Phụ nữ chỉ cần công việc ổn định để lấy chồng?
“Ổn định” là thế nào, khi mà chính bản thân nó cũng không thể định nghĩa nổi. Bố mẹ nó vẫn thường hay bảo rằng mấy công viêc bán thời gian nó làm chẳng phải là ổn định. Chữ “ổn định” ấy với nó thật mù mờ.
Có người nói rằng “ổn định” là tìm được một công việc thú vị, một mức lương đáng hài lòng và duy trì được công việc trong nhiều năm. Cũng có người nói rằng “ổn định” chỉ mang tính tương đối. Trong thời buổi kinh tế suy thoái, dù bạn có đi làm thuê hay làm chủ thì cũng chẳng thể tránh khỏi những con sóng lớn. Chẳng có gì có thể đảm bảo sự “ổn định” của chính bạn cả. Vì thế cũng đừng nên hi vọng có một cái định nghĩa “công việc ổn định” mang tính tuyệt đối cả. Tuy nhiên, cũng nhiều người cho rằng, “ổn định” là gắn với công việc nhà nước.
Bố mẹ nó là một trong số những người có suy nghĩ thứ ba. “Ổn định” là nên làm nhà nước. Nhất là đối với phụ nữ, dù họ có thể là những người phụ nữcá tính và năng động, phụ huynh vẫn thường hay bảo “có bay nhảy ở đâu cũng chỉ nên một vài năm thôi, rồi còn gia đình và con cái nữa chứ”. Phụ huynh cũng vẫn cho rằng, làm nhà nước thì các chế độ nghỉ phép, nghỉ thai sản và kể cả lương hưu sau này sẽ đảm bảo cho con gái của họ một cuộc sống ổn định.
Ngẫm lại rằng, mọi công việc nó làm từ trước tới giờ đều là việc làm thời vụ hoặc bán thời gian. Vậy nên, cứ hết một hợp đồng hay cứ không phải đi làm 8 tiếng một ngày, nó lại bị gắn cho cái chữ “thất nghiệp”. À đấy, từ một vấn đề công việc của nó chưa ổn định mà tất cả mọi công việc nó làm đều bị phủ nhận. Nó đã nhiều lần tự hỏi “Tại sao lại thế? Tại sao lại định kiến với công việc của nó? Có nhiều người làm công việc bán thời gian năm này qua năm khác mà vẫn ổn đấy thôi.”
Video đang HOT
Ở cái tuổi gần băm, mọi định kiến về công việc của nó khiến nó mệt mỏi. Mọi nhận định của bố mẹ đặt ra về công việc ổn định đã làm cho nó bị lung lay. Nó lại càng khao khát có được một công việc gọi là “ổn định” theo nguyện vọng của bố mẹ.
Thế nhưng, đôi khi nó tự hỏi, liệu có phải vì mơ mộng quá nhiều, vì có quá nhiều hoài bão mà nó cứ mãi kiếm tìm một sự “hoàn hảo” cho công việc của chính nó. Nó cũng tự hỏi, nếu nó làm công việc “ổn định” theo định nghĩa của bố mẹ nó, liệu rằng đó có phải là công việc nó sẽ ưa thích, liệu đó có phải là công việc nó sẽ gắn bó trong nhiều năm, thậm chí suốt đời? Liệu môi trường nó làm việc có phù hợp với nó?
Nó có nên bướng bỉnh làm những công việc nó đang làm, dù chỉ là bán thời gian, hay nó nên ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ làm một công việc thật “ổn định” để “yên bề gia thất”?
Nhiệt huyết thì vẫn còn nhưng tuổi xuân thì cứ dần qua đi, có lẽ hãy bắt đầu bớt mộng mơ và thực tế dần chút. Có lẽ nên tìm một công việc ổn ổn để còn lập gia đình.
Bởi không chỉ bố mẹ nó mà tất cả mọi người quanh nó đều cho rằng phụ nữcó công việc ổn định thì mới tăng thêm phần “vị thế” khi đi lấy chồng. Ai cũng mong lấy được người vợ có công ăn việc làm ổn định, thu nhập không phải loại cao ngất trời nhưng cũng đủ chi tiêu.
Hóa ra học hành đâu phải để mở mang kiến thức mà còn để ấm thân nữa. Công việc ổn định để tìm một tấm chồng yên ổn là ấm thân chăng?
Theo Phununews
Anh bảo họ hàng cười chê nếu cưới người không ổn định như tôi
Anh bảo "Nếu lấy một người công việc chẳng đâu vào đâu như em nhà anh sẽ không đồng ý, cả làng cả xã cười vào mặt anh" .
ảnh minh họa
Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, tại sao riêng tôi nỗi đau chưa từng nguôi nghỉ? Nó cứ ở đó, thời gian càng qua đi, càng nặng nề không sao gỡ bỏ. Chỉ có điều giữa những nỗi đau tôi học được cách chịu đựng, hiểu rằng nếu ta cố lặng im để thấm nỗi đau ấy, gồng mình lên cho từng cơn đau qua đi, trái tim sẽ bớt tan hoang hơn là khóc gào hay làm những trò ngốc nghếch.
Ngày ấy tôi quen anh, chàng trai có mắt biết cười và đôi má lúm. Chúng tôi biết nhau nhau qua mạng xã hội, một sự bắt đầu mà người lớn sẽ lắc đầu cho là trò trẻ con. Vậy nhưng tình cảm đó đã chứng minh đúng bằng một tình yêu rất đẹp. Anh bằng tuổi tôi nhưng trường anh học 5 năm, còn tôi sau 4 năm đại học thì tốt nghiệp. Ra trường với bằng khá, tôi long đong xin việc hết chỗ này chỗ khác nhưng cũng chẳng thể tìm được việc ưng ý.
Chuyện tình cảm của tôi từ chỗ đầy mộng mơ, vướng phải những thực tế phũ phàng cũng dần biến chất. Những cuộc gặp nhau thưa hơn, cãi vã rất nhiều. Một ngày tôi quyết định rời Hà Nội về quê xin việc, tôi gửi hồ sơ vào một công ty gần nhà. Trong lúc đợi việc, tôi xin đi làm công nhân. Thái độ anh dần càng trở nên thờ ơ, lạnh nhạt. Cũng trong khoảng thời gian xa cách ấy, tôi đã vô tình biết được rất nhiều điều anh giấu diếm tôi, nhưng khi hỏi ra anh còn gắt gỏng nói rằng tôi ghen tuông mù quáng và kiểm soát anh.
Chúng tôi cứ cãi vã suốt như vậy, dù tôi cũng cố gắng nhường nhịn rất nhiều. Có đêm thức trắng, khóc ròng và tự hỏi tại sao lại để người khác giày vò mình. Cho đến một ngày có mâu thuẫn lớn đã xảy ra làm thay đổi tất cả. Hôm ấy anh say rượu, tôi gọi điện, anh đã lớn tiếng nói tôi không có gì xứng đáng với anh. Lời anh nói ngày hôm ấy có lẽ suốt cuộc đời tôi không bao giờ quên được "Nếu anh lấy một người công việc chẳng đâu vào đâu như em, gia đình và họ hàng sẽ không đồng ý, cả làng cả xã cười vào mặt anh" .
Sau tất cả những gì tôi đã dành cho anh, rồi những sự việc trải qua trong 4 năm trời, tôi thấy người thân của anh đâu tỏ thái độ gì khi tôi đến. Bố mẹ sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi nên người không phải để người khác coi thường như vậy. Tôi quá sốc nhưng vì yêu anh, cũng là sự ngụy biện của bất cứ đứa con gái thật lòng nào, ngày hôm sau khi anh tỉnh rượu, tôi đã thẳng thắn nói chuyện và cần một lời xin lỗi. Đáp lại tất cả anh nói rằng đó là những suy nghĩ thật lòng của anh bấy lâu nay. Kể từ ngày hôm đó, tôi không bao giờ liên lạc với anh thêm lần nào nữa, cho dù đau đến mức tưởng mình chết đi.
Thời gian sau với sự quan tâm của gia đình và bạn bè, tôi vực dậy, xin được một công việc ổn định, lương khá. Mọi người nhìn vào đều thấy tôi là một cô gái hoạt bát vui vẻ, yêu đời. Kỳ thực khi đối diện với chính mình thì tôi sợ hãi, đau đớn. Tôi chưa bao giờ quên những điều năm đó người mình yêu thương nhất nói, anh bảo thời gian sẽ chữa lành tất cả, hay tại vì với tôi thời gian chưa đủ lâu?
Theo blogtamsu
Với chồng, tôi chỉ là một người điên Mâu thuẫn chồng chất, anh không chỉ mày tao, còn văng tục, chửi tôi bằng những từ ngữ bậy bạ chợ búa. ảnh minh họa Tôi 27 tuổi, có chồng và con gái 3 tuổi, vợ chồng đều có công việc ổn định, lương khá. Chồng hơn tôi một tuổi, thu nhập ổn định, sống cùng bố mẹ chồng và người giúp việc....