Phú thức tỉnh của tôi sau “ván bài lật ngửa”
Một ngày tôi hẹn gặp ngươi cũ rồi dựng lên màn kịch mọi chuyện đã vỡ lở. Phản ứng của người đó khiến tôi chua xót.
Năm nay tôi 27 tuổi, kết hôn được 4 năm và đã có con. Chồng tôi là một người đàn ông đàng hoàng, đĩnh đạc.
Anh cũng có công việc ổn định tại một ngân hàng. Còn tôi vẫn đi làm cho một công ty nước ngoài.
Công việc của tôi rất bận rộn song tôi vẫn hết lòng chăm sóc cho chồng và cho con trai gần 2 tuổi của mình.
Nhưng đó là tôi đang nói đến tôi của hơn 1 năm trước. Còn hơn 1 năm nay, tôi là một người đàn bà khốn nạn, một người vợ 2 mặt.
Tôi đã giấu chồng lén con để thường xuyên qua lại với người cũ. Khi về nhà, tôi vẫn là người vợ yêu thương, người mẹ mẫu mực của con gái tôi.
Trước khi đến với chồng tôi bây giờ, tôi đã có một mối tình 3 năm khá sâu sắc với một người đàn ông hơn tôi 2 tuổi.
Cả hai chúng tôi khi ấy đều là mối tình đầu của nhau. Chỉ vì một chút chuyện hiểu lầm, mà ngày ấy tôi quyết định rời xa anh khi trong lòng vẫn rất yêu người con trai ấy.
Video đang HOT
Và rồi, gặp chồng tôi lúc ấy, tôi quyết định lấy anh nhanh chóng để lấp chỗ trống. Chồng tôi thì yêu thương tôi thật lòng nên mấy năm sống với anh, tôi luôn toàn tâm toàn ý một lòng với chồng. Hơn 1 năm trước, trong một lần đi hội thảo, tôi có gặp lại người cũ sau bao năm xa cách.
Rồi trong một giây phút yếu mềm, tôi và người ấy đã &’ngã’ vào nhau. Người cũ của tôi cũng đã lập gia đình 2 năm nay. Anh cũng đã có vợ và con gái 7 tháng tuổi.
Lần nào lén gặp nhau, chúng tôi đều tự nhủ sẽ phải quên nhau đi vì không thể duy trì mối quan hệ bất chính như thế này.
Song khi không gặp nhau, cả hai đều cảm thấy nhớ nhau điên cuồng. Và rồi lại gặp, lại lao vào nhau mặc kệ chuyện có thể bị bại lộ.
Chuyện sẽ cứ như vậy trôi đi trong bao tội lỗi như vậy nếu như một ngày chồng tôi không ốm.
Hôm ấy đi làm về, chồng tôi đã sốt rất cao. Do đó, tôi gửi con qua nhà chị gái và đưa anh vào viện. Được bác sĩ tiêm truyền, anh cũng đỡ sốt.
Ngay thời điểm này, tôi nhận được điện thoại hẹn hò tại một nhà nghỉ quen thuộc của người cũ.
Bình thường, tôi sẽ kiếm cớ nói dối chồng song không hiểu sao lần ấy, tôi lại không thể nhấc chân đi nổi. Tôi chợt hiểu ra, tôi còn yêu chồng nhiều lắm.
Mấy hôm sau đó, dù chồng tôi đã đỡ sốt hơn nhưng tôi vẫn ân cần chăm sóc chồng vì muốn bù đắp cho anh.
Tôi cũng quyết định chơi một ván bài lật ngửa với người cũ để xem tình cảm thực sự của anh với tôi ra sao.
Một ngày, tôi chủ động hẹn gặp người cũ. Song lần này, không phải trong nhà nghỉ mà là một quán cà phê tĩnh lặng.
Khi người ấy đến, tôi đã giả vờ dựng lên một màn kịch rằng, tôi yêu anh lắm nên xác định không thể sống thiếu anh được.
Bởi thế, tối hôm qua, tôi đã thú nhận hết mọi chuyện giữa tôi và anh hơn 1 năm vừa rồi. Và chồng tôi sau khi biết chuyện đã đồng ý ly hôn.
Tôi còn hồ hởi nói với anh, thế là chúng tôi sẽ được tự do yêu nhau. Rằng anh hãy chờ tôi hoàn thành thủ tục ly dị chồng rồi anh cũng ly dị vợ và 2 đứa chúng tôi sẽ làm đám cưới.
Khỏi phải nói, khi tôi vừa nói xong dứt lời, phản ứng của anh đã nổi cáu lên:
&’Tại sao em lại tự ý làm thế? Hai chúng ta đã bàn bạc gì về chuyện này đâu’.
Anh còn bảo: &’Xin lỗi em, anh chỉ đùa vui với em thôi. Còn vợ con anh, anh không thể bỏ được’.
Thấy người cũ nói vậy, tôi cười khẩy mà lòng chua chát. Thì ra dù muộn màng nhưng tôi đã quyết định đúng.
Nhưng từ khi thức tỉnh, đêm nào tôi cũng không ngủ nổi vì cảm thấy tội lỗi với chồng?
Tôi có nên thẳng thắn thú nhận với chồng hay cứ lẳng lặng chôn vùi chuyện ấy?
Theo VNE
Quá khó để vượt qua nỗi đau mất chồng
Tôi từng ngày dằn lòng nhớ nhung chồng để sống, để chăm con mà sao hình ảnh anh tràn ngập khắp nơi.
Ảnh minh họa
Tôi đã rất tuyệt vọng, muốn chết để chạy trốn cuộc đời, giải thoát khỏi bể khổ, để không nhìn thấy những luyến ái về tình cảm, vật chất, một gia đình hoàn hảo, hạnh phúc, cùng những lo toan, ước vọng gia đình, sự nghiệp, con cái như từng tồn tại với tôi.
Tôi đọc đi đọc lại lời khuyên của mọi người, không phải không hiểu mà bản thân không thể chấp nhận sự thật. Tôi đang giữa dòng nước, cố ngoi lên hai lần thì chìm lại một lần, chèo con thuyền có bốn mẹ con bà cháu mà sao sóng to gió lớn quá, giông tố mịt mùng. Tôi từng ngày dằn lòng nhớ nhung chồng để sống, để chăm con mà sao hình ảnh anh tràn ngập khắp mọi nơi, mọi lúc trong từng thói quen, giấc ngủ, nếp sinh hoạt hàng ngày; đến chuyện con cái, công việc, đồng nghiệp, bạn bè, họ hàng, làng xóm... ngay cả trong giấc ngủ, hơi thở của con.
Em gái tôi mất khi 20 tuổi vì bệnh nặng. Mẹ, người thân yêu nhất từ lúc lọt lòng cho đến khi trưởng thành của tôi qua đời vì ung thư đã 5 năm. Những tưởng còn chồng để bản thân, con nhỏ bám víu, dù không cùng anh đi đến cuối con đường thì cũng đến lúc con cái lớn khôn nhưng hạnh phúc là khổ đau. Tôi đã chứng kiến mẹ chồng và các con tiễn đưa bố chồng, ngày nay chính mình và các con tiễn đưa anh, mọi người nói tôi bi lụy quá, còn nhiều người khổ hơn tôi mà vẫn sống.
Đúng, tôi phải tiếp tục cuộc sống vì hai con nhưng bao giờ thấy lại niềm vui? Càng nhìn chúng ngây ngô vui đùa, càng bù đắp yêu thương, vật chất tôi càng nuốt tủi hờn vào trong. Tôi đọc nhiều Phật pháp rồi nhưng nợ trần nhiều quá mà không thoát được. Tôi mới đi được nửa cuộc đời, hai con bé xíu, mẹ chồng cô đơn, công việc nhà, họ hàng, xã hội... tôi sống cho cả anh mà không biết làm thế nào đây.
Theo VNE
Chọn gia đình hay công việc? Tôi làm công việc nghiên cứu sinh học. Suốt thời trẻ tôi mải mê học hành ở nước ngoài, khi về nước lại lao vào các công trình nghiên cứu nên việc gia đình một tay vợ tôi lo liệu. ảnh minh họa Công việc cho tôi sự thành đạt, tiền bạc, nhiều người ao ước được như tôi.Song, tôi cũng trở nên...