Phụ thuộc chồng, tôi không dám ly hôn
Chúng tôi hay cãi vã nhau và anh còn đánh tôi nữa nhưng chia tay bây giờ, tôi không biết làm gì để nuôi con.
Tôi và chồng tôi kết hôn gần được 5 năm, có một bé gái 18 tháng. Chúng tôi cũng trải qua thời gian quen nhau khá lâu mới tiến đến hôn nhân. Những tưởng sau hôn nhân, cuộc sống sẽ hạnh phúc, với tình yêu sẽ làm thay đổi mọi thói quen không tốt và cả hai sẽ học cách chấp nhận nhau nhưng hạnh phúc nào có thấy đâu. Gần 5 năm chung sống thì hơn một nửa thời gian ấy là sự đau khổ và không biết tôi đã khóc bao nhiêu lần.
Chúng tôi dường như không hợp nhau bất cứ điều gì, từ cách ăn ở, ăn mặc, cách nói chuyện, cách suy nghĩ, quan điểm sống… Do đó, chúng tôi thường hay cãi vã, thậm chí vì những chuyện rất nhỏ. Trong lúc cãi nhau, anh thường xuyên xúc phạm tôi, coi thường và lôi những chuyện từ lâu lắc ra nói, đánh tôi. Tôi cảm thấy bị tổn thương, buồn và rất chán.
Dù sống chung gần 5 năm, chúng tôi cố tìm những điểm chung nhưng dường như là không có. Càng ngày, trong tâm trí chúng tôi càng xa nhau, không nói chuyện được với nhau, không đi chơi cùng nhau (vì anh toàn đi nhậu). Anh bẩn lắm, có khi mấy ngày liền không tắm, suốt ngày hút thuốc phì phèo, cả ngày ôm máy tính, điện thoại. Công việc nhà anh chẳng hề động tới, bảo làm thì nhăn nhó, khó chịu mà nếu có làm, tôi cũng phải dọn lại. Nhiều lúc con đau, quấy khóc mà chỉ có mình tôi.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy tủi thân, chỉ biết khóc và cảm thấy mình có chồng cũng như không. Đã vậy, anh còn hay giận dỗi. Mãi rồi cũng chán, tôi không thèm nói nữa. Nếu có nói, chúng tôi lại cãi nhau và anh làm mặt sưng suốt cả tuần. Đã rất nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện chia tay vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Cuộc sống vợ chồng như vậy tôi thấy không còn ý nghĩa gì cả (đã rất lâu rồi vợ chồng tôi không còn ngủ chung).
Lúc chưa có con, tôi nghĩ biết đâu có con rồi cuộc sống sẽ cải thiện hơn, sẽ vui hơn nhưng rồi cũng không có gì thay đổi cả. Nhưng nếu chia tay, tôi không biết phải làm gì để nuôi con. Tôi từng học trung cấp kế toán nhưng học xong thì về nhà chồng tôi buôn bán vật liệu xây dựng luôn nên tôi chưa có kinh nghiệm nhiều trong lĩnh vực kế toán. Vả lại, mẹ con tôi không biết phải ở đâu, làm gì. Tôi cũng không muốn ba mẹ ruột tôi lo lắng, phiền lòng vì kinh tế gia đình nhà tôi cũng khó khăn lắm.
Bây giờ, tôi không biết phải như thế nào? Liệu ly hôn có phải là giải pháp tốt không? Con tôi sẽ như thế nào khi thiếu đi tình cảm của người cha? Mẹ con tôi sẽ ra sao? Đã bao lần tôi tự an ủi bản thân rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi nhưng tôi lo lắm. Xin bạn nào đọc được tâm sự này hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Theo VNE
Anh trai chồng đuổi tôi ra khỏi nhà vì bênh em
Tai tôi ù đi sau trận đánh tối tăm mặt mũi của chồng nhưng vẫn kịp nghe câu nói của anh chồng mắng chồng tôi 'đàn ông mà để đàn bà đánh à?'.
Chồng tôi về nhà trong tình trạng hơi mem nồng nặc, chân nam đá chân xiêu, nằm vật ra giường, ngáy khò khò. Sau khi ngủ dậy, chồng vào bếp xới cơm ăn, ăn xong vào phòng ném vào mặt tôi tờ đơn li hôn bảo "mai cô nộp đơn ngay đi" trong lúc tôi đang ru con ngủ (bé gần được 1 tuổi - đang ốm mấy tháng nay). Tôi nhìn anh ta và nói "cứ từ từ". vậy là anh ta lại ghế ngồi xem ti vi.
Ngay lúc đó, con tôi ho liên tục và nôn thốc nôn tháo hết vào mặt, tóc tôi và bé khóc ré lên, cháo phun ra cả mũi bé. Anh ta - là cha đứa bé vẫn xem ti vi không một chút động đậy, ngoái nhìn. Tôi gọi anh ta, "anh bế con tí", anh ta vẫn không có động tình gì. Bé khóc càng lúc càng to, cháo trên người tôi và bé ướt nhẹp. Tôi lần nữa gọi anh ta cầu cứu - vẫn không được, tôi không thể đợi hơn được nữa. Tôi bế bé bỏ vào lòng anh ta để đi thay đồ cho tôi và cho bé.
Ngay lập tức anh ta vứt đứa bé xuống nhà, lao tới đánh tôi tới tấp, vừa đánh vừa chửi "tao không chỉ đánh mày mà tao còn giết mày nữa". Tôi ôm đầu, cố gắng chống cự, anh ta đấm liên tiếp vào đầu, vào mặt tôi, kéo lê tôi ra đến gần cửa, tiếng con bé khóc thảm thiết. Tôi cố gắng kêu cứu, ngay lập tức anh ta bóp cổ tôi. Tôi không thở được, nước mắt trào ra, cố gắng bấu víu vào vật gì đó, tay tôi nắm được vòng cổ của anh ta, tôi cố gắng ghìm hết sức, giật tung cái vòng cổ đó, lúc bấy giờ anh ta mới nới lỏng tay và tiếp tục đấm vào đầu tôi.
Cuộc sống sau này ra sao tôi không biết nhưng hiện tại tôi thấy nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi người chồng nghiện ngập, cờ bạc, vũ phu và gái gú. (ảnh minh họa)
Tôi nghe thấy bên nhà có tiếng ho húng hắng của anh chồng. Lúc bấy giờ chồng tôi mới buông tôi ra, mở cửa và chạy tới ôm con bé. Anh chồng khẽ liếc nhìn tôi qua khe cửa và đi về lại nhà. Trong đầu tôi dấy lên lòng căm phẫn tuột độ, thái độ dửng dưng, thờ ơ của anh chồng cùng vẻ mặt đắc thắng của chồng. Tôi vùng dậy, với tay lấy cái chốt cửa chạy tới chồng tôi. Chồng tôi xô tôi bung cả tấm ván tường và hét lên "A.P qua mà xem nè". Như chỉ chờ có vậy, anh chồng đạp tung cửa chạy vào và nói chồng tôi: gọi taxi đi vào bệnh xá ngay, đồng thời chửi chồng tôi "đàn ông mà để đàn bà đánh". Anh chồng ngoái nhìn tôi và chửi "đồ mất dạy, ngày mai mày cút khỏi nhà tao".
Ngày hôm sau, con tôi tròn một tuổi, cũng là ngày tôi chính thức ra khỏi nhà chồng sau hơn 2 năm lấy chồng. Ngày tôi đi, có mặt chồng và anh chồng, họ không cho tôi đem theo những thứ đã cho vợ chồng khi cưới như chăn, đệm, giường, máy giặt. Còn cái tủ lạnh tôi đưa đi để đựng đồ ăn cho bé thì hôm sau anh ta tới lấy lại.
Gạt nước mắt, tôi ôm con vào lòng, nhìn về khoảng không trước mắt, con đường tôi đi còn rất dài,. Cuộc sống sau này ra sao tôi không biết nhưng hiện tại tôi thấy nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi người chồng nghiện ngập, cờ bạc, vũ phu và gái gú.
Tại sao số tôi lại khổ như vậy, cuộc đời cay đắng như phim. Tôi không ngờ, ông trời lại bạc đãi với người tốt như tôi. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cảnh này, đúng là, yêu nhau thì thế mà lấy nhau về thì là cả một mảng tối hôn nhân. Thật may là tôi đã kịp thoát ra, không thì chết nhục cả đời!
Theo VNE
Tôi đang sống chung với Chí Phèo Cuộc hôn nhân mới được 3 năm mà đã như một đống đổ nát. Chồng tôi, người chồng mà tôi yêu thương suốt 4 năm mới kết hôn mà cuối cùng lại trở thành một gã nát rượu, đánh đập vợ con, chửi bới liên hồi. Tôi nghĩ, sống với người chồng thế này thì thà sống một mình còn hơn. Nhưng chuyện...