Phụ nữ hiện đại nói không với bếp núc: Chẳng phải sự thể hiện nữ quyền gì, là đoảng hết phần thiên hạ mới đúng
Người ta nói chẳng sai đâu, “con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là thông qua dạ dày”…
Gửi chị em,
Tôi cũng là một trong số những chị em ngày nay, người đang không ngừng phấn đấu tranh giành sứ mệnh “tề gia trị quốc bình thiên hạ” của các anh đàn ông. Nói thế để các chị thấy rằng tôi đây vẫn là người ủng hộ và chiến đấu cho nữ quyền y như mọi phụ nữ Việt Nam hiện đại khác. “Ném đá” sao cũng được, nhưng tôi vẫn cho rằng các chị bây giờ tiêu cực quá!
Cái gì mà chỉ cần kiếm ra tiền thì đến nấu mì lộc trứng cũng chẳng cần biết? Cái gì mà tại sao phụ nữ phải biết nấu ăn trong khi đàn ông thì chẳng cần? Thế là nông cạn và ích kỉ lắm các chị có biết không? Ngày ngày các chị nâng cao 2 tiếng “nữ quyền”, coi đó như mục tiêu và phương châm để tiến về phía trước. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là những kĩ năng tồn tại tối thiểu của con người như tự nấu cho mình một bữa cơm các chị cũng coi đó là điều chẳng cần thiết, là xúc phạm đến “nữ quyền” mà chị đang theo đuổi.
Ảnh minh họa
Mẹ tôi, một người phụ nữ thành đạt thậm chí còn hơn cả bố. Nhưng suốt 20 năm qua, bà vẫn một mực xuống bếp làm cơm cho chồng con. Bố tôi yêu bà hơn, chúng tôi cần bà hơn, là bởi những bữa ăn được nấu bằng tình yêu như thế. Mẹ tôi xuống bếp, nhưng bố tôi đâu có ngồi chơi. Mỗi người một việc cùng nhau vun vén nên tổ ấm hạnh phúc. Nhìn niềm vui lấp lánh trong mắt bố khi ăn một miếng cơm mẹ nấu, tôi lại càng hiểu “hành trình đi đến trái tim luôn phải đi qua dạ dày”.
“Kế thừa” một hệ tư tưởng muốn vùng thoát ra khỏi lề thói cũ, ra khỏi những “công dung ngôn hạnh”, “tam tòng tứ đức”, nhiều người phụ nữ tự tin cho rằng mình có thể dùng tiền để giải quyết tất cả. Thế nhưng nếu một ngày tiền không còn, thì các chị tính sao? Nếu một ngày đứa con nhỏ chán nản với tất cả những bữa ăn xa xỉ ngoài hàng quán, chỉ thèm cơm mẹ nó nấu, chị tính sao?
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tôi không nghĩ người phụ nữ nào cũng cần nấu được những món sơn hào hải vị, phải nấu ngon bày đẹp như ngoài nhà hàng kia, nhưng ít ra chúng ta cũng nên biết làm những món đơn giản. Tôi nói đùa thế này, ít nhất là để duy trì sự sống của bản thân lỡ đâu một ngày “ngã ngựa”, chẳng còn thành đạt và cũng chẳng còn tiền. Sau mới là để chăm sóc những người yêu thương nhất với bản thân mình.
Xin đừng “ganh tị” với đàn ông khi và đặt câu hỏi tại sao bếp núc không phải là nơi dành cho họ. Chị có biết thay bóng đèn không? Chị có thể sửa ống nước không? Mỗi người đều có thiên chức riêng cho mình, mà “nữ công gia chánh” lại vừa hay là điều hợp với phụ nữ hơn cả. Thế nên ngưng kêu ca, ngưng than vãn, ngưng “nữ quyền”, xin các chị hãy “lăn vào bếp” ngay cho!
Theo Afamily
Người đàn ông không lo được vật chất, không lo được cả tinh thần, vậy yêu để làm gì?
Nếu bạn không thể lo cho cô ấy bằng những người đàn ông khác, nhưng hãy làm ơn cho cô ấy sự tự tin khi cảm nhận được rằng không ai yêu cô ấy như bạn.
ảnh minh họa
Có những điều khi đã tuột mất người ta mới có thời gian suy ngẫm về nó. Và câu chuyện dưới đây được Vũ Loan, cô gái từng nổi đình đám với những phát ngôn tình yêu viết lại. Đàn ông vốn đổ lỗi cho sự vô tâm của chính mình rằng là "tính anh thế", "anh vốn khô khan", "màu mè làm gì, quan trọng là tấm lòng"... nhưng để nhìn được tấm lòng của anh phụ nữ cần nhìn thấy bằng hành động. Những việc dù là vô tình hay cố ý của đàn ông dần dần ngấm vào cảm xúc khiến phụ nữ cảm thấy vô cảm ngay với người đàn ông của mình và niềm hạnh phúc trong hôn nhân cũng dần tan biến.
Còn chưa nói có nhiều đàn ông cứ nói rằng phụ nữ thực dụng, vật chất... Nhưng khi anh chẳng có tiền cô ấy vẫn ở bên nhưng những yêu thương và quan tâm cũng không có. Thì cớ gì người phụ nữ ấy chẳng ra đi.
Bài viết về người chồng suy ngẫm lại những câu chuyện cũ và sự day dứt của anh chồng là một câu chuyện để những người đàn ông trân trọng cuộc sống gia đình cần thay đổi để yêu thương nhiều hơn bằng chính hành động của mình.
Tác giả Vũ Loan
Bài viết của Vũ Loan như sau:
"Một ngày, người chồng đi tìm lại những kí ức bên cô vợ cũ bằng những mảnh ghép không đầu không cuối. Cái nhớ cái không, lục lọi trong phần tìm kiếm của iphone bằng những từ như "anh yêu em ", "anh nhớ em" vì anh ta nghĩ đó là từ dễ kiếm nhất. Nhưng không, chiếc điện thoại chỉ load mãi mà không hiển thị bất kì tin nhắn nào. Có lẽ lúc ấy anh ta mới chợt nhớ ra rằng... đã quá lâu rồi không còn quan tâm và nói yêu thương cô ấy.
Anh ta nhìn quanh nhà thấy gối chăn lạnh lẽo, tủ thiếu mất đi một phần đồ đạc, bàn phấn chẳng nổi một lọ hộp gì như trước, những chiếc khung ảnh bụi mèm được cất giấu bao lâu tự nhiên hôm nay như có chân chui ra để chạm vào đôi tay đang tìm kiếm của anh.
Trong đó có những bức ảnh đã xé tan nát, cũng có những bức chưa kịp cho vào khung. Anh vẫn nhớ như cô ấy ở đây, tự tay ghép những khung ảnh và dính lên tường như lúc mới cưới. Cũng như những lúc anh làm tổn thương, chính tay cô ấy cũng đập vỡ tất cả. Vậy mà khi hai đứa đã ổn anh lại quên treo lại sau bao nhiêu lần cô ấy nhắc, để rồi một ngày những chiếc ảnh được cất ngăn nắp ở một góc. Chỉ là không ai còn quan tâm sự hiện diện của nó trên tường nhà. Mà không, chỉ là anh không quan tâm, còn cô ấy đã nhắc nhiều tới mức chán nản không còn muốn để ý tới nữa. Mặc dù chẳng còn giận hay cãi vã vì việc treo ảnh cưới lên nhưng anh không để ý rằng đã đánh mất đi cái ánh mắt tràn đầy yêu thương hạnh phúc của cô vợ trông thấy những bức ảnh đầy ý nghĩa đó mỗi khi bước vào phòng sau một ngày làm việc vất vả. Người ta vun vén cho nhau bằng trời bằng bể, nhưng lại vô tâm mất nhau từ những cãi nhỏ nhặt nhất...
Một cơn gió lạnh qua, anh cho tay vào chiếc áo da, bất chợt anh nhớ đến cái lần đầu tiên nắm tay cô nhét vào túi áo. Đôi tay lạnh căm nhưng trái tim như ấm áp. Cùng anh đội cả mưa đi trên những con phố quen, tựa vào vai anh và nói với anh những sự đời gai góc. Anh yêu thương che chở "mưa đã có anh ở đây rồi". Cô ấy từng tin và yên tâm lắm khi nghe anh nói vậy để rồi cưới anh ...
Vậy mà có một cơn mưa anh quên xuất hiện, để vai cô ấy ướt nhèm loay hoay trong cô đơn cùng cực. Để rồi tron cơn mưa đó cô ấy nhận ra anh đã quên những lời hứa, mặc dù tha thiết van xin anh vậy mà anh vẫn từ chối cơ hội giữ cô ấy ở lại lần cuối cùng...
Nơi này, căn phòng không còn tiếng nói cười. Vòng tay ấp ôm ai cũng nhớ nhau da diết nhưng chẳng thể nói thành lời. Người vì tự trọng, người vì đã cố tới mức không còn sức lực mà bước tiếp. Anh chỉ biết lặng câm để mọi thứ trôi qua như thể chưa từng đến. Và rồi một ngày anh lại thầm ước: "Giá như lúc ấy anh sống vì em thêm chút nữa và giữ em ở lại thì tốt biết bao nhiêu!".
Anh biết không?
Anh từ bỏ tự trọng, gạt cái tôi chạy đến xin vợ mình tha thứ nhưng đã muộn. Anh ấy khóc và hỏi: "Tại sao em luôn yêu anh như vậy mà không thể tha thứ cho anh!". Cô lạnh tanh trả lời như thể đã nếm quá đủ đắng cay: "Vậy tại sao khi mình còn bên nhau anh chưa từng hỏi em đi làm về có mệt không? Tại sao khi em mua đồ cho anh mặc anh luôn tỏ ra không thích mặc dù đó là những đồng tiền rất khó khăn em kiếm được, đến bản thân em cũng chưa từng dám mua gì cho bản thân mình? Tại sao dù giận nhau đến mấy mà trời lạnh anh đi làm quên mang áo em vẫn vội vã mang ra cho anh còn anh thì trời mưa em một mình loay hoay trú mãi ko về được nhà cũng không một cuộc gọi. Anh đã bao giờ bận tâm em chưa? Đã bao giờ lo lắng cho em chưa? Đã bao giờ yêu em hơn chính bản thân anh chưa? Chưa phải không? Chỉ có em thôi lúc nào cũng yêu anh hơn cả. Em thà nhịn đói chứ không bao giờ để chồng bỏ một bữa, em có thể mặc xấu chút, cũ chút nhưng tháng nào cũng cố gắng sắm đồ mới cho anh. Em có thể rất ghét anh khi anh vô tâm, nhưng anh xảy ra chuyện gì em cũng gạt hết những ấm ức ra để chăm sóc cho anh . Có những ngày, em mệt lắm. Em không cần anh mua gì, không cần anh phải này khác, chỉ cần anh hỏi em có mệt không thôi mà anh cũng chẳng thèm hỏi. Vậy mình bên nhau làm gì? Sống với nhau làm gì? Chẳng khác người dưng nước lã. Em bỏ đi vì nhiều lần như vậy, nhiều tới cái mức mà cái việc có anh hay không có anh trở nên không quan trọng nữa chứ không phải một vài lần. Nên anh đừng xin cơ hội, em đã tự cho em cho anh cho chúng mình rất nhiều cơ hội. Tới mức không thể cho nữa thì mới đi".
Nhiều người khi bị bỏ lại mới thấy đau và trách người ra đi là bội bạc. Nhưng họ có biết đâu người ta đi vì người ta đã cố hết sức, đã đau quá nhiều trong cả quãng thời gian ở bên.
Có những thứ giản đơn lắm, nhỏ nhặt lắm. Nhưng đó là sợi dây gắn kết mối quan hệ. Ừ, bạn không thể lo cho cô ấy bằng những người đàn ông khác, nhưng hãy làm ơn cho cô ấy sự tự tin khi cảm nhận được rằng không ai yêu cô ấy như bạn.
Một người đàn ông không lo được vật chất, không lo được tình cảm. Vậy yêu để làm gì?".
Câu hỏi cuối cùng trong bài, nếu bạn là đàn ông có cần phải thực lòng nhìn lại và suy nghĩ?
Theo Phununews
Chỉ cần áp dụng 'bùa yêu' này, vợ không cần giữ chồng vẫn tự nguyện ngoan Không phải đàn ông nào cũng đủ tỉnh táo để vượt qua những cám dỗ, vậy nên vợ khôn ngoan phải biết cách để chồng tình nguyện chung thủy. Phụ nữ hãy phân biệt rõ giữa giữ chồng và nhốt chồng để biết mình không phạm phải sai lầm khiến chồng chán ngán - Ảnh minh họa: Internet Khi quyết định kết hôn...