“Phụ nữ thời nay cần chồng không? “
“Nếu lấy được tấm chồng tốt, là chỗ dựa cho vợ con thì quả là mơ ước của tất cả các chị em. Nhưng đàn ông tốt đâu có dễ tìm, mà người tốt được lâu dài lại càng hiếm nữa”
Chị Ngân (32 tuổ.i, Thanh Trì, Hà Nội) khi được hỏi “Phụ nữ thời nay có cần chồng không?”, chị đã thốt lên ngay: “Có chồng để làm gì chứ? Có chăng là đeo gông vào cổ mà thêm buồn! Bản thân mình đã từng có chồng và mình cũng nhìn thấy nhiều cảnh ngộ xung quanh mình, bạn bè mình khi lập gia đình rồi, chứ không phải chỉ đứng ngoài mà phán đâu nhé”.
Chị nói tiếp: “Nếu lấy được tấm chồng tốt, là chỗ dựa cho vợ con thì quả là mơ ước của tất cả các chị em. Nhưng đàn ông tốt đâu có dễ tìm, mà người tốt được lâu dài lại càng hiếm nữa.
Các cụ bảo: “Thân em như hạt mưa sa/ Hạt vào đài các, hạt ra luống cày” để chỉ số phận không do mình làm chủ của phụ nữ xưa. Những tưởng phụ nữ thời nay phải sung sướng hơn nhiều, độc lập tự chủ hơn nhưng ai ngờ vẫn là hạt mưa sa mà thôi. Mà phụ nữ lấy chồng thời nay thậm chí là hạt mưa rơi vào vũng sình lầy chứ chẳng được tốt được như luống cày đâu!”.
Thân gái như hạt mưa sa…
Sau đó, chị Ngân tâm sự lại quãng thời gian chị sống cùng chồng cũ của mình: “Mình lúc lấy chồng cũng hy vọng được chia sẻ, được chăm sóc và che chở, được cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc. Nhưng thực ra lại là lụi hụi thu thu vén vén, kiế.m tiề.n, tính toán chi tiêu trong khi chồng thì hết cuộc vui nọ kéo theo cuộc vui kia.
Sau khi lấy chồng, mình từ một đứa vô tư trở nên nhạy cảm, hơi tí là tủi thân khóc. Thời gian mang bầu và sinh con mình khá yếu, bị động thai nhưng chồng dửng dưng lắm, đến khi mình nhờ làm việc nhà thì vừa làm vừa kêu ca. Khi biết mình hết bị động thai, ổn định hơn là anh ấy bắt đầu chia việc cho mình. Thực sự rất tủi thân và buồn, không hiểu anh có phải là chồng mình không nữa…
Mình và chồng yêu nhau gần một năm, cưới và ở với nhau 3 năm mà mình đã biết đủ các thứ mùi đa.u đớ.n, buồn tủi trên đời. Những nỗi buồn, oan ức, cay đắng đã biến mình từ một đứa thật thà, hiền lành thành một người gan lì và mạnh mẽ”.
Video đang HOT
Hiện tại, chị Ngân đang sống cùng cô con gái nhỏ và cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống của mình. “Cuộc sống của mẹ con mình bây giờ hết sức nhẹ nhõm, thoải mái và tươi sáng vô cùng, mặc dù mình không có chồng. Mình đã có con là chỗ dựa tinh thần lớn nhất và còn có bố mẹ đẻ mình nữa – những người luôn ủng hộ các quyết định của mình. Từ khi li dị, mình còn có nhiều thời gian hơn dành cho công việc vì thế công việc của mình đang trên đà thăng tiến rất thuận lợi.
Nếu gặp người đàn ông không ra gì thì sống một mình tốt hơn nhiều
Điều mà nhiều bà mẹ lo sợ là con thiếu thốn tình cảm của cha, nhưng kể cả có sống cùng bố thì với những người cha như vậy, con cũng đâu có được hưởng sự chăm sóc gì, thậm chí hoàn cảnh bố mẹ lục đục còn ảnh hưởng xấu đến con nữa là đằng khác. Sau khi li dị, ông bà nội và bố bé muốn qua lại thăm nom, mình vẫn rất hoan nghênh mà” – chị cười nhẹ nói.
Cuối cùng, chị kết luận: “Li dị chồng xong, mình phải công nhận rằng có những người chồng không ra gì thì thà làm mẹ đơn thân còn sướng hơn. Thực sự phụ nữ có con và có kinh tế thì cũng chẳng cần chồng làm gì nữa!”.
Cô gái sắp cập ngưỡng 30 tuổ.i tên Thanh Hằng (Tây Hồ, Hà Nội) tuy rằng bị gán mác “gái ế”, “gái già” nhưng cô vẫn chưa có ý định lấy chồng.
Hằng kể: “Mình cũng đã yêu một vài người nhưng không đi đến đâu cả. Mấy người yêu cũ giờ này cũng vợ con đề huề yên ấm nhưng vẫn thi thoảng à ơi lả lơi và rủ rê mình đi &’đổi gió’. Ngày xưa yêu nhau các anh ấy nào đến nỗi, thế mà giờ như vậy, hay đó là xu hướng chung thì phải. Thế nên mình càng thấy chán nản và bi quan về hôn nhân.
Xung quanh mình quá nhiều tình trạng thất vọng và khủng hoảng trầm trọng về hôn nhân. Khi xã hội đề cao cái tôi cá nhân cũng là lúc sự hy sinh và đầu tư cho gia đình của người đàn ông càng ngày càng bị thu hẹp lại. Họ còn muốn hưởng những thú vui và lợi ích riêng cho bản thân mình, gia đình chỉ là một phần trong cuộc sống của họ mà thôi. Trong khi ấy, đối với phụ nữ, chồng con gần như là tất cả. Vì thế mới dẫn đến nhiều bi kịch trong hôn nhân như vậy”.
Nhiều cô gái thời nay chọn cuộc sống đơn thân
Thanh Hằng tiếp tục giãi bày suy nghĩ của mình: “Đàn ông Việt Nam phong kiến, gia trưởng là điều không cần phải bàn cãi nữa. Ừ thôi cứ cho là như thế, nhưng nếu họ có sự mạnh mẽ để gánh vác gia đình thì đã đành một nhẽ. Đây anh thì ăn bám vợ, anh thì đầy tật xấu như vũ phu, cờ bạc, nhậu nhẹt, anh thì ngoạ.i tìn.h như cơm bữa.
Phụ nữ lấy chồng vừa phải phục vụ chồng, nhẫn nhịn những tật xấu của chồng lại vừa phải gánh thêm nhà chồng đến trĩu nặng hai vai. Trong khi đó, bố mẹ nuôi mình hai chục năm mà lấy chồng xong là gần như bỏ bẵng, tự nhiên thành con gái nhà người ta, đem bố mẹ người khác thành bố mẹ để phụng dưỡng suốt đời, đem anh chị người khác thành người thân của mình để chăm sóc. Thực sự phụ nữ lấy chồng sướng đâu chả thấy, chỉ thấy có quá nhiều cái mất!”.
“Một người chồng tôn trọng mình, hiểu mình, yêu quý mình, chia sẻ với mình thì còn gì bằng nữa. Nhưng có mấy ai có được cái may mắn đó, hay chồng chỉ là cái… nợ đời – bán không ai mua, cho không ai lấy nhưng hở ra… là mất!
Mình cũng nhìn gương một vài chị làm mẹ đơn thân, con cái các chị ấy vẫn được sống đầy đủ về vật chất và nhận sự yêu thương chăm lo tốt về tinh thần. Bản thân các chị ấy luôn tự do tự tại, tận hưởng cuộc sống của mình chứ chả phải đầu tắt mặt tối vì những trách nhiệm không đâu cứ đổ lên vai.
Tất nhiên con người chẳng ai có thể sống thiếu tình yêu, những người phụ nữ nuôi con một mình cũng vậy. Nhưng chỉ yêu mà thôi rồi ai về nhà nấy, chẳng ràng buộc chẳng trách nhiệm, đơn thuần chỉ là dựa vào nhau về tinh thần, tình cảm mà thôi. Như thế chẳng phải sẽ thoải mái và nhẹ nhàng biết bao nhiêu sao!?” – Thanh Hằng thổ lộ.
“Mình tin nếu như không vì trách nhiệm, nếu như thoát ra được những định kiến xã hội thì chắc không ít người chọn cuộc sống độc thân cho nhàn nhã. Phụ nữ một khi phụ nữ có kinh tế vững vàng, có con bên cạnh thì cũng chẳng cần chồng làm quái gì nữa!” – cô gái trẻ khẳng định.
Theo Phunugiadinh
Đừng ngần ngại nói "Con yêu cha"
Lang thang trên mạng, bất chợt bắt gặp clip chia se của những người con thổ lộ điêu ho tư hao vê cha cua minh, tôi như chế.t lặng vì xúc động.
Đưng ngân ngai noi răng "Con yêu cha" khi vân con cơ hôi (Anh minh hoa).
Ai cũng có cha trên đời, nhưng mấy ai đau đáu rằng, mình chẳng còn được bên cha dài lâu, mình phải tranh thủ thể hiện tình cảm với cha? Đoan clip đã gơi lại trong tôi những sợi thương sợi nhớ về cha của mình, khi giờ đây, cha không còn bên tôi nữa.
Tôi rất thần tượng cha mình. Tôi thường không giấu được ánh mắt lấp lánh tự hào khi sóng đôi bên cha, hoặc những dịp nghe người khác kể về cha. Nhà tôi làm nông, nghèo, lại đông anh em. Trong cuộc vật lộn mưu sinh để quyết tâm bằng mọi giá phải cho đủ đàn con đến trường ấy, cha tôi luôn tỏ ra lạc quan một cách lạ kỳ. Năm 1980, cha quyết định rời miền Bắc, đưa vợ còn vào miền Nam để kiếm kế sinh nhai, chẳng mang được gì quý giá ngoài chiếc đàn accordion. Mỗi lần cha nổi hứng chơi đàn, bọn trẻ chúng tôi xúm xít xem. Rồi cha tôi tập hợp thêm những người khác trong họ hàng để thành lập ban nhạc gia đình.
Đàn bầu, guitar, mandolin, violin, đủ cả. Mỗi khi ban nhạc tập hợp, cha tôi đứng phía trước làm nhạc trưởng. Rồi thời gian dài sau đó, cha bận rộn hơn với việc dạy hát và bắt nhịp cho đoàn thánh ca ở nhà thờ trong các buổi lễ. Đến dịp hè, ông đã tự tay đóng một bảng đen lớn, đến từng nhà để vận động tr.ẻ e.m đi học nhạc lý. Ông trực tiếp đứng lớp, dạy từng kiến thức cơ bản về âm nhạc cho tr.ẻ e.m vùng quê. Lúc đó, tôi cũng được tham gia học, và sướng mê khi mang cảm giác "là con của thầy".
Đến bây giờ, khi trưởng thành, tôi càng khâm phục hơn với tinh thần "học hỏi tất cả mọi thứ" của cha. Chẳng biết học từ bao giờ, cha tôi làm mộc rất giỏi. Ông đóng những chiếc tủ, chiếc giường đầy nghệ thuật với nét chạm trổ tinh xảo. Điều tôi thích nhất, là cha đã đóng 5 chiếc ghế cho 5 chị em chúng tôi, từ thấp lên cao, mỗi lần ăn cơm là chúng tôi hớn hở đi lấy đúng chiếc ghế của mình. Ông cũng tự tay cầm bay xây nhà. Mỗi khi trong xóm có người làm nhà to, ông được tín nhiệm làm "thợ phó", tức người chỉ huy chính cho việc xây dựng ngôi nhà đó. Nhưng khi có nhà bên cần đóng cái máng heo, ông cũng hăng hái đi giúp.
Tôi không tài nào hiểu được, cha tôi chưa từng được sử dụng điện bao giờ, nhưng đến năm 1997, ông đã đứng ra đưa được điện về cho xóm, rồi tự tay đúc những cột điện to, đóng những táp- lô bằng gỗ và đến từng nhà để lắp hệ thống điện như một thợ chuyên nghiệp.
Tôi thần tượng cha mình, vì ông rất hiền lành, hầu như không làm mất lòng ai. Lúc nào ông cũng giúp không công cho hàng xóm, hết việc này đến việc kia, khiến mẹ tôi không nén được bực bội. Mỗi lần bị mẹ tôi la vì "ăn cơm nhà, vác ngà voi", ông lại nháy mắt với tôi như nháy mắt với đồng minh. Điều đó khiến tôi rất tự hào - tự hào vì được làm đồng minh với một người tuyệt vời như cha.
Thương cha là vậy, nhưng thói quen giao tiếp rụt rè của người ở quê khiến tôi chưa bao giờ dám tâm sự hay thốt lên câu: "Con yêu cha" khi còn có thể. Đây la điêu lam tôi vân hôi tiêc mai đên tận bây giơ. Tôi chi ươc gi ngay ây minh cam đam hơn đê noi vơi cha tinh cam va sư ngương mô đê cha biêt răng con trai yêu cha đên mưc nao.
Bây giờ, tôi thấy những người còn cha bên đời thật may mắn biết bao. Nếu tôi là họ, tôi sẽ trò chuyện với cha thật nhiều, và chắc chắn sẽ không ngại thốt lên rằng "Con yêu cha", khi vẫn còn cơ hội...
Theo VNE
Sợ đàn ông vì từng chứng kiến cảnh bố đán.h đậ.p mẹ Nhìn gia đình như vậy tôi thấy sợ đàn ông, không dám tiếp xúc với họ, dần dần thích con gái lúc nào không biết. Ảnh minh họa Tôi 24 tuổ.i, tốt nghiệp đại học gần một năm, sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Trải qua mấy chục năm, lúc nào tôi cũng sống trong cảnh bạo...