Phụ nữ lấy chồng xa…những đêm dài ướt đẫm nước mắt
Bất chợt những đêm khóc thầm ở một nơi xa lạ, cảm giác cô đơn như chưa từng nếm trải, dù người đàn ông mà tôi từng xem là tất cả vẫn luôn bên tôi.
Tình yêu giống như một phép màu kì diệu, lý trí đôi khi không ngăn nổi trái tim. Khi yêu, có lẽ nửa kia là tất cả, tôi đã không dùng lý trí để cảm nhận những điều phía trước, tôi đã chấp nhận xa gia đình để bên cạnh người đàn ông tôi yêu.
Để rồi bất chợt những đêm khóc thầm ở một nơi xa lạ, cảm giác cô đơn như chưa từng nếm trải, dù người đàn ông mà tôi từng xem là tất cả vẫn luôn bên tôi.
Ảnh minh họa.
Nhưng có lẽ…không thứ tình cảm nào có thể thay thế cho nhau, và tình mẫu tử thiêng liêng thì không gì ngăn cách được.
Tôi bỗng thấy nhớ nhà, nhớ nơi mà tôi từng nghĩ nó quá đỗi bình dị, nơi mà tôi từng đi xa hằng năm vẫn chưa về cũng không thấy nhớ, nhưng sao hôm nay lại nhớ đến lạ.
Đêm ấy tôi bỗng thấy nhớ, nhớ rất nhiều về những điều tôi tưởng chừng như rất thân quen, rất bình thường, sao nó lại trở nên thiêng liêng và đáng nhớ đến vậy.
Video đang HOT
Chợt nghĩ đã bao lâu rồi tôi không về thăm bố mẹ, tôi còn nhớ ngày trước những năm còn trên tỉnh học, cứ mỗi lần nhớ nhà thì cắp ba lô lên vai và bắt xe ngay về bên bố mẹ. Cứ những lúc thèm ăn món canh rau đồng mẹ nấu thì gọi điện về mẹ bảo “về nhà mẹ nấu cho ăn”. Cứ những lúc thấy cô đơn thì chạy ùa về bên mẹ…
Đêm nay, tôi lại nhớ mẹ, tôi lại thấy mình cô đơn, tôi thấy nơi này bỗng nhiên tất cả trở thành xa lạ, không người thân, làm việc gì tôi cũng phải e dè, cân nhắc…bỗng nhiên tôi thấy lạnh, nhưng không thể về ngay với mẹ được nữa rồi.
Ngày bước lên xe hoa về nhà chồng, tôi đã không dám nhìn vào đôi mắt của bố mẹ, đôi mắt ấy bỗng nhiên buồn lắm, một ánh mắt buồn mà trước kia tôi chưa từng nhìn thấy, đôi mắt buồn xen lẫn cả sự nhớ nhung…
Những lúc ốm đau bố mẹ cũng chẳng dám gọi điện cho tôi vì sợ tôi lo lắng. Con gái lấy chồng xa cũng không thể thường xuyên về chăm sóc bố mẹ những lúc tuổi già.
Có những lúc nghĩ đến việc mẹ chồng – nàng dâu tôi lại thấy sợ, tôi lại càng ước ao và thèm lắm cảm giác được có mẹ bên cạnh, được mẹ đỡ đần chỉ bảo và dạy tôi những điều hay, bỏ qua những lỗi lầm ngây ngô của tôi.
Lấy chồng xa, những đêm dài tôi tựa đầu vào gối mặc cho nước mắt lăn dài cũng không có mẹ bên cạnh như ngày xưa. Lấy chồng xa là những ngày vội vàng về thăm bố mẹ rồi lại vội vàng đi cho kịp chuyến xe để không lỡ việc.
Phụ nữ lấy chồng xa, cần lắm người đàn ông bên cạnh biết chia sẽ và yêu thương. Phụ nữ, đôi khi bên ngoài càng mạnh mẽ thì tâm hồn họ lại càng yếu đuối, thế nên là chồng hãy cố gắng quan tâm và thấu hiểu vợ mình. Họ đã chấp nhận rời bỏ nơi đã nuôi lớn họ bao nhiêu năm qua, họ chấp nhận xa bố mẹ để đến một nơi xa lạ, đừng để phụ nữ phải chịu thêm những thiệt thòi bởi sự cô đơn!
Tường Lam
Lời cầu xin của con gái trong ngày tôi lên xe hoa vẫn luôn ám ảnh tôi bao lâu nay
Tôi nghe mà tim nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ và lo lắng. Tôi cũng chạy đi tìm con ở những nơi tôi từng đưa con đến, gọi tên con đến khàn giọng mà không thấy con đâu.
Đọc bài chia sẻ của chị T.N.N: "Bỏ lại con để đi lấy chồng, đó là nỗi ân hận khổ sở nhất đời tôi", tôi quyết định tâm sự lên đây để khuyên những ai có ý định như tôi và chị N thì hãy suy nghĩ lại, đừng để hối hận muộn màng.
Lần đò thứ nhất, tôi lấy phải một người đàn ông nghiện rượu. Tôi sống với anh ta 4 năm trời, có với nhau một cô con gái, ngoài ra không còn gì nữa. Tôi làm quần quật tối ngày mà không đủ ăn chỉ vì chồng chẳng làm gì, tối ngày say sưa. Vì con, tôi cáng đáng mọi việc, vậy mà vẫn bị anh ta đánh cho vài lần xây xẩm mặt mày. Quá tuyệt vọng, tôi đòi ly hôn. Anh ta không đồng ý. Tôi nói tôi sẽ ôm con nhảy sông tự tử còn hơn sống thế này. Cuối cùng, được sự can thiệp của bố mẹ tôi và hội phụ nữ, tôi cũng đã ly hôn được.
Tôi và con gái trở về nhà ngoại sống. Từ khi ly hôn chồng, tôi sống thoải mái hơn trước. Một phần vì không phải chi tiêu cho anh ta, một phần vì không bị anh ta hành hạ về tinh thần và thể xác. Tiền lương của tôi đủ để tôi nuôi con ăn học, còn đưa được cho bố mẹ tôi một ít và mua vài bộ quần áo mới cho tôi. Tôi đẹp lên từng ngày và rồi cũng có những người đàn ông theo đuổi tôi.
Lúc bước lên xe, tôi vẫn nghe tiếng con bé vừa khóc vừa gào lên: "Mẹ ơi đừng bỏ con, cho con đi theo với. Mẹ ơi, con cần mẹ thôi". (Ảnh minh họa)
Thế nhưng tôi đã làm điều dại dột. Tôi đồng ý yêu một người con trai ít hơn tôi 3 tuổi. Anh ta là trai tân, sau khi cưới chúng tôi sẽ ở chung với bố mẹ chồng và em chồng nên rất nhiều người khuyên tôi đừng mang con gái theo. Sau khi suy nghĩ nhiều, tôi đã đồng ý vì sợ con khổ, sợ mình không bảo vệ được con.
Ngày tôi cưới, bên nhà trai tổ chức rất linh đình, bên nhà gái thì chỉ vài mâm cỗ mời họ hàng làng xóm vì nghĩ phận gái tái hôn. Một bác họ của tôi đã bế con gái tôi lánh sang nhà khác lúc nhà trai đến đón dâu. Vậy mà không hiểu sao khi tôi bước lên xe hoa, con gái tôi chạy theo gọi mẹ và níu váy tôi. Lòng tôi rất đau nhưng trước sự thúc giục của mọi người, trước ánh mắt mẹ chồng, tôi vẫn cắn răng gỡ tay con gái ra để bác tôi ôm cháu về. Lúc bước lên xe, tôi vẫn nghe tiếng con bé vừa khóc vừa gào lên: "Mẹ ơi đừng bỏ con, cho con đi theo với. Mẹ ơi, con cần mẹ thôi".
Ngồi trong xe, mẹ chồng tôi còn dặn, không được quay đầu lại nhìn, không được khóc trong ngày cưới. Vì thế nước mắt tôi chỉ biết chảy ngược vào trong, tim đau đớn vì hình ảnh con gái òa khóc nức nở. Đến bây giờ và mãi mãi về sau, câu nói đó của con gái vẫn in đậm trong tâm trí tôi, ám ảnh tôi mỗi ngày.
Ba hôm sau ngày cưới, tôi xin phép bố mẹ chồng cho tôi về thăm nhà ngoại. Ông bà đồng ý, nhưng lúc sắp đi thì em chồng tôi bị đau ruột thừa, phải vào viện mổ gấp. Tôi phải ở lại viện trông nom em hai ngày. Ngày thứ năm sau cưới, khi ngồi trên xe khách, tôi gọi điện cho mẹ đẻ nói rằng tôi đang về. Chồng tôi đi công tác gấp nên không về cùng được.
Khi tôi về đến nhà là lúc 11 giờ trưa. Tôi cứ nghĩ mình gọi điện trước thì bố mẹ và con gái tôi mừng lắm, sẽ ở nhà chờ tôi. Nhưng khi tôi về đến nhà thì thấy trong nhà chẳng có ai, cửa mở toang. 15 phút sau thì mẹ tôi mới hớt hải chạy về, tôi chưa kịp chào thì mẹ tôi đã hỏi: "Con V có đi cùng con không? Con có gặp con V không?". V là tên con gái tôi.
Giọng mẹ tôi run rẩy, mặt mày tái xám, mồ hôi đổ ròng ròng ướt tóc và áo. Tôi ngạc nhiên nói không gặp. Mẹ tôi hoảng sợ lại lật đật gọi quanh nhà nhưng không thấy tiếng con gái tôi đáp.
Nếu con có mệnh hệ gì thì chắc tôi không sống được mất. (Ảnh minh họa)
Tôi lo lắng hỏi cụ thể, mẹ tôi mới kể: Sáng nay biết tin tôi sẽ về thăm, con gái tôi đã chạy đi tìm tôi một mình trong khi mẹ tôi đang lúi húi dưới bếp còn bố tôi đi chợ mua thức ăn. Ông bà đã nhờ mọi người đi tìm giúp nhưng chưa thấy ai gọi điện đã tìm thấy. Tôi nghe mà tim nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ và lo lắng. Tôi cũng chạy đi tìm con ở những nơi tôi từng đưa con đến, gọi tên con đến khàn giọng mà không thấy con đâu. Lúc đó tôi cảm giác mình có thể ngất ra đó, có thể chết ngay lập tức nếu con có mệnh hệ gì.
Hơn 1 giờ trưa, tôi nhận được điện thoại nói rằng con gái tôi đang ở trong bệnh viện huyện. Anh họ tôi ngay lập tức chở tôi đi. Đến nơi mới hay, con gái tôi chạy ra đường lớn thì bị người ta đâm phải. Họ vội đưa con gái tôi đến bệnh viện nhưng không biết người thân của con. Mãi cho tới khi một chị y tá (người cùng xóm) nhìn thấy thì báo tin cho bố tôi. May mắn con gái tôi chỉ bị xây sát nhẹ và choáng váng nên ngất đi.
Giờ thì tôi đã đón con về ở cùng với vợ chồng tôi, bố mẹ chồng tôi không phản đối, ông bà cũng tỏ ra quý mến cháu. Tôi cũng đã nói thẳng với chồng rằng nếu gia đình anh không chấp nhận con, tôi sẽ ly hôn lần thứ hai và ở vậy nuôi con suốt đời. Chồng tôi nói anh sẽ làm tròn trách nhiệm người cha với con gái tôi. Tôi hy vọng thời gian sẽ khiến gia đình chúng tôi gần gũi nhau hơn. Bài học của tôi cũng là một lời cảnh tỉnh cho các chị em, xin đừng bỏ con, tội các con lắm.
Giấu tên / Theo Thời đại
Là mẹ đơn thân nên ngại tỏ tình với người đàn ông kém 5 tuổi Giữa tôi và người đó chỉ là tình chị em ở mức bình thường, người ấy không có ý gì cả, nhưng tôi thì khác. Tôi 34 tuổi, mẹ đơn thân của bé 2 tuổi. Vì những trắc trở trong hôn nhân mà tôi và người yêu cũ không thể đến với nhau được, những sai lầm đó do người cũ gây ra....