Phương Uyên thấy trẻ lại khi gặp Thiều Bảo Trang
“Tình yêu chỉ là tình yêu thôi. Đừng bao giờ thắc mắc nhỏ này đẹp quá mà yêu thằng kia xấu quá, cô này trẻ quá mà yêu người kia già quá hay hai bạn này đẹp trai quá mà yêu nhau”… Phương Uyên tâm sự.
Gặp Thiều Bảo Trang tôi thấy mình trẻ trung hơn
Sau scandal câu chuyện tình yêu với thí sinh Thiều Bảo Trang trong chương trình The Voice, Phương Uyên rời khỏi vị trí giám đốc âm nhạc, với nghi vấn hai người đang tồn tại tình yêu cùng giới.
Phương Uyên và Thiều Bảo Trang hạnh phúc bên nhau
Chia sẻ những cảm xúc khi được hỏi lại câu chuyện tình cảm đó, Phương Uyên nói: “Thiết nghĩ mọi người đừng nên nhắc đến chuyện đó. Thứ nhất, tôi không muốn nói. Thứ hai, Trang còn có sự nghiệp của mình. Nếu sau này tôi là người viết bài cho Trang hát, mọi người lại có dịp lôi chuyện này chuyện kia ra để bàn. Mỗi người đều có cuộc sống riêng tư”.
Theo những tâm sự của cô, thông thường khán giả yêu thích một nghệ sĩ, ngoài hoạt động nghệ thuật ra, họ phải biết cần hay không cần quan tâm cái gì. Còn một góc khác trong cuộc sống, tại sao cô không muốn nói là bởi vì có quá nhiều bạn trẻ thần tượng cô nên cô phải có trách nhiệm với hình ảnh của mình. Cô không muốn họ bắt chước cô thế này thế kia. Ai cũng có những chuyện không muốn người khác biết.
Ở bên Thiều Bảo Trang làm cho tôi trẻ trung hơn
Cô cho biết: “Đối với tôi, Trang là học trò. Trang vui tính lắm. Gặp Trang, được cô ấy làm trò chọc cười là tôi lại thấy mình trẻ trung ra. Tôi thích giọng hát đó nên quyết định làm sản xuất, làm thầy cho Trang”.
Quan điểm về tình yêu đồng giới
Cô cho biết: “Tình yêu chỉ là tình yêu thôi. Đừng bao giờ thắc mắc nhỏ này đẹp quá mà yêu thằng kia xấu quá, cô này trẻ quá mà yêu người kia già quá hay hai bạn này đẹp trai quá mà yêu nhau”.
Theo quan điểm của cô, trong cuộc sống, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau, địa vị xã hội khác nhau, tương tác xã hội khác nhau. Chính điều đó tạo nên một xã hội khá phức tạp. Có những ánh nhìn thông cảm, cũng có những cái nhìn khắc nghiệt. Sống ở môi trường khắc nghiệt thì tự nhiên người ta sẽ ít bộc lộ.
“Bản thân tôi sống rất bản năng. Nhưng một khi không muốn bị chạm tới, tôi sẽ tự bảo vệ mình bằng cách im lặng thay vì xù lông. Chẳng lẽ ai nói gì mình cũng lên tiếng. Mười người là mười ý trái ngược nhau. Tôi sống mấy chục năm, được coi là một tấm gương trong gia đình. Tôi đi dạy học, phụ huynh chấp nhận giao con cho mình đâu thể là chuyện đơn giản”, cô chia sẻ.
Nói về cuộc sống của mình, cô tự hào: “Tôi còn rất nhiều con nuôi. Có thể tôi không nuôi chúng bằng cơm bằng gạo, nhưng ít ra phải bảo bọc chúng về mặt tinh thần. Trách nhiệm của mình là sống sao cho chúng noi theo chứ đâu phải muốn nói gì là nói, muốn thể hiện gì là thể hiện”.
Video đang HOT
Theo tâm sự của cô, hồi nhỏ cô đã từng bị tự kỷ. Cô gần như không nói chuyện với bất kỳ ai và không có cảm giác với môi trường xung quanh. Cho tới năm hai mươi mấy tuổi, bố cô giao lại ban nhạc, bắt buộc cô phải trông coi, lúc ấy, cô mới tiếp xúc với người khác. Nhưng cũng nhờ kiệm lời mà cô có nhiều thời gian quan sát hơn.
Hoài Đan (Tổng hợp)
Theo Báo Đất Việt
Chị yêu em (P.cuối)
Chính mắt tôi đã nhìn thấy gã trai kia ôm em rồi vui vẻ đón em vào khách sạn. Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại, vì tôi chỉ yêu em và trong tâm trí lúc nào cũng nhớ về em...
Chúng tôi ước mơ sẽ được cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khi kết thúc chuyến đi ấy sẽ là một đám cưới bí mật của em và tôi. Cứ nghĩ đến giây phút được có em bên mình mãi mãi, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng bây giờ cả tôi và em đang phải tích cực làm việc để có đủ khả năng tài chính thực hiện ước mơ ấy. Miệt mài với công việc nên tôi bỗng chốc quên mất sự quan tâm hàng ngày với em. Đến khi về nhà, tôi cũng chỉ ôm hôn em qua quýt rồi vội vàng lao vào bàn làm việc. Trong một tháng chúng tôi không có sự gần gũi nhau, em cũng tự mình đi mua sắm, tự mình dọn dẹp nấu nướng, làm mọi việc trong yên lặng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.
Dạo này em hay vắng nhà, thậm chí có hôm còn đi qua đêm. Ban đầu tôi cũng không thắc mắc gì nhưng trực giác mách bảo tôi rằng em đang giấu tôi chuyện gì đó. Một tháng, rồi hai tháng trông em hốc hác hẳn đi. Tôi hỏi em thì em viện cớ công việc quá nhiều, vì em mới nhận làm thêm ngoài giờ, vì em cũng chỉ muốn mau chóng thực hiện được ước mơ của cả hai. Vậy là sự việc tiếp diễn thêm hai tháng nữa, cho đến khi tôi quyết định theo dõi em...
Đó một buổi chiều thứ bảy, sau khi nhắn tin cho tôi là bận đi phỏng vấn nhân vật nên sẽ về nhà muộn. Lúc ấy cũng gần đến giờ tan sở nên tôi vờ gặp đối tác bên ngoài để nghỉ sớm và theo dõi em. Trên suốt quãng đường đi tôi chỉ cầu mong những điều em nói với là thật... Nhưng không, sự thật không phải như vậy.
Ngay khi em dừng chân trước cửa khách sạn thì một gã bước ra từ chiếc Rolls- Royce nhanh chóng tiến đến, choàng tay ôm lấy em. Lúc đó, tôi bất thần không nghĩ được gì, chẳng biết phải làm thế nào vì không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy. Em giống tôi đúng không? Em là les mà, vậy thì tại sao...? Rốt cuộc em là gì của hắn? Tôi ghen. Phải, tôi đang ghen, đang tức giận, muốn chạy tới tát thật mạnh vào mặt em, thét vào mặt em. Nhưng tôi không làm vậy vì tôi muốn xem hết màn kịch này, muốn biết em định dở trò gì với tôi.
Bất chợt tôi lại nhớ đến những câu chuyện được đăng trên báo chí, đó là nhiều cô gái cặp bồ với les chỉ với mục đích là đào mỏ rồi cao chạy xa bay, để lại chúng tôi - những người les muốn giữ kín bí mật chẳng thể làm gì được. Chắc số tiền tôi đưa cho em giữ cũng sẽ về tay em trong nay mai. Và cả khoản tiền tiết kiệm bao năm trời của tôi nữa chứ? Tại sao tôi lại có thể dễ dàng tin em như vậy?
Gạt bỏ những suy nghĩ như đang muốn làm nổ tung đầu mình, lúc này tôi đang dõi theo em và gã đại gia kia. Hai người đi vào khách sạn, cười chào như có vẻ thân thiết với nhân viên lễ tân rồi đi lên phòng. Tôi nhanh chóng liếc nhìn biển số phòng của họ rồi cũng vờ là khách đến đặt phòng bên cạnh phòng của hai người. Phải rồi, tôi phải " bắt tận tay day tận trán", chí ít cũng phải tát vào mặt cô ấy vài cái thì mới hả dạ được.
Tôi luôn dặn lòng mình, đừng cố tìm em làm gì nữa? (Ảnh minh họa)
Và tôi đã làm như vậy! Khi cả hai vừa bước vào phòng chưa kịp đóng cửa lại, tôi đã lao vào đẩy cửa và tát túi bụi vào mặt cô ấy, la hét om sòm khiến cho gã tình nhân kia không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô ấy cũng chẳng chống cự lại, cứ để cho tôi đánh cho đến khi có người đến can ngăn.
Sợ mọi người sẽ nhận ra mình, tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo và bước ra khỏi khách sạn, không quên ném vào mặt cô ấy và gã kia một cái nhìn khinh bỉ cùng những lời miệt thị.
Sau hôm đó, cô ấy nghỉ việc, đồ đạc trong nhà tôi cô ấy cũng tự động đến chuyển đi, không nói gì và cũng không gặp tôi thêm lần nào. Phải, chẳng lẽ cô ấy lại dám gặp tôi thêm lần nữa sao?
Một tuần, rồi hai, ba tuần không gặp cô ấy, tôi cảm thấy rất nhớ. Không phải nhớ " cô ấy" mà tôi nhớ " em" - người con gái tôi đã yêu. Tôi thấy mình thật hèn hạ và yếu đuối. Tại sao tôi vẫn có thể nhớ đến một người đã lừa dối mình như vậy. Có lẽ vì tôi vẫn là một phụ nữ, sự yếu đuối đã ăn sâu trong tâm hồn mình... Nhưng dẫu có ra sao thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại em, tôi tự hứa với lòng mình như vậy. Tất cả mọi chuyện sẽ chôn sâu vào quá khứ.
Tôi trở lại với tôi của ngày xưa, thuở còn là một phụ nữ lạnh lùng, nghiêm nghị, trở lại với thói quen mua sắm, biết tự chăm sóc cho mình, biết hưởng thụ. Phải rồi, tôi là như thế, tôi mang hình ảnh của một phụ nữ thành đạt.
Thời gian dần trôi qua, vậy là tôi đã không gặp em nửa năm rồi. Em đi đâu, làm gì với tôi giờ là dấu hỏi lớn. Tôi thắc mắc về sự biến mất không dấu vết gì của em. Nhưng tôi luôn dặn lòng mình đừng có tìm em nữa, đừng làm thêm việc ngu ngốc gì nữa. Nhưng thực sự tôi rất nhớ em, nhớ rất nhiều...
Ngày lễ tình nhân, nếu còn ở bên nhau, chúng tôi đã cùng nhau thực hiện ước mơ của mình, sẽ cùng đi du lịch và sẽ cưới nhau phải không em? Tôi đi lang thang khắp những nơi tôi và em đã cùng tới và cuối cùng lại trở về căn hộ của hai chúng tôi... nhưng tại sao lại trống vắng và cô đơn như thế này? Tất cả những điều tôi làm có ý nghĩa gì nếu tôi không có em ở bên?
Đứng thẫn thờ trước cửa nhà đã lâu nhưng tôi không dám bước vào. Tôi chỉ sợ khi mở cánh cửa này ra, hình ảnh của em lại ùa về, ôm chặt lấy tôi... Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi khi nỗi nhớ cứ cào xé tâm can mình?
- Thưa cô, cô là chủ căn hộ này đúng không ạ? Tôi đến giao bưu phẩm.
Tôi giật mình quay lại, vội lau hai hàng nước mắt và đáp lại:
- Vâng, tôi là chủ nhà này!
- Cô có bưu phẩm của cô Hoài Thu gửi tới. Mời cô ký nhận.
Hoài Thu, của em ư? Nhưng...
- Tôi...
- Cô có thể nhận không ạ?
- Tôi... Vâng, tôi sẽ ký.
"Hoài Thu gửi cho tôi?" - Thôi được, tôi sẽ nhận để xem em còn muốn gì nữa đây? Tự nhủ với lòng mình như vậy nhưng tôi biết tôi đang vui, em đã gửi quà cho tôi vào đúng ngày đặc biệt này. Vậy là em vẫn nhớ đến tôi!
Phải mất một lúc lâu tôi mới đủ can đảm để mở gói bưu phẩm. Một phong thư và một gói quà nhỏ. Tôi mở gói quà, đó là một cặp nhẫn cưới. Lạ thật, em gửi cho tôi nhẫn cưới làm gì? Câu hỏi ấy thôi thúc tôi mở thật nhanh phong thư.
Gửi chị - người em yêu!
Em đã lừa dối chị. Em xin lỗi! Chính em cũng không thể chấp nhận được việc mình làm. Em biết chị sẽ căm ghét em. Em không dám cầu mong sự tha thứ của chị. Nhưng em cầu xin chị hãy đọc hết lá thư này.
Hôm nay là ngày mà đáng lẽ chúng ta đang được ở bên nhau, cùng đi du lịch rồi phải không chị? Và chúng ta sẽ làm một đám cưới thật bí mật, chỉ hai ta thôi là đủ. Đôi nhẫn cưới này em đã mua từ lâu rồi, em đã nghĩ mình sẽ là người cầu hôn chị. Chắc chị sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm! Cứ nghĩ về chị và ước mơ của chúng mình mà em hạnh phúc lắm chị ạ! Em yêu chị nhiều lắm, chị biết không?
Em biết mình không thể sống được đến ngày để hưởng hạnh phúc bên chị. Nhưng em muốn làm tất cả vì chị. Em không muốn thấy chị vất vả, quên ăn, quên ngủ ngủ, em cũng không muốn nhìn thấy gương mặt chị thiếu vắng nụ cười. Em đã làm tất cả, kể cả những điều đáng khinh thường nhất. Nhưng vì chị, điều đó sẽ trở nên thật ý nghĩa với em.
Chị hãy quên em và bắt đầu cuộc sống mới.
Em yêu chị! Mãi mãi..."
...
Tôi... thực sự tôi không hiểu, tôi không muốn chấp nhận điều tôi đang nghĩ đến. Em đã làm gì? Em không còn tồn tại nghĩa là sao?
Như choàng tỉnh cơn mê, tôi vội chạy xe đến nhà em, nơi mà tôi chưa một lần dám đặt chân đến. Lúc đó trời đã chập choạng tối, mọi vật đều chìm trong sợ hãi...
Nhưng tôi đã quá chậm trễ, em đã ra đi, mãi mãi... Tôi hận em, em đã biến tôi thành kẻ vô tâm, thành tội đồ, thành kẻ đã phản bội tình yêu của em. Phải, không phải em mà chính là tôi. Làm sao tôi có thể tha thứ cho mình được đây. Tôi không xứng đáng với tình yêu cao thượng ấy. Tôi hận em và hận chính mình. Nhưng tôi biết rằng cả đời này tôi sẽ nhớ về em, sẽ yêu em. Giống như em, tình yêu đó là mãi mãi...
Hoài Thu, chị yêu em!
Hết
Theo 24h
Nhật ký: Chị yêu em (p.2) Tôi như phải đối mặt với hai cú sốc lớn: Tôi là les và em cũng giống tôi! Một chuyến đi định mệnh, chuyến đi giúp tôi nhận ra con người thật của mình, khiến tôi rẽ sang hướng khác của cuộc đời mà tôi không hề ngờ tới. Tôi như phải đối mặt với hai cú sốc lớn: Tôi là les và...