Phụ nữ muốn hạnh phúc, phải kiếm thật nhiều tiền
Người phụ nữ hạnh phúc quan niệm rằng chồng có thể không đem lại cho chúng ta cuộc sống bình yên và thanh thản nhưng con cái và tiền có thể làm điều đó.
Người đời thường nói rằng: “Sinh ra là đàn bà thật khổ!” Khi chưa hiểu nhiều về những gì một người đàn bà phải nếm trải trên đường đời, chúng ta thường cho rằng người đời chỉ thuận miệng mà nói cho vui. Nhưng chỉ khi nào mang nặng đẻ đau, oằn mình trở dạ thì phụ nữ chúng ta mới thấm thía câu nói đó.
Phụ nữ hạnh phúc khó hơn đàn ông. Bởi nếu chỉ sống cho riêng bản thân mình thì quá dễ dàng. Đàn bà lúc nào cũng không thôi nghĩ cho người khác, sống cho chồng cho con. Sinh nở là thiên chức nhưng đồng thời cũng là gánh nặng. Một khi kinh tế không vững, chồng không thương yêu, sức khỏe không đảm bảo thì việc sinh nhiều con sẽ càng khiến cuộc đời đàn bà khổ sở.
Phụ nữ càng sinh nhiều con càng mệt mỏi nhiều – Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Cuộc sống hiện đại nhưng nhiều người đàn bà vẫn không có khả năng tự quyết trong việc sinh con. Trước hết là tư tưởng phải có con trai nối dõi in sâu vào bao nhiêu thế hệ. Cộng thêm suy nghĩ đông con đông cháu chính là cái phúc của gia đình và dòng họ nên nhà chồng, thậm chí họ hàng nhà chồng luôn muốn đàn bà sinh nhiều con, đặc biệt phải có con trai. Nhiều người mẹ sinh con được vài tháng nhưng vì là con gái nên chồng đã nghĩ đến chuyện sinh đứa tiếp theo. Đứa tiếp theo là gái lại bắt vợ sinh tiếp. Nhiều ông chồng còn tuyên bố: “Sinh khi nào có được con trai thì thôi!”.
Phụ nữ càng sinh nhiều con càng cực khổ nhiều. Bởi “sinh một đứa con mất ba hòn máu”, mỗi lần sinh nở là một lần bước qua cửa tử. Sinh con đã khó, nuôi con còn khó nhọc muôn trùng. Kể từ khi sinh con, phụ nữ đã sống một cuộc đời rất khác: Luôn luôn lo toan, mệt mỏi, chẳng có thời gian riêng cho mình.
Không phủ nhận rằng con cái là nguồn hạnh phúc vô biên của người đàn bà nhưng cũng là mối lo, là sự bận tâm lớn nhất của cuộc đời. Sinh nhiều con, nỗi lo toan ấy lại nhân lên gấp nhiều lần. Sẽ chẳng bao giờ người đàn bà thôi nghĩ, thôi bận lòng về đứa con mình dứt ruột sinh ra. Sức khỏe và thanh xuân bị vắt kiệt trong những lần sinh con và chăm con ấy. Phụ nữ hiện đại, hãy sinh ít con và nuôi dạy những đứa con ấy thật tốt.
Vì sao phụ nữ không tự quyết được trong vấn đề sinh con? Đa phần những người phụ nữ này bị phụ thuộc kinh tế vào chồng. Một khi người đàn ông gánh vác kinh tế, kiếm tiền nuôi sống cả nhà thì anh ta chính là “ông chủ” có quyền quyết định mọi thứ và người vợ chỉ biết nghe theo mà thôi. Phụ nữ bỏ chồng không được, vì ai sẽ nuôi mình và ai sẽ nuôi con?
Bởi thế, muốn bình đẳng, muốn có tiếng nói trong hôn nhân thì phụ nữ phải có thu nhập riêng, tự chủ kinh tế. Khi đó sinh 1 hay 2 con, người đàn bà có quyền quyết định. Lỡ gặp một người chồng tệ bạc, ép buộc nghe theo ý mình thì đàn bà cũng chẳng sợ mà buông tay bởi chúng ta có thể tự nuôi mình và tự nuôi con được.
Phận đàn bà rất khó có hạnh phúc bởi rất nhiều bổn phận, trách nhiệm và cả thiên chức làm mẹ. Nhưng cuộc sống ngày nay đã khác đi rất nhiều và chúng ta phải tự chủ động cuộc đời của mình. Để phụ nữ hạnh phúc, hãy sinh ít con và kiếm thật nhiều tiền. Chồng có thể không đem lại cho chúng ta cuộc sống bình yên và thanh thản nhưng con cái và tiền có thể làm điều đó. Chồng có thể vô tâm, tệ bạc, rời bỏ mình mà đi nhưng con cái và tiền bạc thì luôn trung thành và là chỗ dựa tốt nhất cho phụ nữ.
Theo Nam Khuê/PNSK
Anh nhận hết chăm sóc của tôi vì đau yếu, nhưng lại nói yêu người khác
Tôi đã nói dối cha mẹ, bỏ cuộc sống bình yên, vượt hơn 300 km vào chăm sóc anh - người mới quen một tuần - bị tai nạn.
Tôi 25 tuổi, nhan sắc bình thường, từng yêu và đau khổ vì bạn trai bội tình, hiện tình yêu ấy đã kết thúc. Hơn nửa năm trước, qua mạng xã hội, tôi quen chàng trai hơn 11 tuổi, chưa từng kết hôn, không cha mẹ, anh em, sống một mình. Sau tuần đầu tiên nhắn tin, anh bị tai nạn, đến giờ vẫn chưa thể tự lo cho sinh hoạt của mình. Tôi đã nói dối cha mẹ, bỏ cuộc sống bình yên, vượt hơn 300 km vào chăm sóc anh. Tôi biết trước mình sẽ chịu nhiều vất vả, phải hy sinh nhiều thứ gồm thời gian, sức khỏe, sự nghiệp để ở cạnh anh vì anh không có gia đình. Tôi nghe theo cảm giác muốn gắn bó cuộc đời với người đàn ông chưa từng gặp mặt này.
Từ ngày đầu gặp nhau, trong tâm tôi nguyện xem anh như chồng mình, dù đến giờ anh vẫn chưa cho tôi danh phận gì, sau bao kỷ niệm anh vẫn đa tình, không hiểu tình tôi, tuy sống chung một nhà nhưng chưa hề quan hệ thể xác. Tôi vẫn luôn tự hỏi là vì điều gì mà tôi không ngại vất vả vì anh, từ việc đi vệ sinh đến quần áo anh mặc, nhà anh ở,... hầu hết đều do một tay tôi chu toàn. Vì hiểu tính cách yếu đuối, muốn được yêu thương, chia sẻ tận trong sâu thẳm con người anh, vì muốn làm đôi chân bị thương của anh nên tôi luôn ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi.
Tôi không có đủ thời gian và không gian để yên tâm tập trung cho sự nghiệp của mình, đã vô tình để mình lệ thuộc hoàn toàn sinh hoạt phí vào anh. Anh tuy không giàu có nhưng luôn cố gắng lo cho tôi đầy đủ nhất, điều này làm tôi rất bối rối. Phải chăng tôi yêu anh vì được anh bao bọc về vật chất? Liệu khi từ bỏ anh để có sự nghiệp cho riêng mình, tự nuôi sống mình, tôi có còn yêu và cảm thấy nhớ anh như lúc này? Tôi chỉ biết rằng ngay cả khi anh đang lâm vào tình trạng khó khăn kinh tế, tôi chưa từng có ý rời bỏ anh hay thay lòng đổi dạ, tìm người đàn ông lành lặn, đủ đầy hơn anh. Tôi vẫn luôn mơ về tương lai của cả hai, nơi có anh và những đứa trẻ.
Thời gian chung sống đủ nhiều để tôi hiểu được tính cách của anh, các mối quan hệ mà anh giấu giếm tôi. Anh là người vô đạo đức trong tình yêu. Ở anh không có khái niệm kết thúc hẳn một cuộc tình rồi mới bước vào cuộc tình khác. Anh sẵn sàng đạp lên luân thường đạo lý để yêu người không nên yêu. Anh thích chinh phục mà không bao giờ chịu ở yên cạnh một người dù người ấy yêu anh nhiều thế nào. Anh biết tôi yêu anh nhưng vẫn luôn miệng bảo cả đời chỉ yêu một cô bé khác. Tôi không nhớ mình đã khóc bao lần, bất lực và quyết rời bỏ anh vì biết chắc chờ mình là tương lai đầy đau khổ, giày vò, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh đơn chiếc của người đàn ông tàn tật trong căn nhà không có hơi ấm đàn bà, tôi lại nuốt nước mắt quay về và lo lắng cho anh.
Rồi mẹ tôi biết chuyện, nổi giận gọi tôi về nhà, cấm gặp gỡ, liên lạc với anh. Anh đã gọi cho mẹ tôi xin để tôi tiếp tục ở cạnh anh trong lúc anh chưa đi lại được nhưng mẹ từ chối, muốn tôi từ bỏ anh, tập trung vào sự nghiệp, thử tìm hiểu người khác theo ý của mẹ. Bà cho rằng con người vô đạo đức, xem nhẹ tình cảm của người khác không thể tin tưởng được và không mang lại hạnh phúc cho tôi.
Xa anh tôi lo lắng, nhớ anh nhưng không thể quên lời mẹ. Tôi cố nén tất cả trong lòng. Lòng tôi đầy ngổn ngang, không biết tình cảm mà tôi dành cho anh có phải tình yêu không? Liệu khi xa tôi, anh có nhận ra tình cảm mà tôi dành cho anh và tìm tôi không? Lúc ấy, nếu tôi không còn cảm xúc với anh, tôi nên đối diện thế nào, vì trước khi tạm biệt anh, tôi đã nói yêu anh, không tìm hiểu người nào theo ý mẹ và hy vọng một ngày anh hiểu tình tôi? Tôi có nên hy vọng anh tìm mình, chọn ở cạnh và cùng mình viết nên cái kết đẹp? Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên vì tôi vẫn còn trẻ người non dạ. Xin chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Phụ nữ à, đừng cam chịu một người chồng chỉ mang đến cho mình nước mắt Đàn bà là vậy. Dẫu có trăm ngàn lí do để khiến mình ra đi thì cũng cố tìm kiếm một lí do để ở lại trong cuộc hôn nhân này. Ngoài vì con thì nguyên nhân lớn nhất khiến người đàn bà ở lại chính là sự sợ hãi. Sợ tương lai phía trước mờ mịt, sợ phận đàn bà mềm yếu...