Phụ nữ độc thân: Tự do hay ích kỉ?
Độc thân, theo tôi, nó là món quà vô giá mà mỗi người chỉ được trao duy nhất một lần trong cuộc đời. Vậy thì tại sao không tận hưởng nó khi còn có thể?
Năm tôi 22 tuổi, anh người yêu vào thời điểm đó, người mà tôi nghĩ là người yêu và chiều tôi nhất, đến tận bây giờ tôi vẫn tiếc nuối mãi vì đã để “tuột” mất anh, một hôm có thủ thỉ với tôi rằng: “Này! Năm sau ra trường, mình cưới nhé!”.
Thay vì hạnh phúc với lời cầu hôn sớm ấy, tôi đáp lại bằng một nhiệt huyết bừng bừng của tuổi trẻ: “Không! Ra trường xong, em phải bay nhảy 3 năm nữa. Lúc đấy tính sau !”
Một thoáng buồn trên gương mặt anh. Hai tháng sau, bọn tôi chia tay.
Mẹ tôi thì lúc đấy còn vừa cười vừa nói đùa: “Bao giờ cho mẹ bế cháu đấy? “
Tôi lại đáp: “Còn lâu ạ! Con không lấy chồng đâu! Ở nhà mẹ chăm sướng hơn!”
Năm năm sau, mẹ tôi thay vì cười nói, lại vừa thở dài vừa ngán ngẩm: “Con nhà người ta thì chồng con đề huề, con nhà mình thì…”
Nghe mẹ than, tôi chùng lòng xuống nhưng bản thân tôi không phải tuýp người sẵn sàng gánh trên vai mình hai từ ” trách nhiệm”. Tôi khao khát cuộc sống tự do và tìm nó ở thời điểm mà tôi đang sở hữu: Độc thân.
Khi sống đời độc thân, tôi có thể thoải mái làm những gì mình muốn. Được ngủ đến lúc nào mình thích. Được nghe nhạc, xem phim đến tận khuya. Được mặc những thứ mình ưng, nhuộm màu tóc mình mê mệt dù nó trông thật nổi loạn. Được chiều chiều tụm năm tụm ba café chém gió với lũ bạn. Được đi đây đi đó, khám phá những vùng đất mới…
Tất cả những cái được đó, tôi gọi đó là ” Tự do”.
Trong khi đó, “con nhà người ta” với chồng con/vợ con đề huề thì: Phải dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, cho con ăn, đưa con đi học, đi làm.
Phải tranh thủ về sớm đón con, nấu bữa tối, tắm cho con, kèm con học, tắm gội, lên giường đi ngủ trong khi tóc còn chưa kịp khô.
Phải trung thành với những bộ cánh cứng nhắc khi đi làm, và xuề xòa đầu bù tóc rối lúc ở nhà, miễn là thoải mái để làm hàng tỉ thứ việc không tên.
Video đang HOT
Phải tạm hoãn những cái hẹn café chém gió với lũ bạn thân, khất lần khất lữa ” Để hôm nào rảnh rảnh …”, hoặc đôi lúc tranh thủ buổi trưa ăn xong ra gặp lũ bạn được 15-20 phút rồi lại tấp tểnh đi việc này việc kia.
Phải lo cho không chỉ là bản thân, mà còn con cái, còn bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, còn gia đình, còn phí sinh hoạt hàng tháng, tiền học…vv và vv…nên dù học tây học ta, mạo hiểm đổi chỗ làm bàn giấy lương tháng 5 triệu để thử việc không lương cho một công ty nước ngoài là điều bất khả thi.
Phải cày kéo, phải phấn đấu, phải tiết kiệm… Đi du lịch ah? Thời gian đâu? Tiền đâu mà đi?
Tất cả những cái mà “con nhà người ta” đang sống là làm theo chu kì như thế, tôi gọi đó là “Trách nhiệm”.
Đương nhiên, không thể vơ đũa cả nắm, vì có những người tôi thấy thật may mắn dù đã có gia đình nhưng cuộc sống của họ không phải lúc nào cũng xoay quanh chữ “phải”. Nhưng cuộc sống thoải mái, không có nghĩa họ được “Tự do” làm những điều họ thích. Giống như bầy cừu, được chạy nhảy thỏa thích, được ăn cỏ, được uống nước lúc nào chúng muốn, nhưng là ở phía trong hàng rào. Còn ngoài kia, chim dù mỏi vẫn cứ bay, sói dù cô độc vẫn rong chơi tháng ngày.
Vậy các bạn đã có gia đình, có một lúc nào đó, các bạn phải nói “giá như”? “Giá mà chưa vướng bận chồng con/vợ con, thì mình đã làm cái này cái kia, đã đi đây đi đó” chưa? Tôi dám chắc một điều, đó là không một ai chưa từng ước một lần như thế trong đời.
Độc thân, theo tôi, nó là món quà vô giá mà mỗi người chỉ được trao duy nhất một lần trong cuộc đời. Đúng nghĩa độc thân, khi còn chưa vướng bận chuyện gia đình, con cái. Vậy thì tại sao không tận hưởng nó khi còn có thể?
Nhưng: lại có người bảo tôi rằng “Cái giá của sự Tự do là cô đơn”
Nhưng: Khi nhìn ánh mắt bố mẹ tôi mỗi khi nhìn thấy trẻ con, bế chúng lên cưng nựng, ánh lên niềm vui sướng và khát khao được gọi một tiếng ” Ông ơi!”, ” Bà ơi!”
Nhưng: Khi thấy cái cúi đầu lảng tránh câu hỏi của những “ông nội – bà nội” “ông ngoại- bà ngoại” mỗi khi bố mẹ ra ngoài: “Con nhà ông bà lấy chồng lấy vợ chưa? Được mấy cháu rồi?” về nhà chỉ biết thở dài…
Tôi nhận ra, nếu chỉ sống cho riêng mình, thì lại quá dễ dàng…
Tuổi trẻ, ai cũng chỉ có một lần, nên hãy cứ bùng cháy, hãy cứ Tự do, nhưng đừng tự biến mình thành một kẻ ích kỉ chỉ vì những mưu cầu của bản thân về một cuộc sống nhàn tênh, nhẹ gánh mang tên “Độc thân”.
Ích kỉ với gia đình khi không làm tròn bổn phận của một người con.
Ích kỉ với chính bản thân khi tự xây lên một bức tường ngăn cách mình đến với hạnh phúc.
Ích kỉ với tương lai khi không cho những thiên thần bé nhỏ đáng yêu được chào đời.
Với bản thân tôi, dù vẫn còn là một người Độc thân khá vui vẻ, nhưng cũng đã sắp đến lúc phải trưởng thành, biết có trách nhiệm với những điều mà tôi trân quý, để những trải nghiệm khi còn độc thân trở thành những ký ức vô giá mỗi khi nhớ về.
Bởi vì ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, phải không ạ?
Theo Blogtamsu
Kinh nghiệm "chăn" gái trẻ của ông giám đốc và cái kết đắng lòng
Em đứng đó, váy áo mỏng manh khêu gợi, tôi như bị ma xui quỷ khiến cuốn lấy em sau khi đóng sập cánh cửa phòng. Cả đêm hôm ấy tôi bồng bềnh trong men tình khêu gợi do em mang đến.
52 tuổi, tôi mới "ngoi" lên được đến chức giám đốc một công ty chuyên nhập khẩu điện máy có tiếng trong thành phố. Lúc ấy gia đình tôi thật êm ấm và hạnh phúc, vợ tôi 48 tuổi là giảng viên một trường đại học, con trai đầu làm thạc sỹ ở nước ngoài, cô gái út nối nghiệp mẹ tại một trường đại học lớn.
Một tổ ấm hoàn hảo, bao người mơ ước như vậy mà chính tay tôi đã đạp đổ, phá nát chỉ vì ham "của lạ".
Là giám đốc, công việc nhiều, lịch họp hành kín đặc nên tôi cần một thư ký để sắp xếp công việc giúp tôi. Và tôi đã có em, một cô gái có vẻ đẹp kiêu sa với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu của một trường đại học danh tiếng trong nước.
Em hồn nhiên, trẻ trung, mang không khí tươi mới vào phòng làm việc của tôi mỗi khi em váy áo tha thướt, ríu rít bước vào phòng.
Gọi là em chứ thực tình em còn nhỏ hơn cả tuổi con trai tôi. Em sành điệu lắm, mỗi ngày một mốt, son phấn, nước hoa nhẹ nhàng nhưng vô cùng quyến rũ, cùng nụ cười cởi mở và đôi mắt biết nói hút hồn người đối diện.
Em vô cùng quyến rũ khiến tôi không thể rời mắt (ảnh minh họa)
Chẳng biết tự khi nào, em làm tôi có tâm trạng bang khuâng, mong ngóng em mỗi khi em có việc đi đâu đó mà không đến công ty làm việc.
Hình như em cũng nhận ra sức cuốn hút của em đối với tôi nên em luôn ý tứ giữ khoảng cách, khi có việc vào phòng tôi, em luôn đứng cách tôi một cái bàn làm việc lớn.
Mà thật lạ, em càng tạo ra "độ an toàn", tôi lại càng muốn gần, muốn khám phá em hơn. Vài lần vợ tôi có việc đến công ty, gặp em, nhưng chắc do từ trước tới nay tôi luôn sống đàng hoàng, yêu thương vợ con nên vợ tôi không hề có ý nghi ngờ hay khó chịu gì việc tôi có cô thư ký trẻ trung, xinh đẹp như thế.
Hè, công ty tổ chức cho cán bộ công nhân viên đi nghỉ mát ở Đà Lạt, vợ vì bận công việc ở trường nên không đi cùng tôi. Vào đến thành phố mộng mơ, trong khi mọi người thích thú thuê xe đi ngắm cảnh, thăm quan các địa điểm du lịch thì tôi lại hẹn cậu bạn thân học cùng trường ngày xưa đi nhậu vì vốn không xa lạ gì với thành phố này.
Bia rượu, bù khú bạn bè cả ngày trời, tôi về khách sạn đã nửa đêm khi người đã chuếnh choáng hơi men. Chẳng biết có phải tình cờ khi sắp xếp phòng nghỉ không, mà phòng tôi ở ngay cạnh phòng em. Tôi đi qua thì cửa phòng em chợt mở, em đứng đó, váy áo mong manh khêu gợi như mời như gọi.
Tôi không cưỡng lại sự quyến rũ, khiên khích đến từ em (ảnh minh họa)
Chẳng kịp suy nghĩ gì, như ma xui quỷ khiến, chúng tôi cuốn lấy nhau sau khi đã đóng ập cánh cửa phòng. Cả đêm hôm ấy, tôi như say bồng bềnh trong men hạnh phúc do em mang đến...
Sau kỳ nghỉ chừng 2 tháng, em buồn buồn "tâm sự" với tôi em có thai. Lo sợ cho cái ghế giám đốc và sợ vợ con biết chuyện, chẳng cần biết việc em có thai là thật hay không, tôi đưa cho em một số tiền lớn để em "giải quyết hậu quả" và bồi dưỡng sức khỏe.
Rồi như có ma lực, tôi cứ hút vào vòng tay của em mà không thể cưỡng lại được. Sau hai năm "yêu" em, tôi gần như kiệt quệ về tài chính bởi những chuyến du lịch, mua sắm để cho em "bằng bạn bằng bè".
Nhu cầu của em ngày càng lớn, để chiều em, tôi đã phải tính toán để rút cả tiền quỹ công ty. Sau đợt thanh tra, tôi phải hầu tòa vì việc chi tiêu sai nguyên tắc và số tiền lẹm quỹ quá lớn.
May mắn tôi không phải lĩnh án tù vì bố mẹ và vợ con đã chung tay khắc phục hậu quả. Em vô tội vì chẳng hề liên quan gì đến những hóa đơn, chứng từ chỉ có toàn chữ ký của tôi.
Tôi mất việc, vợ đưa đơn ly hôn, các con gượng gạo, xấu hổ khi gặp mặt bố. Câu chuyện cay đắng và cũng chính là tâm sự đời tôi có thể sẽ giúp ích cho một ai đó, để đừng giẫm vào bước chân sa lầy, sai lạc của tôi.
Theo Blogtamsu
Quả báo cho gia đình người yêu cũ vì đã tàn nhẫn muốn phá bỏ cháu mình Huyền báo tin cho Nam về cái thai và mong rằng bố mẹ anh sẽ chấp thuận, nào ngờ Nam bảo Huyền phá thai đi. Gia đình Nam đến đưa cho Huyền 1 số tiền lớn ép Huyền phá bỏ đứa cháu của họ. Huyền chỉ ném cho họ cái nhìn đầy khinh bỉ, trong mắt cô, họ là lũ giết người. Nỗi...