Phụ nữ không muốn sinh con, xin đừng lấy chồng
Đọc tâm sự của bạn Bích Thủy trong bài “Bị ép sinh con, tôi ly hôn để thoải mái đi du lịch, mua sắm”, tôi thấy gai hết người vì lý luận sắc bén của bạn.
Những ví dụ bạn nêu ra hoàn toàn rất đúng với đời thực như mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu, quan điểm va nhau chan chát khi ông bà và bố mẹ chăm cháu dẫn đến chuyện mẹ vợ – con rể không thèm đến nhà nhau.
Bạn Thủy cũng nói hiện tại ở Nhật Bản hay Châu Âu, người ta đâu có màng đến chuyện sinh đẻ nữa, sống là phải hưởng thụ mới đáng là cuộc sống mơ ước. Như bạn Thủy đã phản đối gay gắt chuyện sinh con đến khi chồng phản ứng quyết liệt thì bạn cố tình dùng mọi biện pháp tránh thai, 5 năm lấy chồng không sinh nở, gia đình chồng gây sức ép và bạn thì quyết định ly hôn.
Tôi nghĩ bạn Thủy làm phiên dịch, được đi nhiều nước trên thế giới nên cái nhìn về hôn nhân gia đình của bạn rất hiện đại: Thích lấy chồng nhưng không muốn sinh con. Bởi vì chuyện sinh đẻ trước tiên ảnh hưởng trầm trọng đến nhan sắc, sức khỏe và công việc của người phụ nữ.
Ai sinh con xong, nhìn vào gương cũng cảm thấy khủng hoảng khi bụng sổ cả đống mỡ, lưng có thể gù đi vì bế con suốt đêm, tinh thần luôn bức bối, mệt mỏi. Nuôi 1 đứa trẻ thực vất vả trăm bề, từ sài đẹn ốm đau đến biếng ăn, quấy khóc.
Chăm con cũng là 1 cuộc chiến không khoan nhượng giữa mẹ chồng – nàng dâu, mẹ đẻ – con rể vì ai cũng cho là mình đúng. Các bà thì cậy mình có cả kho kinh nghiệm, các mẹ thì vin vào khoa học hiện đại, rồi nuôi con kiểu Nhật, kiểu Mỹ…
Video đang HOT
Ai từng nuôi con nhỏ cũng phải rên rẩm lên ầm ầm rằng khổ quá rồi, có tiền cũng chẳng có thời gian đâu mà ăn chơi. Rồi có khi nhiều gia đình khó khăn phải đi thuê nhà, có con nhỏ mà gặp trời tháng 3 nồm ẩm, quần áo con – quần áo bố mẹ giăng kín khắp nhà, vào tới nhà con nhỏ là biết ngay vì cái mùi khai, mùi sữa dây rớt khắp giường chiếu bốc mùi đến lợm giọng… Đúng là rất phiền phức.
Bạn Thủy làm ra tiền, hiểu biết đầy mình nên bạn muốn được sống cuộc đời thoải mái nhất, được tận hưởng mọi thú vui mà bất cứ người đàn bà nào cũng ao ước, thèm khát: được du lịch, mua sắm thoải mái, tới spa làm đẹp, tụ tập bạn bè bất cứ lúc nào. Vì ai cũng muốn được sống ung dung tự tại khi mà bản thân mình kinh tế dư giả. Sinh con ra, bạn Thủy cảm thấy đời “tắt nắng” vì bị tước bỏ mọi thú vui của bản thân nên bạn thà ly hôn chứ nhất quyết không sinh đẻ gì hết.
Tôi thấy quan điểm của bạn Thủy tân tiến nhưng tôi thì phản đối gay gắt chuyện này. Nếu bạn không muốn sinh con xin bạn đừng lấy chồng. Đừng khiến cả một gia đình, dòng tộc phải đau khổ vì suy nghĩ ích kỷ của bạn.
Sinh con là đem tới niềm vui cho cả đại gia đình khi có thêm thành viên mới chứ đâu phải là chỉ nhân danh việc duy trì nòi giống cho gia đình nhà chồng. Sinh con, nuôi đứa trẻ từ lọt lòng đến lúc con trưởng thành, bạn mới thấm thía và biết ơn công lao dưỡng dục của mẹ cha và chính bạn cũng cảm nhận được giá trị đích thực của hạnh phúc gia đình.
Tuổi sinh nở của đàn bà chúng ta chỉ có giới hạn nhất định, nếu bạn cảm thấy tiếc khi chôn vùi tuổi thanh xuân vào việc sinh nở và nuôi con thì chỉ dăm bảy năm sau, bạn lại thấy ân hận vô cùng khi gặp lại bạn bè, chứng kiến con cái bạn mình – những cô bé, cậu bé vô cùng đáng yêu.
Với đàn bà chúng ta thì khẩu hiệu nó khác đi nhiều lắm, tôi nghĩ đó là câu “trẻ ham chơi, già hối hận”. Bạn cứ mải rong ruổi du lịch khắp nơi đi, làm đẹp, mua sắm, từ chối sinh con mà chỉ muốn đời mình tự do tung tẩy thì đến lúc ở ngưỡng tuổi 40, 50 bạn sẽ đối mặt với cô đơn bất tận.
Không chồng, bạn có thể cặp bồ với người đàn ông mà bạn thích. Nhưng ai sẽ bên bạn khi ốm đau, tuổi già. Đẻ con, nuôi con trưởng thành vô cùng vất vả nhưng bù lại đàn bà chúng ta luôn coi con cái là “của để dành”, “lộc trời cho”.
Chẳng thế mà có rất nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn sẵn sàng bỏ ra hàng trăm triệu để chữa trị, mong mỏi có đứa con mình dứt ruột sinh ra, tiếng khóc – tiếng cười của đứa trẻ khiến ngôi nhà rộn ràng, ấm áp.
Bạn Bích Thủy chỉ nhìn thấy mặt trái của việc chăm con, nào đầu bù tóc rối, nào trầm cảm sau sinh, nào cãi vã giữa ông bà và bố mẹ, nào ô sin không vừa ý, nào thiếu trước hụt sau, nào mất toi 5 năm thăng tiến công việc, tự do vui chơi.
Sao bạn không tự hỏi: Nếu bố mẹ bạn cũng sợ khổ thì liệu có bạn ngày hôm nay không? Ai cũng giương cao khẩu hiệu tự do là nhất, hưởng thụ là nhất thì trăm năm nữa không khéo trái đất này trở về cõi hồng hoang cũng nên.
Sinh con, nuôi con không phải chỉ toàn khổ ải mà cũng có vô số niềm vui khi nhìn con lớn từng ngày, con biết đi, biết nói, chạy tới ôm hôn khi bố mẹ đi làm về, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết. Mâu thuẫn chăm con – dạy dỗ con cái từ 2 thế hệ là ông bà và bố mẹ đều có thể hóa giải nếu mình sống cầu thị, chân thành.
Sinh con và nuôi con trưởng thành cũng giống như bạn gieo hạt, trồng cây, chăm sóc cây lớn và đợi chờ quả ngọt. Sao bạn chưa làm mà đã sợ khó, sợ khổ?
Theo vietnamnet
Ly hôn chồng tôi chẳng tiếc, chỉ thương mẹ chồng già cả, ốm đau
Hoàn cảnh của tôi bây giờ hết sức éo le, tôi cảm thấy khó xử vô cùng, không biết nên làm thế nào nữa.
Tôi và Vinh cưới nhau 3 năm, có một con gái 2 tuổi. Chồng tôi kinh doanh tự do, còn tôi làm truyền thông trong một công ty Dược. Công việc của hai vợ chồng ổn đinh, lương khá, đáng ra cuộc sống phải sung túc, đầy đủ lắm nhưng mọi thứ lại chẳng được như ý bởi chồng tôi chơi bời, hư hỏng.
Hai đứa yêu nhau hơn 1 năm mới cưới, trong thời gian đó anh luôn tỏ ra là một người đàn ông tuyệt vời, trưởng thành, đĩnh đạc. Luôn yêu thương, lo cho tôi từng ly từng tý. Cũng chính vì thế nên tôi nhận lời không chút suy nghĩ khi anh ngỏ lời cầu hôn.
Nhà anh neo người, bố mất sớm chỉ còn mẹ. Mẹ anh hiền lành, chân chất, già rồi và hay ốm đau bệnh tật. Bà thương tôi như con gái, tôi biết điều đấy, tự thấy mình may mắn. Biết tôi đi làm vất vả, lúc nào bà cũng cố gắng nấu cơm nước cho tôi, dù nhiều lần tôi nói để tự tôi nấu, bà cứ nghỉ ngơi đi.
Tôi làm dâu mà sướng hơn con gái, muốn làm gì thì làm, bà không bao giờ phật ý, không để bụng hay cằn nhằn. Tôi sinh con cũng nhờ mẹ chồng đỡ đần nhiều lắm.
Mọi chuyện giá cứ như thế thì chẳng còn gì hơn nhưng chồng tôi lại đổ đốn chơi bởi cờ bạc, gái gú. Tôi khuyên anh nhiều nhưng chẳng có kết quả gì. Chồng chửi bới vợ, đi làm về lương không đưa tôi mà ăn chơi hết, để một mình tôi phải cáng đáng hết mọi việc trong nhà. Mẹ góp ý, anh cáu kỉnh, mắng lại cả bà.
Không biết bao nhiêu đêm anh đi không về, tôi ôm con nằm khóc thầm. Chồng bắt đầu đánh tôi, người ngợm tôi bầm dập tím tái bởi những cú đấm, đá không thương tiếc của chồng.
Tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn, tôi không phải một đứa quá lụy, vì thế cảm thấy không còn tình nghĩa nữa, tôi sẵn sàng buông tay, nhưng bây giờ, điều khiến tôi ăn năn lại là mẹ chồng. Bà có một mình, ốm đau, chồng tôi thế này làm sao cham bà được. Tôi mà đi thì có ai lo lắng cho bà. Thật sự đó là điều tôi trăn trở nhiều nhất... tôi nên làm gì đây?
Theo KhoeDep
Những người vợ không muốn sinh con Thiên chức cao quý nhất của mỗi người vợ là làm mẹ. Trong xã hội công nghiệp hoá chóng mặt như hiện nay, vì lí do này hay lí do khác không phải ai cũng có được cái quyền đó. Đấy là những người phụ nữ bất hạnh. Song trên thực tế, hiện nay đang tồn tại một tuýp phụ nữ từ chối...