Phụ nữ phải biết giữ chồng?
Phụ nữ chẳng biết từ khi nào, từ lúc mặc trên người chiếc váy cưới, đã phải hình thành tâm lý “phải biết giữ chồng”.
Ảnh minh họa
Phụ nữ đi học nấu ăn, cắm hoa, dành thời gian dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc con cái… những mong tổ ấm là nơi chốn lý tưởng cho đàn ông muốn về nhà mỗi tối. Con cái sáng sủa, phổng phao chồng nhìn mới vui, mới ghi nhận đó là công lao, là cái tài của vợ. Cơm ngon canh ngọt là “đòn” truyền thống “đán.h thẳng vào cái dạ dày chồng”.
Hoa lá cũng không ngoài mục đích vui cửa vui nhà, thể hiện chủ nhân là người phụ nữ có tâm hồn đẹp, tinh tế, thế mới cuốn hút được đàn ông. Đã thế, phụ nữ còn cố gắng đển chu toàn với cả họ hàng bên chồng để không để ai trách cứ. Trước mặt các cụ thì lăm lăm ý tứ, ngó trước nhìn sau, và tối kỵ việc trái ý bố mẹ chồng. Phải hôm các cụ trái nắng trở trời, bổn phận phải chăm sóc thăm nom.
Trong bài giữ chồng của phụ nữ còn có cả nghề “điệp viên”, lâu lâu phải thăm hỏi điện thoại, facebook, hộp thư điện tử hoặc nick chat yahoo của chồng một lần. Bắt gặp đối tượng nào khả nghi sẽ hoặc tra hỏi, vặn vẹo “trừ họa” ngay, hoặc ngấm ngầm “điều tra” cho rõ. Rồi phụ nữ thở phào khi thấy mình quá đa nghi, khi nhận được từ chồng một lời giải thích được xem là hợp lý.
Phụ nữ sẽ tiếp tục âm ỉ “giữ chồng” như thế, nếu không có một ngày…
Phụ nữ chợt nhận ra lâu nay mải dồn tâm ý vào phục vụ nhà chồng, chăm sóc con cái, quán xuyến việc nhà mà bản thân đã trở nên nhàu nhĩ, xác xơ. Phụ nữ lại lo cái nết thời nay đán.h không chế.t nổi cái đẹp, nên tức tốc đến spa “tút” tổng thể. Phụ nữ đi tắm trắng bất chấp nguy cơ ung thư da, chịu đựng đa.u đớ.n vì hút mỡ, kéo căng vòng một, cắt mí, sửa mũi… hòng níu kéo tuổ.i xuân.
Phụ nữ trở về nhà, ngỡ mình đã đạt đến đỉnh cao của công phu giữ chồng. Thế nhưng rồi, họ chợt nhận ra, không biết từ bao giờ thời gian mong ngóng chồng bên bàn ăn tối đã kéo dài thêm từ 2 đến 4 tiếng. Có những hôm rất khuya mới nghe tiếng xe nổ máy xình xịch rồi tắt ngấm trước cửa nhà. Họ vội vã chạy ra ôm về cái cơ thể đàn ông mềm nhũn nồng nặc mùi bia rượu, chân nam đá chân chiêu bước qua ngưỡng cửa.
Video đang HOT
Nửa đêm, thấy điện thoại chồng nhấp nháy, chồng thì đã say, ngủ vùi từ lúc nào, phụ nữ với tay tắt máy thì đậ.p vào mắt mình dòng tin nhắn: “Anh ơi, đêm dài quá, em nhớ anh” từ một số máy được đặt tên là Mèo mun…
Phụ nữ tự hỏi, mình đang sống ở thời đại nào? Mọi điều mình đã làm vì chồng, vì con còn chưa đủ hay sao?
Phụ nữ không hiểu rằng, những gì tự chạy đến để được là của mình và thực sự thuộc về mình thì không cần phải khư khư mà giữ. Đàn ông tốt khắc biết ghi nhận công lao của vợ, biết chung vai gánh vác, cùng vợ vận hành tốt một gia đình. Đàn ông đã sẵn má.u trăn.g ho.a thì có cố giữ cũng vậy thôi. Chi bằng vợ cứ sống vui, sống tự tin, biết chăm sóc bản thân để luôn tươi mới cho chồng… phải thèm, cớ gì phải cố giữ chồng bằng những chiêu trò thực chất là tự làm mất giá một cách không cần thiết?
Theo VNE
Cơ hội nào cho cuộc hôn nhân không có một ngày vui này...
Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường. Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: "Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiề.n lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà". Minh bắt đầu gọi tôi là "cô" kể từ khi nào tôi cũng không biết.
Bé Thùy Chi 4 tuổ.i, tôi có bầu cháu thứ hai. Tôi đang nghĩ đến lúc sinh nở mà không thể không buồn. Hôm qua ba tôi lên thăm có bảo để ba đón về, dù sao thì cũng có mấy đứa em chăm sóc. Tôi cũng muốn như vậy nhưng còn cháu lớn phải đi mẫu giáo, về dưới rồi biết làm thế nào? Không lẽ bắt cháu nghỉ học cả tháng trời theo mẹ? Ở đây dù gì thì cũng còn có mấy chú xe ôm, tôi có thể nhờ đưa đón. Cả ngày cháu ở trường, tôi không phải bận rộn chăm lo...
Tháng trước, mẹ chồng tôi có ghé. Bà mang cho tôi mấy lít rượu nếp than và căn dặn chừng nào sanh xong nhớ uống để "mau mạnh tay, mạnh chân". Tôi không chịu nổi mùi rượu nhưng cũng nhận để mẹ vui. Trong suy nghĩ của tôi, lúc nào mẹ chồng cũng muốn con dâu "mạnh tay, mạnh chân" để làm hết mọi việc trong ngoài cho con trai bà được rảnh rang thể hiện vai trò ông chủ trong gia đình. Nói không quá, tình trạng của vợ chồng tôi bây giờ là do chính mẹ chồng tôi gây ra...
Tôi có chồng muộn. Năm 32 tuổ.i mới gặp Minh. Anh nhỏ hơn tôi 6 tuổ.i nên cuộc hôn nhân cũng không suôn sẻ. May mà tôi có công việc ổn định, có một căn nhà nho nhỏ mua được từ tiề.n bán phần đất ba tôi chia cho ở quê. Vậy là vượt qua sự ngăn cản của gia đình Minh, chúng tôi cưới.
Vừa đám cưới được một tháng thì tôi mang thai. Thể trạng vốn ốm yếu, lại thêm bị thai hành nên tôi càng gầy gò, èo uột. Mẹ chồng tôi lên thăm, thấy tôi nằm một chỗ thì dựng dậy bắt làm hết mọi chuyện trong nhà: Đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà. Bà nói, có bầu phải vận động, làm lụng, đi tới đi lui; nếu không mai mốt không đẻ được.
Tôi nhìn đàn con 10 đứa của bà mà tin vào những lời nói đó. Hơn nữa, mẹ tôi mất sớm nên không ai chỉ dạy. Khi yêu Minh, tôi tâm niệm xem mẹ anh như mẹ ruột của mình. Vì vậy, những lời chỉ dạy của bà, tôi răm rắp làm theo.
Khổ nỗi, tôi còn phải đi làm. Công việc ở công ty cũng không hề nhẹ nhàng, lại phải đi xa cả chục cây số. Những khi có việc gấp, tôi còn phải tranh thủ ở lại làm cho xong dù mọi người thấy tôi bầu bì, chẳng ai nỡ ép làm nhiều. Tất cả những thứ đó khiến tôi thấy đuối. Thế nhưng, anh lại tuân thủ triệt để lời mẹ dạy: "Cứ để con vợ mày làm, đàn ông ra ngoài làm chuyện khác chớ không phải làm mấy thứ lặt vặt trong nhà".
"Chuyện khác" của chồng tôi là nhân viên kế toán ở một trường học. Thu nhập mỗi tháng được 5 triệu đồng, anh đưa cho tôi ba triệu để lo chi tiêu trong nhà và để dành sinh nở. Tiề.n lương quản đốc phân xưởng của tôi được gấp đôi lương anh nên việc chi tiêu trong nhà anh chẳng phải bận tâm. Tuy vậy, là phụ nữ, tôi vẫn phải loay hoay tính toán xem phải chi tiêu thế nào để có thể dành dụm, lúc hữu sự không phải vay mượn hay xin xỏ thêm của ba tôi và mấy đứa em.
Thú thật, tôi tằn tiện đến nỗi nhiều khi thèm thứ này, thứ kia cũng ráng nhịn vì sợ "ăn quen, nhịn không quen". Thêm vào đó, chồng tôi cũng không phải là người rộng rãi. Hôm nào nhà có thêm miếng thịt, miếng cá ngon hơn mọi ngày là anh đã càm ràm bảo tôi phung phí... Nhiều khi tôi ước ao được anh quan tâm, hỏi han xem có thèm thứ gì không để anh mua cho tôi ăn như những người chồng yêu vợ khác. Thế nhưng tuyệt nhiên anh không bao giờ để ý. Cứ y như rằng cái thai trong bụng tôi là vô hình.
Tôi có bầu gần ngày sinh vẫn phải lau nhà, xách nước, giặt đồ... Có lần xách nước nóng vô nhà tắm để pha cho anh tắm tôi trượt chân té, bị phỏng lộ.t d.a nguyên một vùng bụng, đến ngày sinh, chỗ phỏng vẫn chưa lành...
Có lẽ do bầu bì, phải làm việc nặng nhọc một mình, lại hay suy nghĩ lo buồn nên tôi gần như không còn ham muốn chuyện vợ chồng. Sinh con xong, tôi lại càng sợ mỗi khi Minh tỏ vẻ muốn gần gũi. Để anh vui, tôi ráng chiều nhưng có khi lực bất tòng tâm. Không giải quyết được nhu cầu của anh một cách bình thường, tôi phải làm cái việc mà mọi người gọi là "may tay", thế nhưng điều đó cũng không bù đắp được sự thiếu hụt nhu cầu của một người đàn ông chưa đến tuổ.i ba mươi. Vậy là Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường.
Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: "Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiề.n lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà". Minh bắt đầu gọi tôi là "cô" kể từ khi nào tôi cũng không biết. Nhiều khi tôi thèm một tiếng gọi "em" ngọt ngào như cách những người chồng khác gọi vợ mà không có được...
Khi tôi méc mẹ chồng về chuyện Minh ngoạ.i tìn.h thì bà trả lời tỉnh rụi: "Đàn ông nào mà không như vậy? Con ráng lo tròn phận sự của mình, rồi nó cũng về mà". Tôi biết mình không làm tròn bổn phận của một người vợ nhưng giá như tôi được chia sẻ, được yêu thương thì ở ngoài tuổ.i ba mươi, tôi đâu đã trở nên khô cằn như vậy?
Bạn bè khuyên tôi phải biết chăm sóc bản thân, tôi nghe lời nên thuê người giúp việc làm theo giờ để giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa... Nhờ vậy, tôi thấy mình vui vẻ, thoải mái hơn. Thế nhưng trong chuyện vợ chồng, giữa chúng tôi vẫn không xóa được khoảng cách bởi mỗi khi gần Minh, tôi lại nghĩ đến chuyện anh vẫn ăn nằm với người phụ nữ khác...
Không biết hạnh phúc hay bất hạnh khi tôi lại mang thai lần nữa. Khi biết mình dính bầu, tôi đã muốn bỏ nhưng sau đó lại nghĩ, con cái là phúc phận trời cho, nếu làm trái lẽ tự nhiên thì sẽ gánh chịu sự trừng phạt. Nghĩ vậy mà tôi vẫn để cái thai. Và bây giờ nó đã được hơn 7 tháng.
Điều đáng buồn là trong 7 tháng ấy, tôi như một người phụ nữ chửa hoang bởi chồng tôi không hề ngó ngàng gì đến mẹ con tôi. Anh lại tung tăng cặp kè với một người phụ nữ khác. "Chị đúng là bị tâm thần. Không có ai lại nhẫn nhục chịu đựng như vậy"- cô em kế tôi nói. "Để em đậ.p cho thằng chả một trận"- thằng út hậm hực. Riêng cha tôi thì trầm ngâm: "Cái số con phải chịu khổ rồi, phải ráng thôi con à".
Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn. Không hiểu sao, một buổi sáng chủ nhật thức dậy, tôi nhìn sang bên cạnh, thấy một người đàn ông phởn phơ, béo tốt đang nằm cạnh mình, bất giác tôi thấy buồn nôn. Tôi nôn thốc, nôn tháo dù thời điểm bị thai hành đã qua từ lâu.
Tôi quyết định chấm dứt chuyện này. Cả buổi sáng hôm đó, tôi suy nghĩ để viết một lá đơn l.y hô.n. Tối đó tôi đưa cho Minh xem. Anh ta cười khẩy, bảo tôi điên rồi xé bỏ. Tôi lại viết và hôm sau mang lên tòa án dù không có chữ ký của chồng.
Cô thư ký tiếp nhận đơn nhìn tôi trân trân: "Chị đang có bầu mà?". "Có bầu thì sao?"- tôi hỏi lại. "Luật pháp luôn bảo vệ phụ nữ. Trong thời gian chị có thai, tòa sẽ không cho người chồng ly dị". "Nhưng đây là ý muốn của tôi mà?'. "Chị suy nghĩ cho kỹ đi, một mình nuôi hai đứa con không dễ đâu chị à". Tôi cám ơn lời khuyên của người cán bộ tòa án nhưng vẫn nhất quyết gởi đơn.
Tòa đã thông báo cho Minh biết về việc tôi gởi đơn. Mới đầu anh sừng sộ làm dữ. Nhưng sau đó thấy tôi kiên quyết, anh bắt đầu xuống nước. Hết anh, đến mẹ anh, anh em của anh và cả chủ tịch Công đoàn của trường cũng đến gặp để năn nỉ tôi "hồi tâm chuyển ý".
Ai cũng bảo tôi cho Minh cơ hội nhưng không ai chỉ ra cho tôi cơ hội nào trong cuộc hôn nhân không có lấy một ngày vui này...
Theo VNE
Cám ơn em nhiều lắm nghen bà xã yêu... Vợ bệnh mới mấy ngày mà tôi muốn điên thật rồi. Thậm chí bây giờ, cái chuyện ăn cơm tối xong, ngồi bắt tréo chân xỉa răng, coi thời sự trên tivi cũng trở thành "ham muốn tột bật"... Nhìn vợ trùm mền rên hừ hừ và run rẩy, tôi hết sức bực mình. Tự dưng rồi lại lăn đùng ra ốm là...