Phụ nữ không thành công cũng đừng để thất bại
Thế nào là thất bại ư? Tôi cho rằng phụ nữ thất bại khi không chủ động cuộc sống của mình mà phải phụ thuộc. Nếu như bạn đã đủ tuổi vị thành niên, bạn lành lặn chân tay và cái bóng đèn trong nhà bạn bị hỏng, bạn phải chờ người đến thay giúp mới có thể thoát khỏi bóng tối, bạn là một người phụ nữ thất bại….
Phụ nữ Việt Nam có câu nói muôn thuở: “đàn bà hơn nhau là ở tấm chồng”. Ai cũng mặc định câu nói đó đúng, gần như trở thành định kiến xã hội bất di bất dịch
Hôm trước, đứa bạn cùng học với tôi than thở: “Tao lấy phải thằng chồng hèn, đời tao thất bại toàn tập rồi mày ơi!”. Nghe bạn mình than thở câu đó, tôi thực sự xót xa, thương cảm và cả đồng cảm. Nhưng, tôi cho rằng thất bại cuộc đời một người phụ nữ không phải là lấy phải một người chồng không tốt, ly hôn (hay còn bị định kiến là bị chồng bỏ) hay không được khoác lên mình hàng hiệu.
Vậy, thế nào là thất bại ư? Tôi cho rằng phụ nữ thất bại khi không chủ động cuộc sống của mình mà phải phụ thuộc. Nếu như bạn đã đủ tuổi vị thành niên, bạn lành lặn chân tay và cái bóng đèn trong nhà bạn bị hỏng, bạn phải chờ người đến thay giúp mới có thể thoát khỏi bóng tối, bạn là một người phụ nữ thất bại. Nếu như bạn muốn sở hữu những bộ quần áo đẹp hay hàng công nghệ đắt tiền mà phải chờ đợi bố mẹ mua cho hay một người đàn ông – dù đó là chồng hay anh trai bạn, bạn là một người phụ nữ thất bại.
Có lần, tôi sống chung với một cô bạn. Cô ấy dọn đến hàng tuần mà vẫn chưa chuyển hết đồ đến chỉ vì phải chờ người có xe máy giúp cô ấy chở đồ. Nếu tôi là cô bạn ấy, tôi sẽ một lần dọn sạch sẽ tất cả và chi tiền gọi một chuyến taxi cho xong. Cứ cho là không có tiền thì có thể xe buýt, xe ôm. Còn hơn đằng đẵng hàng tuần gọi điện chờ xem ai đó có rảnh không, tốn thời gian vào những thứ vô ích.Tất nhiên, việc một cô gái có thể tự thay bóng đèn hay đóng đinh lên tường không nói được rằng cô ấy có thành công hay không, nhưng việc cô ấy xử lý với rắc rối như thế nào thì có.
Nếu cô ấy bình thản đi mua một cái bóng đèn hay nhấc máy lên, gọi người đến thay cho và trả tiền dịch vụ, cô ấy sẽ tiết kiệm được khối thời gian và cảm xúc cho chuyện vặt vãnh đó. Là phụ nữ, nếu thích cái gì, hãy cố gắng kiếm tiền mà mua nó. Đừng than thân trách phận và tiếc nuối, đừng nhịn ăn nhịn tiêu trong khổ sở, cũng đừng đau buồn khi không được ai tặng. Là phụ nữ, nếu có muốn giảm cân thì hãy vì mình, vì những bộ cánh đẹp chứ đừng vì để được đàn ông chú ý đến hay giữ chân được người đàn ông. Nếu không thể có một cơ thể cân đối mảnh mai, hãy cố gắng giữ cho cơ thể khỏe mạnh.
Video đang HOT
Là phụ nữ, đừng bao giờ hét vào mặt đàn ông rằng: tôi đã sinh con cho anh… Và cũng hãy bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi. Là phụ nữ, sinh con trước hết phải là để cho mình. Cho dù người đàn ông có tệ bạc, có bỏ đi thì đứa con cũng là của mình và cuộc sống mình là của mình. Anh ta phản bội mình chứ không phải phản bội người đã sinh con cho anh ta. Là phụ nữ, đừng bao giờ nói với người đàn ông rằng không có anh ta, bạn không sống nổi. Dù bạn có yêu anh ta hay cần anh ta thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng chẳng phải cái cột chống trời. Hãy cứ khóc cho thỏa rồi đứng lên bằng đôi chân mình, dù sao mặt trời vẫn sẽ mọc ở đằng đông, mặc cho anh ta không ở bên bạn.
Là phụ nữ, hi sinh cũng được, dâng hiến cũng được nhưng hãy vì hạnh phúc của mình. Nếu hạnh phúc thì hãy làm, không thì ngưng lại. Đừng bao giờ gào lên rằng tôi đã hi sinh cho anh, dâng hiến cho anh, anh phải tôn trọng tôi, anh phải biết ơn tôi. Bởi vì, dù bạn có gào thế, anh ta cũng chẳng tôn trọng bạn hơn đâu. Bạn tự nguyện mà. Anh ta chỉ biết ơn với sự hi sinh của duy nhất một người, đó là mẹ anh ta thôi. Là phụ nữ, có thể không đẹp, không giỏi giang nhưng phải ngẩng cao đầu mà sống. Đừng hận thù người đàn ông đã từ bỏ mình mà làm hủy hoại nhan sắc. Hãy ngủ sớm, ăn uống khoa học và tập thể dục, xem một bộ phim hay. Chăm lo cho bản thân mình đẹp sẽ thất cuộc đời trở nên đẹp, anh ta tự dưng chẳng là cái đinh gỉ gì. Là phụ nữ, có thể cần tiền, cần được nhường nhịn hay cần được nuông chiều, nhưng cần nhất vẫn phải là cần được tôn trọng. Không có thứ hạnh phúc viển vông nào được xây dựng từ sự bình yên giả tạo bên một người đàn ông không tôn trọng mình, dù anh ta giàu cỡ nào, bên bạn bao lâu hay là cha của mấy đứa con bạn.
Là phụ nữ, nếu thấy không thể chịu đựng thì đừng chịu đựng, không thể tha thứ thì đừng vội tha thứ. Đừng cố chấp chịu đựng hay tha thứ chỉ vì trách nhiệm rồi lại đay nghiến người ta hay âm thầm tủi nhục một mình. Là phụ nữ, dù có như thế nào cũng phải chủ động sống, làm chủ mình, đứng trên đôi chân của mình. Nếu không có chân thì hãy cố ngồi vững trên chiếc ghế của mình trước khi nghĩ đến chuyện ngả vào người đàn ông nào đó. Hãy lao động để có được thứ bạn muốn, tự xử lý rắc rối và tự yêu lấy chính mình. Nếu có buồn và cô đơn, hãy tự mình vượt qua nỗi buồn và sự cô đơn bằng cuộc sống lành mạnh, đừng trông đợi vào sứ mạng đó của người đàn ông. Là phụ nữ, dù không thể thành công, cũng đừng là người phụ nữ thất bại.
Theo medonthan.net
Nếu biết em còn trinh trắng, tôi đã không ngoại tình với em
Tôi cứ ngỡ ở độ tuổi đó, lại từng trải qua một lần thất bại trong tình yêu, có lẽ sự trinh trắng là điều mà cô ấy không còn. Vậy mà...
Chúng tôi đến bên nhau vào thời điểm vợ chồng tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Tôi lập gia đình cách đây 8 năm và có một đứa con gái đáng yêu. Vợ tôi là người phụ nữ thành đạt, giỏi giang và kiếm tiền không thua kém bất cứ người đàn ông nào. Cô ấy thực sự là niềm ngưỡng mộ của nhiều người.
Tôi và vợ yêu nhau từ năm cuối đại học. Khi đó, cô ấy vẫn nhu mì, nết na và không hách dịch như khi bắt đầu ra đi làm. Sau khi cô ấy đi làm được 2 năm, chúng tôi bắt đầu cưới. So với vợ, tôi kém nhiều điều. Tôi kém vì không có một công việc đáng mơ ước như thế. Mức lương tôi kiếm được cũng chỉ bằng phân nửa của vợ. Là một người đàn ông, tôi cũng thấy có đôi chút hổ thẹn nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi ngăn cản hay khó chịu với sự thành công của vợ. Tôi luôn ở bên động viên cô ấy cố gắng phấn đấu hơn nữa.
Khi chúng tôi cưới, gia đình bên nhà tôi ai cũng mừng vì hai đứa xứng đôi vừa lứa, vợ tôi lại xinh xắn, làm ra tiền. Bố mẹ tôi quý cô ấy lắm, còn nói tôi không được khiến cô ấy buồn. Ý thức được việc mình kém cỏi hơn vợ nên tôi rất chiều và tôn trọng ý kiến của cô ấy. Công bằng mà nói, trước đây vợ tôi tính tình rất dễ chịu, hoàn toàn không phải loại người hợm hĩnh, kênh kiệu. Nhưng có lẽ khi đi làm, ở một môi trường cạnh tranh nhưng cô ấy vẫn khẳng định được chỗ đứng của mình nhanh chóng nên hình thành tâm lí khinh người, tự phụ và kiêu hãnh thái quá về bản thân.
Tôi gặp người tình khi cuộc hôn nhân đang ở bờ vực của sự đổ vỡ. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi sống và chịu đựng nhau khoảng 5 năm trời thì mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát. Tôi không thể chấp nhận được một người vợ luôn coi khinh chồng và những người xung quanh vì thua kém cô ấy. Có thể cô ấy giỏi hơn người nhưng nếu thiếu sự tôn trọng giữa vợ chồng thì hạnh phúc không thể bảo toàn được.
Và rồi chúng tôi sống ly thân, ban đầu là cùng một nhà nhưng rồi cuối cùng chúng tôi quyết định tách nhau ra. Tôi dọn ra ngoài ở, thuê một căn nhà chung cư mini nhỏ nhắn để đi làm. Cuộc sống xa vợ, xa con làm tôi nhớ con gái vô cùng nhưng bù lại tôi cảm thấy thư thái và nhẹ lòng hơn nhiều khi sống trong ngôi nhà mà vợ luôn hằm hè giọng coi thường chồng.
Chúng tôi ly thân như thế khoảng hơn 1 năm thì tôi quen người con gái này. Cô ấy năm nay cũng đã gần 30 tuổi, chưa lấy chồng. Cô ấy xinh xắn lắm nhưng cũng chẳng hiểu vì sao mà chưa lập gia đình. Tôi nghe mấy chị em làm cùng cô ấy nói rằng trước cô ấy yêu phải tên lừa đảo nên giờ hận tình mãi, chưa chịu yêu ai.
Gọi là nhân tình nhưng thực sự phải tới cách đây hơn 1 tháng chúng tôi mới đi quá giới hạn dù thời gian quen nhau là gần 1 năm. (Ảnh minh họa)
Gặp nhau, tôi có tâm sự cho cô ấy về hoàn cảnh gia đình mình, cô ấy rất cảm thông và động viên tôi nên thường xuyên qua thăm con gái. Tôi từ chỗ luôn cô độc khi không thể chia sẻ tâm tư, tình cảm với ai giờ cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều khi tìm được người tri kỉ, hợp mình về nhiều mặt. Thời gian thấm thoát qua đi, chúng tôi trở thành nhân tình của nhau tự lúc nào.
Gọi là nhân tình nhưng thực sự phải tới cách đây hơn 1 tháng chúng tôi mới đi quá giới hạn dù thời gian quen nhau là gần 1 năm. Tôi đã không muốn làm điều này vì xác định đợi ly hôn mới tiến xa hơn trong mối quan hệ đó. Thế nhưng chính cô ấy là người chủ động muốn đẩy xa hơn. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy cũng đã cô đơn qua nhiều rồi. Thế là tôi gật đầu đồng ý nhưng ngay đêm đầu tiên gần gũi, tôi đã thấy mình sai.
Tôi đau đớn khi phát hiện ra cô ấy vẫn còn trong trắng. Tôi cứ ngỡ ở độ tuổi đó, lại từng trải qua một lần thất bại trong tình yêu, có lẽ sự trinh trắng là điều mà cô ấy không còn. Vậy mà... Khi phát hiện ra điều đó, tôi dằn vặt và cắn rứt lương tâm vô cùng. Vợ cũ của tôi luôn muốn nối lại, cô ấy biết đã sai lầm và hứa sẽ sửa chữa nhưng tôi còn đang cân nhắc. Giờ lại thêm chuyện này khiến tôi vô cùng khó nghĩ.
Quả thực tình cảm tôi vẫn còn với vợ cũ nhưng tôi đang chờ đợi xem cô ấy thay đổi như thế nào. Dù sao giữa tôi và cô ấy cũng có chung một đứa con, nếu có thể hàn gắn thì đó cũng là điều tốt hơn. Vậy mà giờ thêm chuyện này tôi không biết phải quyết định ra sao. Tôi vốn không phải kể tàn nhẫn như thế.
Giờ tôi như kẻ đứng trước hai dòng nước không biết nên chọn bên nào? Tôi đã từng nghĩ nếu vợ của mình thay đổi, tôi sẽ quay về vì dù sao cũng chung nhau một đứa con. Thế nhưng còn người tình gần 30 tuổi mới trao đời con gái cho tôi, liệu tôi phũ phàng bỏ đi có tàn nhẫn với cô ấy quá không?
Theo Khám phá
Thua trắng tình địch chỉ vì thói quen sống tầm gửi Đàn bà, dù chồng ra lắm tiền thì cũng phải có một công việc mà làm. Chí ít, để không phải rơi vào cảnh ngồi xó bếp, ai nói gì cũng dạ, ai bảo gì cũng vâng! Đó là bài học mà tôi rút ra... Phụ nữ ngoan hiền không có nghĩa là phụ thuộc. Rốt cục, tôi mất chồng vào tay người...