế. Đôi lần chị muốn tìm gặpngười yêu cũ của anh để xin lỗi, nhưng rồi chị lại thôi.
Chị nói với anh, anh an ủi “Cứ từ từ em à! Cái đó là trời cho, em cứ sốt sắng làm gì”. Anh nói rồi bỏ lên phòng đi ngủ, mặc chị chới với. Chị muốn được anh ôm vào lòng, muốn được nũng nịu, nhưng sao chị sợ anh sẽ xua đuổi chị.
Rồi một ngày, khi anh đang tắm có một tin nhắn đến chị tò mò cầm xemnhưng rồi bỗng dưng chị khựng lại. Nội dung tin nhắn “Anh ơi, con ốm, mai anh qua thăm con nhé”. Chị vờ như chưa hề thấy gì, lặng lẽ ra ban công đứng. Khi anh tắm xong đọc tin nhắn rồi vội vàng nói với chị cơ quan có việc, anh phóng xe đi ngay đêm hôm đó. Anh không về lòng chị như lửa đốt.
Video đang HOT
Chị âm thầm tìm hiểu và biết được rằng, anh ngoạ.i tìn.h với người yêu cũ, và có con với cô ấy. Mấy năm qua anh không hề rung động trước tình cảm của chị, anh lạnh lùng phớt lờ tất cả. Thậm chí, anh còn nói với người yêu cũ, anh đã bị chị gài bẫy để cưới được anh. Lòng chị đau như cắt, khi nghe từng lời cô ấy nói.
Khi chị ra về, cô ấy còn nói với chị rằng cô ấy hiểu được tình cảm của chị, nhưng có một điều chị nên biết rằng “Chị có thể dành được anh ấy, nhưng tình yêu trái tim của anh ấy đã thuộc về em. Dù chị không muốn nhưng anh ấy đã quyết không sinh con với chị. Anh ấy vẫn yêu em, vẫn đến đây với em. Em biết chị là người học cao, chị sẽ hiểu được điều đó nghĩa là gì”.
Chị ra về mà lòng nặng trĩu, thì ra suốt mấy năm qua, anh tìm mọi cách để tránh thai, anh không muốn sinh con với chị. Còn chị đã khao khát ao ước điều đó biết nhường nào. “Anh ấy không muốn sinh con với chị…”.
Theo Phunutoday
Cái kết bất ngờ của cô gái muốn cưới chồng bạn thân
Tôi làm đủ mọi cách để kết hôn với Tú, mặc dù biết anh không hề yêu tôi. Trong trái tim anh chỉ có chỗ dành cho bạn thân nhất của tôi.
Tôi quen Tú qua cô bạn thân. Anh chính là chồng sắp cưới của cô ấy. Thời gian nói chuyện và tiếp xúc với Tú đã khiến tôi yêu anh. Thế nhưng, tôi không muốn là kẻ thứ ba phá vỡ cuộc tình đẹp của hai người. Cho đến một ngày, có một lý do khiến tôi phải làm đủ cách để Tú phải cưới mình.
Hôm đó, Tú đang chờ người yêu trước cổng nhà. Khi nhìn thấy cô bạn thân sắp bước ra, tôi đã chạy đến ôm và hôn Tú. Chứng kiến cảnh đó, bạn thân của tôi đã chạy vào nhà. Ngay ngày hôm sau, cô ấy nói lời chia tay với anh. Mặc cho Tú xin lỗi, giải thích rằng không hiểu tại sao tôi làm vậy nhưng bạn thân của tôi vẫn không tha thứ.
Tôi cố tình ôm hôn anh để cô bạn thân nhìn thấy (Ảnh minh họa)
Tú đau khổ và hận tôi rất nhiều. Anh đến phòng trọ của tôi trong men say. Anh hỏi tôi: "Tôi đã làm gì sai với cô mà cô đối xử với tôi như vậy. Cô phá nát cuộc đời của tôi rồi". Tôi im lặng nhìn anh, nước mắt khẽ lăn dài. Anh cứ khóc rồi hỏi tôi "Tại sao". Lúc đó tôi chỉ nói rằng: "Vì em yêu anh".
Anh cười và ôm lấy tôi. Anh nói thì thầm vào tai tôi: "Cô yêu tôi ư, vậy cô có sẵn sàng hiến dâng cuộc đời con gái cho tôi không?". Tôi chỉ im lặng. Anh cởi đồ tôi ra, hôn cơ thể của tôi. Cuối cùng tôi cũng đã trao sự trong trắng của mình cho anh.
Một tháng sau, tôi thấy chậm đèn đỏ nên liền đi mua que thử thai. Kết quả que thử thai báo hai vạch. Tôi liền đi siêu âm. Bác sĩ cho biết, cái thai đã được 4 tuần tuổ.i.
Tôi gọi điện cho anh ra quán cà phê gần nhà. Từ sau đêm hôm đó, anh không gặp tôi nữa. Anh xem như đó là việc trả thù tôi. Vì vậy khi nghe thấy tôi gọi điện, anh khá tức giận. Nhưng vì tôi nói có chuyện quan trọng nên anh phải ra.
Anh vừa ngồi xuống ghế đối diện, chưa kịp gọi đồ uống thì tôi đã lên tiếng:
- Anh à, mình cưới nhau đi.
- Cô điên à, đừng có tưởng bở. Cô nghĩ một đêm lên giường với nhau rồi bắt tôi cưới là xong chắc? Nếu thế, cô là vợ thứ bao nhiêu rồi cô biết không?
Anh nhìn tôi khin.h thườn.g, coi tôi rẻ rúm như một loại đàn bà dễ lợi dụng.
- Nhưng em có thai rồi...
- Bao lâu rồi? Có thì bỏ, cô biết mà, đứ.a b.é không phải là kết quả của tình yêu. Tôi với cô chỉ là tạm bợ.
- Em không cần anh yêu em, em cần anh cưới. Đứ.a b.é là con anh, anh cần phải có trách nhiệm với nó. Cưới xong bỏ cũng được, em không quan trọng. Em muốn con được ra đời có sự thừa nhận của hai bên gia đình và pháp luật. Vậy thôi.
- Cô thực sự muốn như vậy chứ? Vì sao cô quyết phải chọn tôi để cưới vậy? Nếu chỉ muốn con mình có bố, cô lên giường với ai mà chẳng được. Bộ tôi hấp dẫn và đáng giá đến vậy sao?
- Hôm đó, chính anh đã... chứ không phải em chủ động. Còn lý do em quyết lấy anh ư? Vì... em yêu anh!
- Trơ trẽn, thứ đàn bà không biết xấu hổ!
Tú rời khỏi quán cà phê. Anh bỏ mặc tôi ngồi một mình ở đó với câu hỏi chưa có lời hồi đáp. Nhưng tôi hiểu con người của Tú. Anh sẽ không dễ dàng bỏ đứa con này.
Đúng như dự đoán, tối hôm đó, Tú đã gọi điện cho tôi: "Cô bảo bố mẹ của cô xem ngày, rồi báo cho tôi, cưới luôn trong tháng tới đi. Đằng nào cũng vậy, cưới sớm. Mà cô ngủ đi, muộn rồi sao còn chưa ngủ?".
- Em chờ câu trả lời của anh.
- Giờ có câu trả lời rồi đó. Cô ngủ đi...
Tháng sau tôi và Tú tổ chức đám cưới. Trong ngày cưới, cả tôi và anh đều vui vẻ tiếp đón mọi người. Cả hai chúng tôi không biết mình đang diễn hay hạnh phúc thật sự.
Đêm đó, anh cởi áo ném vào góc giường và nói: "Cô chỉ chiếm được con người tôi chứ không chiếm được trái tim tôi đâu. Không bao giờ". Sau đó, anh ra phòng khách. Từ đó trở đi, ghế sofa ở phòng khách trở thành giường ngủ của anh.
Hai vợ chồng chúng tôi sống trong một nhà nhưng vô cùng xa cách. Tôi cũng không cố gắng tiếp cận anh. Sáng thức dậy, tôi lặng lẽ vào nhà bếp, chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi đi làm. Buổi chiều khi đi làm về, tôi đi chợ, nấu đồ ăn. Nếu anh về sớm thì chúng tôi ngồi ăn cơm cùng nhau trong im lặng. Nếu anh về muộn quá 7 giờ tối, tôi sẽ ăn trước và để sẵn phần cơm cho anh. Hai người cứ xem nhau như vô hình. Chúng tôi cứ sống như thế cho đến ngày con trai chào đời.
Lúc được bế con trong bệnh viện, có vẻ anh rất hạnh phúc. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy anh cười vui vẻ từ khi kết hôn. Khi đưa con về nhà, anh cũng chăm sóc tôi rất chu đáo. Anh giúp tôi chăm con buổi tối. Anh chơi cùng con. Đôi lúc, tôi thấy anh nhìn tôi trìu mến nhưng khi bị bắt gặp anh lại quay đi.
Cuối cùng ngày này cũng đã đến, ngày mà tôi và con sẽ rời xa anh. Tôi sẽ nói hết sự thật cho Tú biết. Đã đến lúc anh phải biết tất cả. Tôi viết sẵn đơn l.y hô.n cùng với một bức thư rồi để trên bàn.
"Đã đến lúc anh phải biết sự thật rồi. Em nghĩ anh sẽ chấp nhận được nó. Đúng là em yêu anh, nhưng em không hèn đến mức bắt anh cưới em nếu như cô ấy không nhờ. Anh nghĩ bạn thân của em yêu anh nhưng thực tế cô ấy đã yêu người khác từ rất lâu rồi. Chính cô ấy nhờ em bên anh để có thể rút lui khỏi cuộc đời anh thật nhẹ nhàng. Em có lỗi vì đã nhận lấy trách nhiệm lớn quá sức mình. Nhưng cô ấy không hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, cô ấy nhờ em để có cớ mà buông tay anh...".
Tôi về nhà mẹ đẻ. Tôi biết điều này sẽ khiến mẹ buồn nhưng không thể làm khác được. Anh nói đúng, tôi không thể chiếm được trái tim anh. Vì vậy, tôi quyết định sẽ "trả lại" thể xác cho anh.
Có một điều tôi không ngờ tới rằng, chỉ sau 1 ngày tôi bỏ đi, anh đã gọi điện cho mẹ tôi và kể hết mọi chuyện. Anh xin lỗi mẹ tôi và nhờ mẹ chăm sóc tôi và con.
Khi con trai tròn hai tháng, anh đã tới nhà tôi. Anh mang theo rất nhiều quà cho con. Rồi anh mỉm cười với tôi và bảo: "Thế nào, em đã ở nhà mẹ đủ chưa. Giờ em có muốn về nhà của chúng ta không? Em biết không, anh rất nhớ hai mẹ con em. Anh đã nhờ mẹ chụp ảnh con trai hàng ngày cho anh nhìn đấy. Anh muốn em sống thoải mái bên nhà mẹ đẻ một tháng rồi mới qua đón em. Về cùng anh nhé".
Cuối cùng, anh cũng nhận ra tình cảm của mình (Ảnh minh họa)
Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã ôm tôi vào lòng. Anh nói: "Nếu em đã cố gắng bước nhận ravào cuộc đời anh thì em có thể tiếp tục yêu và sống với anh suốt cuộc đời này không? Anh sai rồi. Anh , anh đã yêu em mất rồi. Anh không thể sống thiếu hai mẹ con em được".
Tôi mỉm cười mãn nguyện. Cuối cùng, việc làm của tôi đã đúng. Tôi đã có cả thể xác lẫn trái tim của anh.
Theo Ngoisao
'Kẻ thứ ba' như em xin giữ lại đứa con, trả anh lại về cho chị Người đàn bà, chồng có thể buông nhưng con thì không. Vì thế, em xin phép giữ đứa con này lại. Còn anh ấy, em trả về cho chị! Nếu em biết anh ấy là người đàn ông có gia đình, em xin thề là em đã buông tay. Em là cô gái sống và yêu cuồng nhiệt nhưng em không yêu mù...