Phụ nữ mà nam tính nhiều không hạnh phúc đâu!
Tôi nhớ như in một chiều mùa đông 32 năm trước. Vừa khi gia đình tôi ra khỏi cổng tòa án thị xã QN, ba dắt tay chị tôi đi về hướng chiếc xe jeep đang đậu sẵn.
Bà ngoại quây quần cùng các cháu. Ảnh tác giả cung cấp
Tôi chạy theo nhưng mẹ giữ tay tôi lại. Hôm đó ba mẹ tôi chính thức ly hôn.Khi ấy tôi mới hơn 5 tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Vụ ly hôn của ba mẹ tôi thuộc hạng “đình đám” ở cái thị xã bé như bàn tay. Thời bao cấp khó khổ chung. Nhà thiếu một suất lương, cái khổ tăng gấp đôi. Mẹ tôi ngày hai buổi đi làm, chiều tối về nuôi gà, nuôi lợn. Tối đến còn thắp đèn dầu đan áo len thuê. Tôi cũng chẳng sướng gì. Một buổi đi học, một buổi đi vớt bèo, hái rong hoặc xếp hàng mua gạo, mua cám. Có những đêm chị tôi lôi quần áo ướt chạy về nhà mẹ khi cơm chẳng lành canh chẳng ngọt với dì ghẻ. Mẹ tôi ôm chị tôi vào lòng: “Ráng học, nghe lời người lớn nghe con”.
Nhà không có đàn ông, mẹ vừa là mẹ vừa là cha. Mẹ tôi tự đóng chuồng gà, tự leo mái nhà sửa lại chái bếp thủng, tự tính toán vật liệu xây nhà và cả đi chở những bao mùn cưa nặng 50-60 cân. Nhiều người cám cảnh: “Ngày xưa sướng biết bao nhiêu…”. Đáp lại mẹ chỉ cười: “Số tôi không được sướng…”. Đôi tay mẹ hằn lên những vết chai, những đường gân xanh nổi chằng chịt.
Suất lương của mẹ vừa nuôi tôi, nuôi bà, thi thoảng bù thêm tiền sách vở, quần áo cho chị gái tôi. Căng kéo lắm mới đủ. Vậy nhưng mẹ tôi vẫn kiên quyết đưa cậu tôi ở ngoài Bắc, khi ấy còn chưa có công ăn việc làm ổn định, vào sống cùng. Có cậu, mẹ đỡ phải làm công việc nặng nhọc, nhưng bù lại mẹ nhận đan thuê rất nhiều. Đêm mẹ thức nhiều hơn. Vất vả là vậy nhưng mẹ luôn theo sát việc học tập của hai chị em tôi vì “có học mới thành người có ích”. Có những buổi mẹ tôi bỏ làm để tìm hiểu xem chị tôi “cua tiết” đi chơi ở đâu. Mẹ không ầm ĩ trước sự nổi loạn của con cái mà chỉ ôn tồn khuyên nhủ. Song cũng có lúc không kềm nổi trước sự ngang bướng, nổi loạn của con, mẹ dữ dằn quất những ngọn roi chí tử để rồi sau đó mẹ ôm con khóc cùng…
Tuổi già, mẹ tôi đã có thể ngẩng cao đầu với mọi người khi nuôi dạy các con nên người, tốt nghiệp đại học và có công ăn việc làm ổn định. Ba tôi cũng thừa nhận tuy chị tôi ở với ba, nhưng mẹ tôi là người có ảnh hưởng quyết định đến con nhất. “Tụi con có được như ngày nay là nhờ công của mẹ con. Ba đã không tốt với mẹ…” – ba tôi giờ hay ngậm ngùi nói vậy.
Video đang HOT
Với “người xưa”, mẹ tôi cư xử rất cao thượng. Ngày chị em tôi vu quy đều có cả mẹ, ba và “dì”. Thậm chí mẹ còn nhường cả việc đưa dâu cho “dì”. Hàng xóm, họ hàng nói vào nói ra, mẹ tôi chỉ cười, không nói gì.
Từ mẹ, tôi học được đức tính tự lập. Bỏ vào môi trường nào tôi cũng có thể hòa nhập và sống tốt. Có lẽ vì vậy mà khi yêu tôi, ông xã tôi lúc ấy đã nói: “Ở bên em, anh luôn thấy yên ổn, bình an”. Và tôi cũng rút ra bài học kinh nghiệm từ cuộc sống không hạnh phúc của mẹ để tạo dựng cuộc sống gia đình mình hạnh phúc hơn.
Nay ở cái tuổi gần 70, mẹ đã, đang và vẫn là người tư vấn, là chỗ dựa tinh thần cho các con. Gặp những đau buồn, khó khổ, vướng mắc trong cuộc sống, người đầu tiên chúng tôi muốn chia sẻ vẫn là mẹ. Và bà ngoại luôn là người các con tôi muốn được giải đáp những thắc mắc của chúng hơn cả.
Mẹ nói mẹ đã sống một cuộc đời mà khi chết đi không có gì phải ân hận. Có chăng mẹ ân hận đã có lúc quá nóng nảy với người thân. Nhưng tôi hiểu sức ép về cơm áo gạo tiền, khổ tâm vì hôn nhân không hạnh phúc, cộng với căng kéo lo toan đã biến mẹ thành người như vậy.
Ngày nhỏ, từng có lúc tôi thầm trách mẹ sao quá nóng nảy, sao không giỏi chịu đựng như nhiều người phụ nữ khác để cho con cái có cả cha lẫn mẹ. Nhưng khi có gia đình riêng, được sống với người mình yêu thương và tôn trọng, tôi thấu hiểu cuộc sống “đồng sàng dị mộng” thật khó lắm thay. Con đường mẹ đã chọn thật khó khăn, cam khổ.
Mẹ hi sinh tất thảy để tôi có cuộc sống tốt hơn. Vậy mà tôi chưa một lần nói cảm ơn mẹ.
Mẹ ơi!
Theo VNE
Cưới xong, chồng sống với người đàn bà khác
Chồng đi du học, tôi ở nhà chờ đợi. Vậy mà 3 năm qua, anh sống với người đàn bà khác.
Nhận được điện thoại từ người chồng đã xa cách gần 3 năm, tôi gần như chết lặng người. Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa. Mọi thứ với tôi như sụp đổ hoàn toàn. Bao nhiêu niềm tin, sự chờ đợi và tình yêu thương đều vỡ vụn. Tôi muốn ly hôn với chồng nhưng lòng còn yêu anh nhiều lắm.
Chúng tôi cưới nhau tới giờ đã được 3 năm rồi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi gần như là trong xa cách vì cưới xong một tuần anh đi nước ngoài tu nghiệp. Tôi và anh quen nhau từ những ngày học đại học. Thật may mắn là gia đình chúng tôi ở ngay cạnh nhà nhau. Lúc trước còn nhỏ chúng tôi chỉ chơi với nhau như anh em nhưng tới khi tôi học đại học năm thứ 2 anh mới tỏ tình. Chúng tôi yêu nhau từ đó.
Cả anh và tôi đều là con nhà gia giáo, ngoan ngoãn và học hành giỏi giang. Ai cũng khen chúng tôi xứng đôi vừa lứa. Tới năm tôi tốt nghiệp đại học ra trường, dù chưa có công việc nhưng gia đình anh giục cưới vì khi ấy anh chuẩn bị đi nước ngoài. Bố mẹ hai bên gia đình muốn tổ chức đám cưới để đảm bảo cho chúng tôi không gặp trục trặc gì. Vậy là dù còn trẻ, mới 23 tuổi, công việc chưa có nhưng tôi cũng đành gật đầu kết hôn với anh vì không có sự lựa chọn nào khác. Chính bản thân tôi cũng sợ anh ra nước ngoài, sự xa cách làm anh thay lòng rồi tình yêu bao năm qua của chúng tôi bị phá hỏng. Một đám cưới sẽ tốt hơn cho tôi vì được pháp luật và gia đình hai bên thừa nhận.
3 năm xa nhà, chồng tôi sống và có con với người đàn bà khác (ảnh minh họa)
Vậy là chúng tôi nên duyên vợ chồng. Một tháng trước khi anh đi, chúng tôi cũng muốn cố gắng có bầu nhưng trời không thương tình nên tôi không có tin vui. Chia tay chồng đầy bịn rịn và lưu luyến, anh động viên tôi ở nhà cố gắng giữ gìn sức khỏe, thay anh làm tròn bổn phận con cái, anh đi rồi sẽ về. Khi ấy, tương lai sáng lạn của anh cũng là của tôi và gia đình nhỏ này.
Thú thật, một người con gái mới 23 tuổi đã bước vào hôn nhân rồi lại nhanh chóng phải xa chồng khiến tôi hụt hẫng vô cùng. Tôi xin được một chỗ làm, đi làm thậm chí nhiều người còn không tin là tôi đã có chồng vì tôi trẻ quá. Có nhiều anh trong cơ quan tán tỉnh vì nghĩ tôi là cô gái ngây thơ mới ra trường, cho tới khi tôi nói có chồng rồi họ cũng còn không tin. Quả thực, tôi cũng cảm thấy buồn, thấy cô đơn và tủi thân nhưng tôi luôn dặn mình phải giữ mình để không có lỗi với chồng dù xung quanh tôi có biết bao người đàn ông tử tế theo đuổi.
3 năm anh đi du học không về nhà một lần nào. Anh nói thời gian học vất vả, hơn nữa được nghỉ anh lại muốn làm thêm để tích cóp. Chồng tôi muốn dành dụm để khi về không chỉ có một tấm bằng thạc sĩ nước ngoài mà còn có tí vốn liếng. Tôi rất buồn nhưng cũng phải cố động viên chồng vì nghĩ rằng anh ấy là đàn ông xa vợ còn khổ hơn tôi. Anh ấy phải ở một than một mình nơi đất khách, còn tôi chí ít cũng có bạn bè, gia đình hai bên ở cạnh mình. Vì thế tôi cũng không dám kêu ca, phàn nàn hay trách cứ chồng.
Chỉ còn gần 3 tháng nữa là chồng tôi sẽ về. Đây sẽ là cái tết đầu tiên của tôi và chồng. Bao nhiêu nỗi nhớ nhung, khắc khoải, mong chờ của tôi tưởng chừng được khỏa lấp thì anh lại điện thoại về thông báo cho tôi một tin như trời giáng. Anh thú nhận 3 năm qua sống và học tập ở nước ngoài anh đã chung sống với một người con gái khác. Cô ta là du học sinh đại học. Anh nói dối cô là chưa có vợ, đi du học xa nhà. Vậy là họ chuyển đến sống cùng nhau. Giờ đây, họ đã có với nhau đứa bé trai hơn gần 2 tuổi rồi.
Tôi còn quá trẻ, tôi còn chưa được hưởng hạnh phúc gia đình theo đúng nghĩa mà giờ đây lại phải hứng chịu nỗi đau quá lớn này. (Ảnh minh họa)
Tôi đau đớn vô cùng, tôi trách cứ anh thì anh lại bao biện rằng: "Đàn ông khi đã biết mùi "chuyện ấy" rồi thì bảo "nhịn" 3 năm gần như là không thể. Hơn nữa, ở bên kia, cô gái kia yêu anh, cứ sán vào anh và tự nguyện đến sống cùng anh. Ở nước ngoài, họ thoáng trong chuyện quan hệ nên anh cũng không giữ gìn được. Có cô ta đến cuộc sống của anh cũng tốt hơn vì có người chăm sóc. Đến khi cô ấy có bầu, anh không thể làm điều thất đức là phá bỏ đứa bé được vì nó hoàn toàn vô tội". Anh nói bây giờ mọi việc đều thuộc quyết định của tôi.
Nếu tôi chấp nhận cho anh quay về thì anh sẽ bỏ cô gái kia. Nhưng còn đứa bé vợ chồng tôi sẽ phải nuôi vì cô gái kia chưa chồng, cũng chưa có công việc, đứa bé rồi sẽ rất khổ sở. Hơn nữa, nó là con của anh. Còn nếu tôi không tha thứ thì cô ấy và anh sẽ đến với nhau, cùng nhau nuôi dạy con của họ. Tôi đau đớn quá. Tôi còn quá trẻ, tôi còn chưa được hưởng hạnh phúc gia đình theo đúng nghĩa mà giờ đây lại phải hứng chịu nỗi đau quá lớn này. Tôi phải làm gì bây giờ, tôi có nên tha thứ cho chồng hay không hay là ly hôn để tìm cho mình một hạnh phúc khác trọn vẹn hơn?
Theo VNE
Bạn gái đã trao thân cho 3 người trước tôi 3 mối tình của em đều là những mối tình khó quên vì với người đàn ông nào trước tôi, em cũng đã trao thân rồi. Điều đặc biệt là em không hề giấu giếm tôi chuyện đó. Có lẽ, em nghĩ, sự thành thật sẽ khiến tôi tin tưởng em hơn. Nhưng dường như em đã quá tự tin thì phải. Vì...