Phụ nữ khi đã đi qua những đổ vỡ, họ chỉ cần một người yêu họ thật lâu…
“Tôi chỉ muốn yêu một người đàn ông yêu tôi. Anh ấy không cần hoàn hảo, chỉ cần anh phù hợp với tôi. Cùng tôi đi qua khó khăn, cùng tôi tận hưởng hạnh phúc. Lâu một chút. Vậy thôi!”
Trước đây tôi từng nghĩ mình sẽ yêu một người mà mỗi khi đi với họ, tôi sẽ nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người và ánh mắt ganh tị của những cô gái ngoài kia. Người tôi yêu sẽ là một người thật hoàn hảo từ ngoại hình đến tính cách, phải xem tôi là cả bầu trời của người đó.
Nhưng mà, đó là tôi của những ngày nông nổi, chưa hiểu rõ tình yêu là như thế nào, chưa nhìn thấy lòng người ra sao và không biết rằng để yêu và giữ một người thật lâu bên cạnh là một chuyện khó đến mức nào.
Sau những lần gặp gỡ rồi tan vỡ, tôi của hôm nay không còn những mơ mộng xa vời đó nữa, không còn muốn yêu một chàng trai với hình ảnh soái ca trong lòng các cô gái, không còn muốn yêu một người mà bản thân anh ấy phải xuất sắc. Hai mươi tuổi, tôi chỉ muốn những điều thật đơn giản, yêu một người theo cách giản đơn.
Tôi muốn yêu một người đàn ông, dù anh ấy có bận rộn cách mấy, nhưng sẽ không bao giờ quên gọi hỏi thăm tôi hay ít nhất dành một phút nhắn với tôi rằng “anh bận, tí nữa sẽ gọi cho em” khi tôi bảo nhớ anh ấy. Anh không bao giờ để tôi một mình chờ cơm, không để tôi phải thức trắng đêm đợi anh quay về. Người đàn ông tôi yêu, sẽ không để tôi một mình chờ đợi anh ấy.
Tôi muốn yêu một người đàn ông, anh ấy có thể hút thuốc, có thể rượu bia nhưng anh sẽ để tôi cùng anh làm những điều đó, đàn ông khi hút thuốc có nghĩa là họ cô đơn và tôi sẽ không để anh cảm thấy cô đơn, cũng như anh không để tôi một mình.
Tôi muốn yêu một người đàn ông, có thể anh ấy không giàu, không có địa vị to ở xã hội nhưng anh ấy biết bản thân cần phải cố gắng, không hẳn để lo cho tôi mà để sau này có thể cùng tôi bảo vệ được các con của mình, cùng nhau vun vén gia đình nhỏ, không phải để tiền bạc là rào cản cho hạnh phúc của chúng tôi.
Video đang HOT
Người đàn ông tôi yêu, không cần anh ấy phải nhường nhịn tôi sau những cuộc cãi vã, không cần phải chủ động xin lỗi làm hòa dù anh ấy đúng. Chỉ cần anh ôm tôi vào lòng, dạy tôi thế nào là đúng, thế nào là sai chứ không phải là im lặng, bởi những sự không hài lòng trong im lặng lâu dần sẽ đâm ra chán nản, tôi không muốn anh phải im lặng trước tôi. Thế giới này hơn bảy tỷ người, gặp nhau đã là may mắn rồi, yêu nhau là để cùng nhau tốt hơn, chứ không phải để đâm vào lòng đối phương những vết thương sâu hoắm. Trong tình yêu, một người im lặng chính là cách để người còn lại tự giết mình trong những suy nghĩ của chính họ. Có lẽ, ngoài phản bội, tôi sợ nhất chính là sự im lặng từ người đàn ông tôi yêu.
Tôi muốn yêu anh, một người trong mắt mọi người là thô lỗ, cộc cằn, nhưng với tôi, anh ấy luôn biết đâu là chừng mực, thế nào thì nên dừng, bao dung tôi bằng những gì anh có thể.
Tôi muốn yêu một người, có thể ngoại hình không xuất sắc, gia đình không tròn vẹn, nhưng anh ấy biết trân trọng tôi, tôn trọng bố mẹ tôi, xem tôi là gia đình của anh ấy.
Người đàn ông tôi yêu, không cần ấy xem tôi là cả thế giới, chỉ cần anh muốn thế giới của anh không thể vắng tôi.
Mỗi ngày của chúng tôi sẽ là những ngày thật bình dị. Sáng thức dậy bên cạnh nhau, tôi đóng vai một cô người yêu bé nhỏ, chuẩn bị mọi thứ cần thiết giúp anh. Chúng tôi dành cho nhau những nụ hôn yêu thương trước khi bước ra ngoài xã hội, cuối tuần dắt tay nhau đi dạo đâu đó, mỗi đêm kể nhau nghe về những chuyện chúng tôi từng trãi qua.
Người đàn ông tôi yêu, anh ấy và tôi cùng dắt tay nhau đi qua những trận giông bão, cùng dựa vào nhau tận hưởng những ngày bình yên.
Tôi từng nghe một chị nói rằng: “Phụ nữ bản chất của họ là yếu đuối, không có ai là mạnh mẽ, mạnh mẽ chỉ là vỏ bọc họ tạo để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương. Khi gặp được người đàn ông của mình, người có thể bảo vệ được họ, tự khắc họ sẽ gỡ bỏ vỏ bọc đó, trở về với bản chất của mình, là yếu đuối.” Tôi muốn yêu một người, mà anh ấy khiến tôi không còn muốn mạnh mẽ nữa.
Phụ nữ, khi đi qua những đổ vỡ, họ chỉ cần một người yêu họ thật lâu, đến khi một trong hai không còn có thể tiếp tục thở được nữa, đến khi nhắm mắt xuôi tay, tình yêu có thể theo họ xuống nấm mồ.
Tôi chỉ muốn yêu một người đàn ông yêu tôi. Anh ấy không cần hoàn hảo, chỉ cần anh phù hợp với tôi. Cùng tôi đi qua khó khăn, cùng tôi tận hưởng hạnh phúc. Lâu một chút. Vậy thôi!
Theo St/Phununews
Sai người hay sai thời điểm đều là bi thương...
Thanh xuân của một người bắt đầu từ khi quả tim nơi lồng ngực trái bắt đầu đánh vần những thanh âm đầu tiên. Như một đứa trẻ con bi bô những tiếng đầu đời, nơi ấy, một chữ THƯƠNG được xếp thành hình...
Thanh xuân của một người không dài mà cũng chẳng ngắn. Nhưng thật ra, với tôi, thanh xuân chỉ có điểm khởi đầu. Thanh xuân? Bao giờ kết thúc? Thanh xuân dài hay ngắn, kết thúc là quyết định của mỗi người. Có lẽ theo phần đông, sẽ là nghịch lí nếu nói rằng một người đã tầm trung niên mà thanh xuân vẫn còn ở đấy. Vì tôi quan niệm rằng, chỉ cần đỗ đúng một bến đò, thanh xuân của một người con gái sẽ kéo dài mãi mãi.
Thanh xuân của một người bắt đầu từ khi quả tim nơi lồng ngực trái bắt đầu đánh vần những thanh âm đầu tiên. Như một đứa trẻ con bi bô những tiếng đầu đời, nơi ấy, một chữ THƯƠNG được xếp thành hình... Sẽ có người đặt ra câu hỏi tại sao trong đoạn đầu trong veo của thanh xuân - khoảnh khắc tươi đẹp nhất đời người - đấy lại là thương mà không phải là yêu. Ừ thì là thương. Bằng một tâm hồn trong trẻo nhất. Bằng những cảm xúc chân phương nhất. Bằng tất cả những gì gom góp được trong "tuổi dậy thì". Vì thương là một điều kì diệu...
Thanh xuân của một người, lồng trong màu thanh xuân của một người khác, có thể thật đặc biệt nhưng cũng có thể thật đau lòng... "Dành trọn thanh xuân để yêu một ai đó" là một điều vừa đặc biệt lại vừa đau lòng. Thanh xuân ấy, trọn vẹn hình bóng người ta. Là gom cả bầu trời bình yên, cả trái tim trinh nguyên mà thương lấy họ. Là mọi thói quen, sở thích vì họ mà thay đổi. Là tất cả các thứ cảm xúc vì họ mà trở nên rối rắm. Là thương, thương hết mình, thương bằng vốn tài sản duy nhất mà tuổi trẻ có được - thời gian. Những ngây ngô trong đoạn đầu thanh xuân ấy, diễm phúc thì sẽ để lại một dấu ấn tuyệt vời. Những ngây ngô trong đoạn đầu thanh xuân ấy, sai người hay sai thời điểm đều trở thành bi thương.
Thanh xuân của tôi, đến bây giờ, vẫn đang thương, là "trọn vẹn" thương một người khác. Những ngày tháng đã qua được đánh đổi bằng một nỗi đau rất thật, xé nát trái tim. Là sai người hay đã sai thời điểm? Có lẽ không. Vì vào thời điểm ấy, với con người ấy, hạnh phúc đã từng hiện hữu quanh tôi. Duyên. Là tại duyên chưa trọn. Chỉ là duyên đã theo ta một đoạn ngắn, rồi bất ngờ từ bỏ. Ừ, thế nào? Ừ, là chơi vơi. Đứt đoạn.
Thanh xuân của tôi, đã có lúc tôi từng muốn từ bỏ mọi thứ xung quanh. Vì khi ấy, một trái tim đang lớn, chưa đủ trưởng thành, không đủ sức chịu đựng tất cả những chuyện đã xảy ra. Đến tận bây giờ, vẫn rất khó khăn để tôi ngoái đầu nhìn lại mà không dậy những cơn sóng lòng. Tôi hôm nay có lẽ lại là kẻ thua cuộc của chính tôi ngày ấy. Chẳng còn một cô gái mạnh mẽ nào ở đây nữa rồi dù hằng ngày khuôn miệng vẫn nở một nụ cười thật tươi.
Thanh xuân của tôi là chuỗi ngày vui ngắn và ít ỏi. Vì khoảng cách, vì xa. Và là hành trình góp nhặt những mảnh vỡ, tự mình chữa lành vết thương, không một ai biết đến. Những ngày tháng ấy trôi qua nặng nề như đang đeo theo hàng ngàn cay đắng. Những ngày tháng ấy nuôi tôi trưởng thành. Mạnh mẽ và sâu sắc. Nhưng bây giờ, khi đã quá mỏi mệt, nỗi đau bao năm cố gắng chôn vùi lại trả tôi về với sự yếu đuối. Mệt mỏi, chán chường...
Thanh xuân của tôi. À không, là đoạn đầu thanh xuân ấy, tôi vẫn chưa quên chữ THƯƠNG này hay muốn quên mà chưa được. Là một thế giới màu xám tro, là nỗi buồn nhưng thật ra vẫn đẹp. Gói ghém lại và cất đi hay vứt bỏ? Rất khó để trả lời nhưng liệu có quan trọng không chứ? Ừ, chỉ cần cố một tí nữa, một tí nữa thôi, liều thuốc thời gian sẽ trở nên hiệu nghiệm. Ừ, hi vọng thế...
Đã từng "yêu để trốn một tình yêu" nhưng bất thành. Đã từng vì ai mà hạnh phúc, vì ai mà đau lòng. Tất cả, là thanh xuân.
"Có lúc gục đầu xuống tay mình
Đếm những giọt lệ đã khô
Khi trên trần gian ta sống
Dường như quá lâu thành buồn"
Theo St/Phununews
Chồng úp cả nồi cá kho lên đầu chỉ vì tôi lỡ miệng nói một câu trong bữa ăn hôm đó... Anh cho rằng tôi không tôn trọng anh, coi thường chồng, bị như thế vẫn còn là nhẹ. Chồng tôi có tính gia trưởng, điều này tôi đã biết từ trước lúc yêu anh, nhưng hồi đấy thấy anh cũng yêu chiều, hơn nữa anh lại là mối tình đầu của tôi nên cũng cứ dùng dằng mãi. Thế rồi sau hơn 2...