Phụ nữ – làm sao để bớt khổ?
Không ai đảm bảo cho bạn một cuộc đời hạnh phúc viên mãn – kể cả ba mẹ, chưa nói đến người yêu, chồng hay con. Vì thế, điều cốt lõi là bạn phải tự biết- tự- sướng.
Không ai đảm bảo cho bạn một cuộc đời hạnh phúc viên mãn – kể cả ba mẹ, chưa nói đến người yêu, chồng hay con. Vì thế, điều cốt lõi là bạn phải tự biết- tự- sướng.
Thời gian gần đây, tôi đọc không ít những lời than thân trách phận của một số chị em phụ nữ. Tôi nghĩ, thay vì ngồi than phiền thì các bạn hãy tìm cách để cho mình bớt khổ.
Bản thân tôi luôn có một quan điểm khá rõ ràng, phụ nữ dù có ra ngoài đi làm hay ở nhà nội trợ thì trước hết phải đẹp, đẹp trong mọi hoàn cảnh. Đừng nói lương thấp, điều kiện khó khăn, công việc quá bận rộn không thể làm đẹp được.
Bất kể là đẹp khi ra đường, hay khi tự nhìn mình trong gương thì thần thái hãy cứ đẹp, tươi trẻ, hân hoan. Tự mình thấy mình đẹp là vui rồi! Không phải nhằm mục đích để cho thêm một người đàn ông nào nhìn ngắm cả.
Nếu như hàng ngày, bạn tô điểm thêm cho mình một chút son, mái tóc sạch, chiếc áo lụa, quần sọc, bạn sẽ tự biến mình thành ưa nhìn. Khi ấy, lòng sẽ vui vẻ phấn chấn mà bước ra đường. Dù ngoài kia trăm ngàn vạn người phụ nữ khác trông sang chảnh túi ví hàng hiệu, mặt trát đầy son phấn, thì bạn vẫn thấy mình đẹp. Đẹp cho mình!
Sau đó bạn phải biết cho và nhận đúng cách. Nhưng lời đàm tiếu, dị nghị, lời nói tiêu cực mà mình không ưa thì bạn tuyệt đối không nhận. Gom lại thành chữ kệ.
Video đang HOT
Còn nhận có nghĩa là khi bước ra ngoài bạn nhận hết những niềm vui, những tinh hoa văn hóa, nơi nào đẹp, món nào ngon. Những thứ đó hãy xem là phần thưởng cuộc sống nhưng cũng đừng nhận bừa, chỉ nhận những cái mình thích, làm mình vui…
Vẫn biết, cuộc sống này không phải nói là làm được, nên vẫn có nhiều phụ nữ kêu khổ. Nhưng nhìn đi, biết bao nhiêu người phụ nữ khác còn sướng hơn bạn dù địa vị, hoàn cảnh, nhan sắc, tính cách, trái tim… chưa chắc đã được như bạn. Thế nên, không ai đảm bảo cho bạn một cuộc đời hạnh phúc viên mãn – kể cả ba mẹ, chưa nói đến người yêu, chồng hay con. Vì thế, điều cốt lõi là bạn phải tự biết- tự- sướng.
Tôi thực sự không muốn nghe phụ nữ than rằng mình khổ nữa. Đừng ngồi than thở, hãy làm điều gì ngay cho bản thân mình, để niềm vui được nhân lên.
Vui nhiều hơn buồn, rồi từ từ bớt buồn, chỉ còn lại niềm vui. Đó là điều tôi thực tâm muốn chị em phải làm mỗi ngày…
Theo NĐT
Sự thật kinh hoàng khiến đám cưới trong mơ của tôi đã tan tành trong chớp nhoáng
Khi MC thông báo cô dâu và chú rể tiến vào hôn trường thì một người đàn ông chạy lên sân khấu. K hướng mắt về anh ta, luôn miệng nói "xin anh đấy", khiến tôi thực sự tò mò.
Tôi năm nay 32 tuổi, cũng thuộc tuýp đàn ông giỏi giang, thành đạt, gia đình có điều kiện. Và như mọi người nhận xét, tôi có đủ điều kiện để chọn cho mình một người yêu, một người bạn đời lý tưởng.
Tôi làm trong lĩnh vực truyền thông của một công ty có tiếng. Cũng tại đây, tôi gặp và yêu K là đối tác của công ty tôi. Dù không cao, không xinh nhưng có sự cuốn hút người đối diện bởi em có nước da trắng, hàm răng khểnh duyên dáng, phong thái tự tin, dễ gần.
K kém tôi 6 tuổi, nhưng lại rất hiểu biết và cách cư xử của em khiến tôi phải nể phục vài phần. K cũng chẳng giấu giếm tôi, rằng trước tôi, em đã có một một tình sâu sắc với người bạn cùng lớp. Dĩ nhiên, tôi không phải là người đàn ông đầu tiên của cô ấy nhưng với tôi điều đó chẳng có nghĩa lý gì, một phần vì tư tưởng tôi rất thoáng, một phần vì sự thẳng thắn của em khiến tôi tin tưởng, nể phục, càng yêu em hơn.
Rồi ngày tổ chức đám cưới cũng được hai bên gia đình chọn. Vì khó khăn chọn hội trường hôn lễ, nên bố mẹ tôi muốn chúng tôi đăng ký kết hôn trước rồi đến ngày phù hợp sẽ tổ chức lễ cưới sau. Tôi thì không sao, bởi như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì, còn K thì kiên quyết từ chối.
K nói: "Cứ nói là đăng ký rồi để bố mẹ yên lòng, còn quan trọng là chúng ta yêu thương tin tưởng nhau là được". (Ảnh minh họa)
Ban đầu thì em nói: "Đăng ký cũng chỉ là tờ giấy mà thôi. Để đám cưới xong rồi đăng ký cũng không vội". Bố mẹ tôi lý giải việc đăng ký kết hôn mang chút tâm linh theo truyền thống xưa, chọn ngày giờ đẹp để mong hạnh phúc, suôn sẻ về sau, lúc đó K cũng không gay gắt, nhưng lại viện cớ hôm đó bận công tác nọ kia để khước từ và thuyết phục tôi rằng "Cứ nói là đăng ký rồi để bố mẹ yên lòng, còn quan trọng là chúng ta yêu thương tin tưởng nhau là được".
Tôi thì bị K thuyết phục hoàn toàn, bởi tôi cũng chẳng quan trọng vấn đề thủ tục là mấy, nên cũng nói với bố mẹ là đăng ký đúng ngày, giờ rồi. Cứ đinh ninh mọi chuyện thuận lợi, suôn sẻ thì đúng ngày hai bên gia đình tổ chức trên khách sạn, mời họ hàng, bạn bè thì nảy sinh một vấn đề, khiến cuộc sống bản thân và cả gia đình tôi xáo trộn.
Hôm đám cưới, có một người đàn ông trạc 30 tuổi bế một bé gái tầm 3 tuổi vào lễ đường rồi thả đứa bé chạy xuống xách váy cô dâu. Tôi và bên gia đình tôi thì nghĩ đó là khách của nhà gái nên không phản ứng gì, còn K và họ nhà gái thì tỏ rõ sự bối rối, hoảng hốt.
Khi MC thông báo cô dâu và chú rể tiến vào hôn trường thì người đàn ông đó chạy lên sân khấu. K hướng mắt về anh ta, luôn miệng nói "xin anh đấy", khiến tôi thực sự tò mò.
Và điều gì đến cũng đến, anh ta lấy mic từ MC tự xưng là chồng của K và cho biết họ đã đăng ký kết hôn cách đây 4 năm. Nhưng sống với nhau được hơn 1 năm thì K bỏ về nhà ngoại.
Hơn 1 năm trở lại đây cô ấy mang hẳn con về quê anh ta tận Hòa Bình để nhà chồng nuôi. Anh ta còn nói, K giục và xin anh ta ly hôn nhờ nuôi con hộ để đi lấy chồng. Nếu anh ta đồng ý làm mọi chuyện êm đẹp thì sẽ chu cấp tiền nuôi con hàng tháng và cho anh ta số tiền lớn.
Người đàn ông ấy cũng tỏ rõ thái độ rằng, nếu không mang lại hạnh phúc cho K thì cũng không níu giữ, nhưng vì thương con và không muốn người khác bị lừa dối nên mới lên tận Hà Nội để làm rõ mọi chuyện.
Mẹ tôi thì quá sốc nên ngất ngay trong hội trường phải đưa vào viện cấp cứu, còn khách khứa thì dị nghị, lắc đầu ngán ngẩm. Nhà gái cũng lặng lẽ rút về mà không một lời thanh minh, giải thích.
Tôi tuy sốc, nhưng cũng giữ bình tĩnh để hỏi em có chuyện gia đang xảy ra, nhưng em chỉ trả lời một câu cụt ngủn "Đúng. Giờ anh biết mọi chuyện, tùy anh định đoạt". Sự thắng thắn, lạnh lùng của em như dội gáo nước lạnh vào tình cảm của tôi vậy. Hóa ra, một đời chồng, chưa ly hôn mới chính là lý do K trì hoãn việc làm đăng ký với tôi lâu nay. Chắc rằng, cô ấy muốn đám cưới diễn ra rồi mới đi đăng ký kết hôn để đặt tôi và gia đình vào thế đã rồi.
Giá như từ ngày đầu cô ấy nói thật, hoặc chúng tôi sẽ ngồi lại với nhau xem có tiếp tục đi xa hơn không, hoặc bỏ qua cho nhau thì sẽ chấp nhận hết quá khứ của nhau. Đằng này...
Hơn tuần đã trôi qua, tôi và gia đình xấu hổ không dám ra ngoài gặp ai, còn mẹ tôi vẫn choáng chưa khỏe. Cho dù không ai trong nhà tôi đoái hoài, hỏi han nhưng K vẫn ngày 2 lần đến thăm rồi lặng lẽ về không xin lỗi, không giải thích điều gì.
Bố mẹ và gia đình tôi thì nhất nhất không cho tôi tiếp tục, còn tôi nửa muốn dừng lại nửa không nỡ. Vì tôi biết mình yêu K rất nhiều, nhưng tổn thương mà K gây ra thì suốt đời này tôi chẳng thế nào quên.
Tôi đang tuyệt vọng vô cùng, nên làm gì đây mọi người?
Theo Afamily
Từ người chồng thích đập phá đồ đạc, đánh chửi vợ con anh đã thay đổi nhờ mưu kế của cán bộ hòa giải Phường Ngày ấy tôi lấy được anh có rất nhiều cô gái ghen ăn tức ở nói xấu tôi đủ điều vì đã cướp mất của họ người đàn ông to cao đẹp trai phong độ lại biết kiếm tiền. Họ càng ghen tôi càng thấy mình may mắn hãnh diện mỗi khi sánh vai cùng anh. Vợ chồng tôi có lẽ sinh ra...