Phút ân ái trước ngày người yêu lên xe hoa…
Cái vẻ đẹp của 1 người con gái mới ngoài đôi mươi làm tôi không thể cưỡng lại được. Đã nhiều lần tôi có ham muốn với Linh bằng chính tình yêu chân chính của mình.
Cái thời khắc nóng bỏng của tình yêu ấy không còn nữa, ngày mai Linh sẽ lên xe hoa.
Tôi Yêu Linh từ khi cô ấy đang học đại học năm nhất, lúc đó tôi vừa ra trường. Nhà Linh chỉ có một mình cô ấy nên học xong sẽ phải về quê làm việc vì thế ban đầu chúng tôi xác định là cứ yêu thôi.
Thời gian thấm thoắt qua đi, cuối cùng Linh đã ra trường, tình cảm của chúng tôi cũng trở nên vô cùng sâu đậm. Thời điểm này cũng là lúc gia đình Linh đã sắp đặt 1 cho Linh với 1 người đàn ông khác cùng quê mà tôi không hề hay biết.
Linh đã tiết lộ điều đó trước khi cô ấy về quê vài ngày. Sau khi nói hết sự tình, Linh đã tắt điện thoại mà tôi không cách nào liên lạc được.
Ảnh minh họa.
Linh có gọi cho tôi trước ngày về. Chúng tôi có mặt tại 1 nhà nghỉ khi đêm đã muộn, ngày mai Linh sẽ về quê để chuẩn bị cho đám cưới.
Linh ôm chặt tôi, nước mắt giàn giụa. Tim tôi đau buốt. Tôi nói với Linh: “Anh sẽ về đó sống cùng em…Em đi bất cứ đâu anh sẽ đi theo đó.”
Video đang HOT
“Đã quá muộn rồi, còn gia đình em nữa…Anh cũng còn sự nghiệp của mình ở đây mà, đừng vì em mà hủy hoại nó.” Linh đáp.
Cảm giác đau đớn nhấn chìm tôi vào tuyệt vọng. Tôi hiểu lý do cốt lõi ở đây. Phải chăng nỗi đau lớn nhất của 1 thằng đàn ông là không thể bảo vệ nổi người con gái mình yêu và cũng không cách nào giữ nổi người yêu mình ở lại.
Linh cô ấy đã trút bỏ nội y. Cái vẻ đẹp của 1 người phụ nữ ngoài đôi mươi làm tôi không thể cưỡng lại được. Đã nhiều lần tôi có ham muốn với Linh bằng chính tình yêu chân chính của mình. Nhưng chúng tôi đã cố cưỡng lại để dành cho nhau. “Linh cô ấy đang làm gì đây?”
Linh tiến sát lại gần tôi, đưa bàn tay sờ lên mặt tôi. Cô ấy thật đẹp. Linh cất tiếng nói: “Chúng ta đã để dành cho nhau đến tận bây giờ. Sau hôm nay em sẽ không còn thuộc về anh nữa nên cũng không cần phải để dành…”
Tôi lau nước mắt cho Linh. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tôi chạm vào người cô ấy. Tôi yêu Linh bấy lâu nay đâu phải vì cái ham muốn thể xác này.
Tôi cố dùng nghị lực kéo lại tà áo cho Linh, đóng từng khuy cúc cho cô ấy. Phút ân ái lạnh lẽo nhạt nhòa trong đêm….
Theo Phunutoday
Bị chồng đánh nhừ đòn ngay trong đêm tân hôn
Ngay trong ngày bước lên xe hoa tôi mới thật sự thấm thía câu nói "Hôn nhân là "nấm mồ" của tình yêu".
Chồng tôi hơn tôi 7 tuổi và là một doanh nhân thành đạt. Chúng tôi đã có 2 năm tìm hiểu và yêu nhau. Ngoài nhược điểm hơi khắt khe trong chi tiêu thì anh xứng đáng là người đàn ông mẫu mực.
Từ hai bàn tay trắng anh đã gây dựng được một sự nghiệp vững vàng. Anh yêu chiều, hiểu từng sở thích, thú vui nho nhỏ của tôi. Tôi và anh xét về mọi mặt rất hợp nhau nhưng chỉ có 1 điểm duy nhất hai chúng tôi hay xảy ra xung đột đó là chuyện tiền bạc. Có lẽ do làm kinh doanh nên anh mắc bệnh tính toán chi li. Ngược lại, tôi lại rất phóng khoáng. Anh thường răn đe bảo rằng khi làm vợ anh sẽ dạy cho tôi cách tiết kiệm.
Những lời anh nói tôi thường bỏ ngoài tai. Tôi nghĩ anh chỉ đùa bởi một người kiếm ra tiền như anh thì sẽ không quá bủn xỉn, keo kiệt.
2 năm yêu anh tôi cứ ngỡ mình sẽ là cô dâu hạnh phúc, may mắn nhất. Thế nhưng những chuyện xảy ra đúng ngày cưới khiến tôi đau đớn, thất vọng, tổn thương.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức tại một khách sạn sang trọng bậc nhất Hà Nội. Tất cả mọi việc đều do một tay anh lo toan, tôi chỉ việc chăm sóc sắc đẹp, diện váy cô dâu thật lộng lẫy để cùng anh sánh bước vào lễ cưới.
Bạn bè của tôi cũng không nhiều nên khi tổ chức chúng tôi thống nhất đặt tiệc chung cho cả nhà trai và nhà gái. Tôi và anh dự tính dành toàn bộ số tiền mừng để đi du lịch châu Âu.
Tối hôm trước ngày đón dâu, một số bạn bè, họ hàng đến chia vui và cũng có nhiều người cáo bận nên mừng trước. Có người mừng tiền, có người mừng vàng. Lúc đó, tôi đưa cho anh cất giữ thì anh bảo "Em để đấy mai cho gộp vào tiền mừng thu được ở khách sạn".
Tôi cất tạm dưới gối để ra lo tiếp đãi khách. Nhưng không may do khách khứa ra vào nhiều nên mấy cái phong bì và 3 chỉ vàng không cánh mà bay. Tôi bối rối vô cùng nhưng nghĩ chắc anh cũng không bận tậm nhiều về chuyện cỏn con này.
Thời khắc hạnh phúc đã đến, tôi xinh đẹp rạng ngời cùng anh bước lên xe hoa. Tôi đang ngây ngất trong hạnh phúc thì câu hỏi của anh kéo tôi trở về thực tại: "Em có cầm theo tiền vàng mừng cưới hôm qua không". Tôi ngớ người ra và thú thật với anh vì sơ ý đã làm mất.
Sắc mặt của anh thay đổi hẳn. Anh nhìn tôi hằn học, hai hàm răng nghiến chặt bảo tôi đầu óc bã đậu, cái quan trọng như thế mà để mất đi. Tôi vô cùng xấu hổ với anh lái xe. Mà cũng may có người thứ 3 trong xe nên tôi nghĩ anh còn kiếm chế chứ nếu không anh nổi điên mà đánh tôi chết mất.
Tôi chỉ biết lắp bắp xin lỗi, nước mắt cứ thế trào ra. Anh không an ủi, động viên mà còn tỏ thái độ khó chịu: "Cô đừng giở nước mắt cá sấu. Cô lừa bịp tôi chứ gì. Cô có muốn giấu giếm làm của riêng hay cho bố mẹ thì cứ nói thẳng ra...". Và anh còn mắng nhiếc, đay nghiến đủ thứ ngôn từ khiến tôi không tin rằng đó là người đàn ông tôi đã từng thần tượng, đó là người mà tôi yêu hơn cả chính bản thân mình suốt hai năm qua. Mỗi lời anh thốt ra như hàng ngàn lưỡi dao đâm vào tim tôi.
Ngày lúc đó, nếu không vì họ hàng quan khách hai bên đang chờ ở khách sạn thì tôi chỉ muốn hủy ngay cuộc hôn nhân này.
Tôi cố gắng nuốt nỗi tủi nhục vào trong và đám cưới vẫn diễn ra tốt đẹp như đã định. Trong tiếng hò reo nâng li chúc mừng của mọi người mà tim tôi đau nhói. Anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tôi sợ anh, sợ bộ mặt giả tạo của anh. Trước mặt mọi người, anh vẫn nâng váy, lau mồ hôi cho tôi trong ánh mắt ghen tị của mọi người. Nhưng khi chỉ còn hai vợ chồng thì anh lại tiếp tục dằn hắt, lạnh nhạt tôi.
Đến tối đêm động phòng anh và tôi lại tiếp tục tranh cãi về mấy chỉ vàng và phong bì đã bị mất. Tôi thanh minh thế nào anh cũng không chấp nhận. Vốn đã chịu ấm ức từ lúc lên xe hoa nên tôi lỡ mồm bảo anh là đồ keo kiệt. Anh như con thú bị thương, lao vào đấm đá, giật tóc, tát liên tiếp vào mặt tôi. Tôi cố van xin nhưng anh vẫn không chịu dừng lại. Vừa đánh vừa chửi tôi là đồ vô học.
Tôi không đủ sức chống cự và cứ mặc để anh hành hạ. Lúc này tôi chỉ muốn chết quách cho xong. Tôi không đau vì bị đánh mà đau vì bị xỉ nhục và xúc phạm. Có ai trong đêm tân hôn mà đau khổ hơn tôi không? Đám cưới mới diễn ra mới được vài giờ mà tôi cảm giác như cuộc hôn nhân của mình đã kéo dài hàng chục năm.
Tôi tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho hành động của anh nhưng không thể. Tôi vô cùng rối bời, mất niềm tin. Liệu tôi có thể sống với người chồng vũ phu như anh đến cuối đời? Tôi phải làm sao để tự giải thoát cho chính mình?
Theo Người Đưa Tin
Hãy quên anh đi và gạt nước mắt, bước lên xe hoa...! Anh tin tưởng người đàn ông em đã chọn sẽ mang lại hạnh phúc và cho em một gia đình theo đúng nghĩa - điều mà cả cuộc đời này anh không bao giờ làm được. Anh không có quyền ích kỷ để giữ em lại cho riêng mình nữa. Gọi em hai từ "đàn bà" là anh đã dùng sai từ rồi....