Phụ nữ sống với lý do vì con để chồng đánh đập thì xin từ bỏ ngay lập tức
Thời gian gần đây, thường xuyên xảy ra những vụ bạo hành gia đình, những người làm vợ, làm mẹ chính là nạn nhân của những trận đòn nhớ đời.
Ngày qua, trên các phương tiện truyền thông liên tục xuất hiện bài viết về vụ người phụ nữ tên G. đã bị chồng dùng điếu cày đánh đập dã man ngay tại cửa hàng kinh doanh. Điều đáng nói, khi bị chồng hành hạ từ những ngày mới cưới cho đến nay đã tròn 12 năm nhưng chị G. vẫn âm thầm chịu đựng.
Trong lời tâm sự của mình, chị G. đã nói: ” Năm 2005, tôi kết hôn với anh Thanh và cũng chính từ ngày ấy đến giờ tôi luôn sống trong đau khổ, lo sợ, anh Thanh thường xuyên đánh đập hành hạ tôi nhiều lần, để lại nhiều thương tích trên cơ thể. Tôi vẫn rất lo sợ và hốt hoảng khi nghĩ về những trận đòn mà anh Thanh dành cho tôi. Lúc tôi mang thai đứa con đầu lòng được 7 tháng, chồng tôi đã đánh đập và nhét đầu tôi vào bồn cầu vệ sinh; Năm 2008, anh Thanh đã đánh và bẻ gãy ngón tay áp út của tôi; Năm 2015 anh đánh tôi gãy xương quai xanh ở bả vai trái và, từ tết đến giờ anh đã đánh tôi gần chục lần…”
Hẳn những trận đòn roi ấy phải đau đớn và tủi nhục đến nhường nào để nó đã in hằn trong tâm trí của một người phụ nữ. Chị G. cũng chỉ là một trong những vô vàn người phụ nữ khác đang chịu cảnh sống chung với người chồng thích đòn roi, sẵn sàng xông vào đánh vợ thừa sống thiếu chết.
Ngay khi sự việc được phơi bày ra ánh sáng, nhiều người đã lên tiếng trách móc rằng, nếu có trách người chồng vũ phu ấy 1 thì hãy trách chị vợ nhu nhược 9. Bởi lẽ, con người có quyền bình đẳng, sự tôn trọng bằng luật pháp bằng nhân quyền tại sao có thể chịu đựng sống chung với người hành hạ về thể xác mình trong suốt 12 năm trời ấy?
Bạo lực gia đình vẫn còn đang tồn tại trong cuộc đời người phụ nữ.
Có người lại nói, nếu chị không nhu nhược đến mức cắn răng làm cái gối bông để hễ chồng ‘ điên máu ‘ lên là xông vào giải tỏa bằng cú đấm, cái đá đau đến điếng người thì chẳng ai có quyền động tới người chị. Tất cả, chỉ do chị quá nhu nhược để một kẻ vũ phu hành hạ thân xác mình từng ấy năm trời.
Một bình luận của anh Đ.N.V đã viết: “Tôi là 1 đứa con trong gia đình như vậy. Cuộc sống tinh thần của tôi bị tổn thương một cách khủng khiếp. Sau này khi trưởng thành một chút, tôi thậm chí căm ghét cả mẹ mình khi đã ban cho tôi và các em một cuộc sống như địa ngục.
Video đang HOT
Đến tận bây giờ, khi đã gần 40 tuổi, tôi vẫn bị ám ảnh, lo sợ và gặp ác mộng thường xuyên. Tôi muốn nhắn nhủ với những người phụ nữ đang sống trong cảnh gia đình như vậy mà cố sống với lý do khốn nạn vì con cái thì xin hãy từ bỏ ngay lập tức!.”
Đã không ít những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong gia đình cơm không lành, canh chẳng ngọt để rồi mang theo mình vết thương về tâm hồn trong suốt cả cuộc đời. Và phải chăng, lý do thôi cứ cố chịu đựng vì con đã khiến người phụ nữ trở nên nhu nhược và tiếp tay cho những hành vi bạo lực gia đình ngày càng nhiều trong xã hội nay.
Đứng trên lập trường người đàn ông, anh Đ.D đã viết: : “Cái dại của đàn bà là luôn tự cho mình đúng. Dứt 1 lần từ sớm thì ít nhất con cái nó cũng nên người. Còn nhẫn nhịn, con cũng ăn đòn no, mẹ cũng sống dở chết dở. Sau con nó lớn lên nó còn bị ảnh hưởng về mặt tính cách kinh khủng hơn. Chồng đánh vợ cả làng cả xóm đều biết.
Gia trưởng nghĩa là người gánh vác, lèo lái căn nhà nhà chứ không phải bố đời muốn đánh người nào trong nhà thì đánh. Rất nhiều thằng đàn ông về nhà thì hung hăng với vợ, ra ngoài đường thằng khác ho cái quỳ nhanh trong 3 nốt nhạc.
Bạo lực gia đình thì lỗi ở đàn ông chỉ 1, đàn bà lỗi 10 vì cái lối suy nghĩ luôn tự cho mình đúng. “Con cái có cha có mẹ cho vui”. Riêng cánh đàn ông đã mở miệng gọi vợ bằng mày xưng tao, đánh vợ như đánh con thì xin lỗi các bà vợ lúc đó chỉ là thú giải trí, thú nuôi không hơn không kém chứ không bao giờ được tôn trọng ở mức tối thiểu là con người.
Phụ nữ giỏi nhất ở cái khoản chịu đựng, biết rành rành sự thật nhưng luôn tự vấn an mình “anh ấy có thể thay đổi”, “thôi con có bố còn hơn không có”, “thôi giờ mà li dị thì làng xóm dị nghị bố mẹ nhục nhã lắm, chắc mình cũng cao số chưa chết được, thôi chịu chút cũng chẳng sao”…v…v Nghe mấy cái kiểu tự huyễn hoặc ấy nói thật muốn giúp cũng chẳng ai giúp được.”
Hay bạn H.L.L đã viết: ” Sao lại phải chịu đựng đến như vậy. Sao lại phải để thứ đàn ông như thế xúc phạm bản thân mình. Cha mẹ tạo ra mình yêu thương nâng niu mình sao lại để tổn thương mình chứ. Bạn có còn yêu khi thân thề bị hành hạ với bao nhiêu thương tích.
Một cái đánh nhẹ thôi cũng không chầp nhận đc chứ đừng nói tới đánh đập như thế. Sao bây gìơ mới nói ra. Đánh không lại cũng phải đánh cái gì trong tầm tay là phang liền. Người như vậy không cần luyến tiếc gì cả. Phải bỏ ngay. Trên đời đâu hết đàn ông đâu mà phải khốn khổ chịu đựng. Bạn ngu lắm.”
Đã đến lúc, phụ nữ cần đứng lên và tự bảo vệ mình, đừng để bạn và con mình trở thành nạn nhân của bạo lực gia đình. Phụ nữ sinh ra là để được yêu thương và chiều chuộng, không phải là nơi trút giận của những kẻ chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Nếu là bạn, bạn sẽ giải quyết ra sao khi chính mình đã lấy phải một người chồng vũ phu?
Quý độc giả có thể nêu ý kiến bằng bình luận cuối bài hoặc gửi qua địa chỉ email: phununews@nguoiduatin.vn. Những bình luận và ý kiến hay sẽ nhận được phần quà từ tòa soạn.
Minh Huyền
Chồng đánh đập còn ngang nhiên ăn ở với người phụ nữ hơn 13 tuổi
Năm nay tôi mới 39 tuổi, nhưng người lạ nhìn vào có lẽ nghĩ tôi sắp bước sang tuổi ngũ tuần. Tôi gầy gò, khuôn mặt khắc khổ và hốc mắt lúc nào cũng thâm quầng. Điều khiến tôi thê thảm thế này...
Tôi muốn kể lại chuyện của mình, để những ai từng cam chịu như tôi hãy thức tỉnh và tự cứu lấy bản thân mình.
Tôi lấy chồng năm 25 tuổi. Chồng tôi là người xã bên, anh ta có cãi "mã" là một chàng công tử hào hoa, lịch thiệp. Lúc mới được bạn bè giới thiệu, tôi đã say như điếu đổ bởi cái vẻ bề ngoài ấy. Chính vì thế, tôi nhanh chóng gật đầu yêu rồi làm vợ anh ta. Và quả thực, lấy anh ta chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Hình minh họa
Anh ta là chồng nhưng chưa một ngày nào mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc, bình yên. Cuộc hôn nhân của tôi đẫm nước mắt xen lẫn những trận đòn roi, những lời cay nghiệt từ chồng.
Về làm dâu được ít ngày tôi mới biết chồng là một gã cục cằn, lười nhác, tối ngày chỉ biết nhậu nhẹt. Nhưng lúc đó, vì đã đâm lao nên phải theo lao, tôi chép miệng phó mặc cho số phận.
Dù là vợ, nhưng chồng luôn coi tôi là kẻ ăn nhờ, ở đợ. Tôi không được góp ý, bày tỏ chính kiến vào chuyện của nhà chồng. Đặc biệt, dù anh ta có làm việc gì sai trái, tôi cũng tuyệt đối không được nên tiếng khuyên can. Cưới nhau được vài tháng, tôi mang bầu. Hai vợ chồng sau đó ra thành phố làm ăn. Cũng từ đây, chồng tôi bộc lộ rõ bản chất cộc cằn, vũ phu. Những hành động phi lý, ngang ngược của chồng, dù tôi nói lạ rất nhỏ nhẹ nhằm góp ý cũng bị anh vung tay cho một tràng bạt tai đến say sẩm mặt mày.
Cứ không vừa ý điều gì là anh ta vung tay tát tôi. Vì bản tính lười nhác nên xuống thị xã làm được ít bữa là anh ta chán, buổi làm buổi chơi nên bị chủ cửa hàng đuổi việc. Lúc đó, tôi khuyên chồng nên chịu khó một thời gian để tích lũy chút tiền để sinh con thì bị anh ta rút ngay chiếc dép đang đi phang thẳng vào mặt tôi. Anh ta bảo tôi hỗn láo, là vợ thì không có quyền được "dạy dỗ" chồng.
Sắp đến ngày sinh, không có tiền, chúng tôi lại dắt díu nhau về quê. Lúc đó tôi được bố mẹ cất cho một căn nhà nho nhỏ rồi ra ở riêng. Vì lúc này quá túng thiếu mà tôi bụng to không thể đi làm nên anh ta mới chịu đi tìm việc. Nhưng làm được đồng nào, anh ta lại nướng hết vào cờ bạc, rượu chè. Thỉnh thoảng anh ta mới đưa cho tôi ít tiền để mua thức ăn.
Suốt thời gian mang bầu, tôi được ăn thịt, cá có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Món ăn chủ yếu của tôi lúc đó là rau luộc và lạc rang. Mẹ tôi thỉnh thoảng xuống chơi, thấy tôi ăn uống kham khổ lại tất tả đi mua thịt về làm ruốc cho tôi ăn dần.
Sau này, không những bạo hành vợ, anh ta còn đánh cả các đứa con. Mỗi lần đi làm về mà thấy con quấy khóc là anh ta đánh không tiếc tay. Nếu nửa đêm đang ngủ, nhỡ may con khóc thì chị phải bế vội con xuống dưới bếp để dỗ con nín rồi 2 mẹ con mới dám lên nhà. Nhiều người khuyên tôi nên ly hôn nhưng vì thương hai con nên tôi cứ nhẫn nhịn.
Cách đây khoảng một năm anh ta còn ngang nhiên qua lại với một người phụ nữ không chồng, hơn 13 tuổi ở làng bên. Anh ta cứ ăn dầm ở dề ở đấy suốt mấy tháng trời. Rồi có lẽ vì không chịu làm việc, không còn tiền nữa nên người phụ nữ kia đuổi anh ta đi.
Khi anh quay về nhà, tôi đề nghị ly hôn thì anh ta nhất quyết không chịu, còn đánh tôi thâm tím mặt mày. Vì quá tủi hổ, tôi đã đơn phương gửi hồ sơ ra tòa. Các con cũng rất ủng hộ quyết định này của tôi. Cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi anh ta.
Ly hôn xong, ba mẹ con tôi vào miền Nam ở. Hiện tuy còn nhiều khó khăn nhưng tôi mới thấy mình được sống. Chính vì thế, các chị ạ, nếu các chị đang bị chồng bạo hành thì cũng đừng nhẫn nhịn. Hãy đứng lên tự giải thoát cho mình. Bởi "chịu nhịn là chết đấy".
Theo Dân Việt
Gã chồng đi ngoại tình không ăn năn mà còn đánh đập vợ dã man Năm nay em tròn 20 tuổi. Em lấy chồng được hai năm rồi. Em mới sanh cu cậu được 5 tháng tuổi. Vợ chồng em hạnh phúc lắm chồng rất yêu thương và chiều chuộng em. Và điều đó làm cho em không bao giờ suy nghĩ hay nghi ngờ gì cả! Và bây giờ nói đúng hơn là cách đây 4 tháng...