Phụ nữ khôn ngoan: 3 việc tuyệt đối không mắc nợ
Phụ nữ nên nhớ, bạn bè dù có tốt đến mức nào thì cũng đừng nợ nần về tiền bạc, ân tình và cả trách nhiệm.
Không nợ tài chính
Phụ nữ nên nhớ, bạn bè dù có tốt đến mức nào thì cũng đừng nợ nần về tiền bạc. Những khoản cần quyết toán thì phải quyết toán, tuyệt đối không cẩu thả, càng không được chần chừ. Nếu vay nợ tài chính thì phải biết có mượn có trả, nếu viết giấy vay rõ ràng thì càng tốt. Nếu cùng bạn bè góp vốn đầu tư thì càng phải phân chia lợi ích và nghĩa vụ của mỗi bên.
Video đang HOT
Người phụ nữ khôn ngoan sẽ luôn hiểu: một khi hình hình tài chính minh bạch rõ ràng, không dây dưa lằng nhằng với nhau, thì tình cảm đôi bên mới có thể bền vững.
Không nợ ân tình
Cổ nhân dạy: Vật chất dễ vay, ân tình khó trả. Phụ nữ nên nhớ, bạn bè với nhau tốt nhất không nên lợi dụng chuyện ân nghĩa, càng thân thiết thì lại càng nên cẩn trọng. Vốn dĩ ân tình là thứ khó lòng đong đếm. Sau này, dù bạn dốc lòng báo đáp, chỉ sợ không thẻ trả đủ được. Vì vậy, trước khi tùy tiện nhờ vả người khác giúp đỡ, hãy suy nghĩ trước liệu rằng bản thân có đủ khả năng trả được nợ ân tình cho người đó hay không. Bằng không, chính chúng ta đang tự làm khó tương lai của mình.
Không nợ trách nhiệm
Cuộc đời giống như một vở kịch lớn, mỗi người đảm nhận một vai diễn khác nhau, mang những nghĩa vụ và trách nhiệm khác nhau.
Nếu là vợ chồng, bạn phải có trách nhiệm thủy chung, tôn trọng đối phương, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống.
Nếu là cha mj thì trách nhiệm của bạn chính là nuôi dưỡng, giáo dục cũng như định hướng tư tưởng cho con mình, để con cái trưởng thành trong môi trường tốt, nhận được nền giáo dục văn minh.
Và, nếu là anh chị em ruột thịt trong một nhà, món nợ bạn phải nhớ là hãy sống có trách nhiệm yêu thương, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau.
Nỗi đau của người hiếm muộn
28 tuổi, không còn trẻ cũng chưa phải già, ấy vậy mà tôi đã mang tiếng "đứa con gái lấy chồng gần 5 năm chẳng chịu đẻ con".
Tôi cưới năm 24 tuổi, có một công việc ổn định trong một bệnh viện tuyến tỉnh, hai vợ chồng có một miếng đất nho nhỏ tại quê chồng, gia đình nội ngoại cũng gần nhau, luôn yêu thương đùm bọc. Vậy mà vì hiếm muộn, tôi phải chữa trị, đành nghỉ việc, bỏ hết sự nghiệp, cuộc sống thân quen để vào TP HCM, hy vọng sớm có đứa con.
Một năm, hai năm giờ sắp năm thứ ba tới nơi rồi mà con vẫn đang ở đâu chưa chịu đến, tiền cũng cạn kiệt, đất ở quê đã bán để chạy chữa, công việc không có, sức khỏe đi xuống. Vì hiếm muộn mà những cuộc giao lưu cùng bạn bè (gồm những gia đình nhỏ) tôi sợ phải có mặt, sợ người ta nói móc, nói kháy, sợ chồng mình bị cười: "Thằng này không sinh được con, hay là nhờ tao chỉ đứa khác đến giúp vợ mày".
Tôi cũng sợ Tết về nhà mọi người xúm lại hỏi rồi chỉ trỏ với thái độ mỉa mai. Hoặc khi tôi có nghiệp vụ y tế về chăm sóc trẻ em, đưa lời khuyên cho con họ, họ lại bảo: "Chưa có con làm sao biết được". Hiếm muộn cũng là một bệnh mà tại sao người thông cảm thì ít, người gièm pha thì nhiều? Vừa rồi là lần thứ hai tôi thất bại trong quá trình thụ tinh ống nghiệm, buồn nhiều mà chẳng biết bày tỏ nỗi lòng với ai.
Không rõ bộ mặt thật của chồng Tôi đã cưới chồng và có bé trai 4 tuổi. Từ khi sống bên nhà chồng, tôi chưa có một ngày vui vẻ. Tôi nghĩ chồng mình không giỏi nhưng cũng đủ tử tế, thế nhưng điều đó dần thay đổi khi càng ngày chồng càng thay đổi. Cách đây mấy năm, khi em chồng mua nhà, hỏi vay tiền, tôi đồng ý...