Phụ nữ độc thân quá lâu, thực sự sẽ không cần đàn ông nữa? Câu trả lời thẳng thắn của một người phụ nữ đã 40 tuổi
Không ai là muốn cô độc một mình đối diện với cuộc đời, phụ nữ dù có mạnh mẽ thế nào cũng muốn có một người bên cạnh.
Tuy nhiên, nếu họ lựa chọn độc hành thì chỉ duy nhất vì những điều này.
Trong xã hội ngày nay xuất hiện một tình trạng rất kỳ lạ: Ngày càng nhiều phụ nữ không muốn yêu đương, không muốn kết hôn, còn đàn ông lại muốn lấy một người phụ nữ hiền hậu, đảm đang, biết lo toan cho gia đình, chỉ ở nhà làm việc nhà.
Vậy thì một người phụ nữ độc thân lâu năm thực sự không cần đàn ông sao? Năm 2022, Lý Đình bước sang tuổi 40 đã trả lời câu hỏi này rất nhanh, cũng khiến mọi người phải kinh ngạc, cô nói:
“Chuyện này hoàn toàn là không tồn tại, tình yêu và hôn nhân không phải là việc mà phụ nữ bắt buộc phải làm, cũng chưa chắc đã là cội nguồn của hạnh phúc. Chỉ khi bản thân mình mạnh mẽ, xuất sắc thì không có những thứ đó cũng chẳng sao cả, sẽ không có bất kỳ vướng bận nào cả”.
Biết cách hưởng thụ những tháng ngày cô độc một mình, chưa chắc chỉ có tình yêu và hôn nhân mới có thể đem tới niềm vui và hạnh phúc
Những cô gái ngoài 20 tuổi, họ thường hy vọng rất nhiều về tình yêu, họ mong mỗi ngày đều được ở bên người mình yêu, nội tâm họ cũng rất sợ cô độc.
Nhưng nếu như sau khi tuổi tác dần tăng lên, tất cả suy nghĩ sẽ ngày càng khác.
Nhà tâm lý học Winnicott cho rằng: “Có năng lực độc hành là một trong những tiêu chí quan trọng để một người có thể hoàn thiện tình cảm. Những người phụ nữ đã qua tuổi 30, họ cũng chưa chắc đã cần có đàn ông, mà là vì có năng lực làm việc một mình, cho dù không có người yêu ở bên thì họ cũng vẫn có thể sắp xếp lịch trình cho một ngày.
Video đang HOT
Rất khó để có thể giải quyết cô độc mà vội vã đi kết hôn, họ sẽ cẩn trọng suy nghĩ về cuộc sống hôn nhân. Chỉ khi gặp được người có nhân phẩm tốt, tư tưởng, quan điểm sống giống mình thì mới quyết định tiến thêm bước nữa trong mối quan hệ với người đó.
Người phụ nữ biết cách hưởng thụ cuộc sống một mình không phải là không muốn kết hôn nhưng họ đều kiên trì với giới hạn của mình, không nhất thiết phải kết hôn.
Sống một cách vui vẻ, tự do tự tại mới là điều quan trọng nhất, nếu muốn có được quá nhiều điều xa xỉ thì cũng chưa chắc đã có thể sống hạnh phúc, vui vẻ.
Trong cuộc sống thường ngày có rất nhiều người phụ nữ, họ gặp được những người đàn ông tốt nhưng lại không phù hợp với mình. Họ chỉ có thể nhẫn nhịn sự cô đơn, chỉ có thể dùng cuộc sống hôn nhân để lấp đầy cảm giác hụt hẫng ấy.
Gặp được đúng người thì sẽ nắm bắt hạnh phúc, tự tin yêu, dám yêu, sẽ không vì gặp được người đó mà tự ti, sợ hãi
Những người phụ nữ độc thân lâu năm không phải là họ không cần đàn ông, mà là người hiểu họ vẫn mãi chưa xuất hiện.
Thế nhưng, những ngày tháng sống một mình, họ biết cách nâng cao năng lực bản thân, thái độ đối với công việc của Lý Đình rất kiên định, rất mạnh mẽ. Rất nhiều người xung quanh đều sẽ khuyên cô rằng:
“Không cần phải cần cù vậy đâu, kiếm một anh chồng tốt mới là quan trọng nhất”.
Nhưng cô vẫn luôn đi theo hướng đi mà mình đã chọn, chính vì khi gặp được người hiểu bạn, bạn mới có thể tự tin yêu, dám yêu, không vì người đó mà trở nên nhút nhát.
Trên con đường đời tươi đẹp, không hẳn chỉ có một hình thức sống. Người phụ nữ trưởng thành thực sự, cho dù sống cuộc sống như thế nào, họ đều đang kiểm soát năng lực làm việc của chính mình.
Kết hôn chỉ là một kiểu lựa chọn, hy vọng cả hai đều có thể giao lưu, cư xử với nhau một cách có hiệu quả. Nếu như bạn có thể trở thành một người tràn đầy sức sống trong nội tâm thì sẽ không bị ý kiến của những người xung quanh làm ảnh hưởng tới quan điểm, suy nghĩ của mình.
Hoạch định tương lai với bạn trai kém... 15 tuổi
Tôi chia tay mối tình năm 36 tuổi. Ước mơ hàng chục năm của tôi là tìm được người đàn ông để kết hôn đã được thay thế bằng ước mơ mới: Tận hưởng cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc với tư cách là một phụ nữ độc thân.
Tôi tưởng tượng mình đi du lịch khắp thế giới, tổ chức tiệc cùng những người bạn độc thân khác, và sẽ dành cả cuộc đời để theo đuổi ước mơ viết lách. Một ngày, bỗng dưng tôi thấy mình thèm ăn bánh mì sandwich. Tôi dừng lại ở một cửa hàng trên đường đi làm về. Sau khi lắng nghe một số yêu cầu riêng của tôi, chàng trai phục vụ tại cửa hàng hỏi : "Chị đang ăn chay đúng không ạ?".
Tôi nhún vai, cười nhẹ với cậu ấy: "Chị đã từng". Trong lúc chuẩn bị đồ ăn cho tôi, cậu ấy hàn huyên về một bộ phim tài liệu thú vị. Phim đề cập đến những lợi ích sức khỏe của việc ăn thực vật.
Tôi chăm chú lắng nghe và bị cuốn hút bởi giọng nói trầm ấm của cậu. Nhìn vẻ ngoài, tôi đoán cậu tầm 25 - 26 tuổi. Bỗng dưng tôi thấy xấu hổ vì cậu ấy quá trẻ so với mình.
Vài ngày sau, tôi lại thèm ăn một chiếc bánh sandwich rau. Tôi cũng không thể chối bỏ mong muốn được gặp lại chàng trai ưa nhìn ở tiệm bánh. Lần này, tôi đã được biết tên của cậu ấy: Đăng.
Tôi không ngờ mình có thể ăn được bánh mì kẹp rau suốt 2 tuần. Mỗi lần nhìn thấy Đăng, sự lo lắng trong tôi lại tăng lên. Mặt tôi nóng bừng bất cứ khi nào bắt gặp ánh nhìn của cậu. Sau này tôi mới biết, khi biết tôi làm nghề viết, Đăng đã tìm kiếm tôi trên Google, đọc blog của tôi và tìm thấy tôi trên mạng xã hội. Cậu ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn dài để khen ngợi bài viết của tôi.
Một ngày nọ, cậu ấy gọi và hỏi tôi khi nào cậu ấy có thể gặp lại tôi. Lý trí muốn tôi phải thận trọng, nhưng miệng tôi đã kịp nói với Đăng rằng tôi có thể gặp cậu bất cứ lúc nào. Ngay sau đó, Đăng nói: "Chị biết em muốn nói gì với chị mà, nhưng em không thể nói qua đây được, vì thế em muốn gặp chị".
Ngày hôm sau, Đăng gọi lại khi tôi đang lái xe lên phố. Tôi thực sự đánh giá cao cách tiếp cận của cậu ấy - thể hiện sự quan tâm rõ ràng nhưng không quá gấp gáp. Tôi chuẩn bị sẵn một lý do để từ chối tình cảm của cậu. Tôi nói: "Em à, chị vừa mới kết thúc một mối quan hệ. Chị chưa sẵn sàng cho điều gì đó mới mẻ. Hơn nữa, em biết đó, em quá trẻ so với chị".
"Cảm xúc không có tuổi" - Đăng nói. Sức hút mãnh liệt của cậu khiến tôi không thể cứng rắn được nữa. Tôi nửa đùa nửa thật: "Ok, tốt thôi. Vậy cảm xúc hiện tại của em bao nhiêu tuổi?". Đăng tủm tỉm nhìn tôi: "Em 21 tuổi rồi". Tôi suýt mất lái vì câu trả lời đột ngột ấy. Đăng còn trẻ hơn cả dự đoán của tôi. "Thật không thể tin được, em và chị sao? Ôi không!....".
Tôi cố gắng vớt vát chút hình tượng của một người chị lớn hơn Đăng 15 tuổi: "Chị không thay đổi quyết định của mình đâu. Em còn trẻ quá em ạ, dù sao thì chị cũng không muốn hẹn hò ngay bây giờ". Đăng nhanh chóng đưa ra một phương án khác: "Ok, vậy chúng ta là bạn của nhau thì sao? Em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi, kể cả chị cảm thấy em đang làm phiền chị".
Trong tình cảnh đó, tôi không thể nói được gì. Tôi hơi miễn cưỡng nhưng cũng đã đồng ý lên kế hoạch đi ăn với Đăng "chỉ như những người bạn" vào ngày cuối tuần. Chúng tôi gặp nhau tại một nhà hàng được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển và ấm áp. Cuộc trò chuyện diễn ra liền mạch. Tôi thấy Đăng quá trưởng thành so với tuổi 21. Chiều sâu nơi cậu là thứ mà nhiều người đàn ông hơn tuổi có lẽ cũng không có được.
Bản ngã trong tôi liên tục kêu lên rằng điều này sẽ không thể kéo dài. Nhưng có một cái gì đó rất lôi cuốn và quyến rũ ở Đăng khiến tôi không thể cưỡng lại được. Mối liên hệ giữa chúng tôi vô cùng lớn, đến mức tôi quyết định sẽ mặc kệ tất cả. Vì điều này, ai đó có thể thiêu tôi thành đống tro tàn, tôi cũng chẳng hối tiếc.
4 năm sau, chúng tôi lên kế hoạch cho một đám cưới. Thời điểm đó, tôi vẫn nghĩ rằng đây là mối quan hệ đau khổ và thử thách nhất trong đời mình. Thực tế là 2 năm đầu tiên, tôi luôn sẵn sàng tâm thế chờ đợi sự sụp đổ. Đăng là người sâu sắc và luôn chú trọng đến cảm xúc, nhưng cậu ấy ngủ quá nhiều và quá đam mê game online.
Đăng là người cầu tiến, không ngại học hỏi để phát triển mối quan hệ, nhưng cậu ấy lại hay quên và nhạy cảm quá mức. Cậu ấy có óc quan sát tuyệt vời, nhưng hay thất thường và không tiết kiệm được tiền.
Khi quá để ý đến những nhược điểm của Đăng, tôi nghĩ có lẽ mình chưa học cách yêu, mà chỉ cảm nhận được tình yêu. Tôi sợ hãi khi nghĩ đến tương lai, biết đâu người đàn ông quá trẻ này sẽ bỏ rơi mình và làm tổn thương mình. Tôi đã cố gắng bảo vệ mình bằng cách tìm ra thật nhiều sai sót của Đăng.
Tôi tự nhủ: "Sớm thôi, mình sẽ có đầy đủ lý do để từ bỏ cậu ấy". Cùng lúc, tôi cũng tạo cơ hội để Đăng tự rời bỏ tôi. Nhưng rồi tôi lại lo sợ hơn bao giờ hết rằng cậu ấy sẽ làm như vậy.
Đăng còn trẻ nhưng cũng rất cứng rắn. Cậu biết mình là ai, cần gì và muốn gì. Sau tất cả những tật xấu mà tôi tự bới móc thì cậu vẫn có quá nhiều phẩm chất cuốn hút tôi. Cậu mang lại cho tôi cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối. Tôi thấy mình thực sự can đảm khi lựa chọn Đăng và mong muốn mối quan hệ này có một cái kết trọn vẹn.
Thi thoảng, nỗi sợ hãi về khoảng cách tuổi tác vẫn xuất hiện, nhưng nó nhanh chóng tan biến mỗi khi tôi nhận được cuộc gọi hay tin nhắn của Đăng.
Hoạch định tương lai với một người đàn ông trẻ hơn nhiều tuổi là điều hạnh phúc và "đau tim" nhất mà tôi từng trải qua. Bất chấp tất cả, chúng tôi giúp nhau tiến bộ hơn. Mỗi ngày, tôi tự thúc đẩy bản thân: "Không có vấn đề gì, mình sẽ không hối tiếc. Mình và cậu ấy sẽ cố gắng đến cùng".
"Khi là F0 tôi mới biết rõ bộ mặt thật của chồng": Lời tâm sự thời Covid nhức nhối của cô vợ nhận ra nỗi cô đơn rõ rệt ngay trong nhà mình Trước khi Hoài Mai (Thanh Xuân, Hà Nội) trở thành F0 cô đã có phần chán ngán chồng. Đợt giãn cách khi cả nhà cùng ở nhà một thời gian Lâm lộ nguyên hình là một lão chồng vô tâm một cách tàn nhẫn khiến Mai vô cùng sốc. "Bộ mặt thật" của chồng lộ ra khi chăm vợ F0 Suốt ngày Lâm...