Phụ nữ cần một người đàn ông hay là cần một cuộc hôn nhân?
Đôi khi phụ nữ hay nhầm lẫn…
Tôi từng nghe rất nhiều câu chuyện về những ông chồng bồ bịch, vì đủ mọi lý do mà những người đàn ông ấy đã rời bỏ mái ấm của mình để thoả mãn những niềm vui cá nhân, quên đi trách nhiệm làm chồng, làm bố. Mà rõ ràng ở nhà vợ đẹp con khôn không kém gì ai, thế mà lòng tham và một cái gì đó bản năng vẫn có thể trỗi dậy được. Nhưng như thế đã là nhẹ nhàng, còn có những người bòn rút tiền mua bỉm cho con, mua đồ cho vợ để mang đi cho nhân tình, những người đó thì quá bỉ ổi.
Thương thay cho phận đàn bà, người thì đâm đơn luôn không đắn đo, còn có những người lại cam chịu cảnh chung chồng chỉ vì “nghĩ cho con”, nhưng “nghĩ cho con” đồng nghĩa với việc bản thân tự đánh mất cơ hội tìm hạnh phúc mới, trong khi con cái chưa chắc đã có được cuộc sống tốt đẹp nhờ quyết định ấy. Phụ nữ luôn nhầm lẫn giữa việc tiếc một ông chồng với tiếc một cuộc hôn nhân và vì thế họ không dứt ra khỏi những buồn đau, cô đơn và những hệ luỵ từ đổ vỡ. Bởi chừng nào ta hiểu nỗi đau trong mình, ta sẽ thoát khỏi nỗi đau nó, bằng lòng quả cảm và thiết tha của chính ta.
Bằng lòng quả cảm và thiết tha của chính ta…
Video đang HOT
Không ngờ rằng khi viết ra những dòng chữ này, tôi lại chính là một người phụ nữ đang phải sống trong tình cảnh bị phản bội. Tôi với chồng tôi yêu nhau 3 năm trước khi kết hôn, hồi đầu mới yêu nhau, cả hai đứa chỉ là sinh viên mới ra trường, nhà lại ở quê nên gặp không ít khó khăn về kinh tế, nhưng cả hai cứ động viên nhau mà vượt qua hết mọi thứ. Có lần đói quá, tôi còn phải đi bán chiếc xe wave mà gia đình mua cho để anh có tiền mua từng cái áo mới để đi xin việc, vì anh mà tôi dám làm tất cả. Thế rồi chính tôi mới là người có công việc ổn định trước, thu nhập dù không quá cao nhưng cũng có thể lo cho bản thân và lo cho anh, vì anh vẫn đang thất nghiệp dài ngày.
Sáng dậy đi làm sớm, chiều tối tranh thủ về cơm nước giặt giũ, lo cho anh từng ly từng tí. Anh cũng thương tôi nên cố gắng đỡ đần nhiều. Tôi bảo anh rằng nếu sống tốt thì đời sẽ không phụ, anh đừng bao giờ đánh mất niềm tin, rồi anh sẽ sớm xin được việc thôi. Anh cũng nắm tay tôi và nói rằng anh cảm ơn tôi và yêu tôi rất nhiều.
Nhưng đúng là phải rất lâu sau anh mới ổn định được nhờ vào mối quan hệ của tôi, tôi xin cho anh vào làm nhân viên của một khách sạn lớn, ban đầu chỉ chạy bàn, sau đó nhờ siêng năng, anh cũng được lên làm quản lý. Đó cũng là thời điểm thăng hoa mới trong tình yêu và chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới để hợp thức hoá việc chung sống.
Ít lâu sau đó thì tôi sinh con cho anh, lúc này kinh tế gia đình có thể nói là đã có của ăn của để nên sống tương đối thoải mái, anh đầu tư kinh doanh cũng thu được kết quả khả quan, dần dà cũng sắm sửa được nhà cửa khang trang, không thiếu thứ gì. Rồi có tiền, anh lại sinh tật, tôi phát hiện ra anh bồ bịch ở ngoài rất nhiều, ngủ với cô nọ cô kia, tất cả những thứ đó tôi đã giữ lại làm bằng chứng nhờ có lần anh bị lộ việc giả đi công tác để dẫn gái đi chơi. Tôi đau khổ vì đã hy sinh cho anh quá nhiều, đã dốc hết cả thời son sắc cho anh, đã nghỉ việc để ở nhà chăm con, làm hậu phương cho anh, và giờ thì anh đối xử với tôi như một kẻ thừa thãi.
Tôi kể hết câu chuyện này với bạn thân của tôi, người cũng vừa ly hôn chồng vì anh ta không chung thuỷ. Cô ấy bảo: “Cũng nghĩ đến con cái, nhưng phụ nữ có giá của mình, đôi khi cũng phải mạnh mẽ mà sống”. Tôi cũng nước mắt ngắn, nước mắt dài. Vẫn muốn tha thứ cho anh, nhưng không biết phải sống chung với nỗi ám ảnh rằng anh đã ngủ với hết cô này đến cô khác, đêm nay ngủ với tôi, đêm mai anh ngủ với ai, chẳng ai biết được. Tôi thấy thương cho chính bản thân mình nhưng không biết phải làm thế nào?
Theo Phunutoday
Chấp nhận chia tay người yêu vì... nghèo
Ngày em e lệ nhận lời yêu cũng là ngày tôi hạnh phúc nhất. Tôi đã vội vàng vẽ ra một đám cưới với ý nghĩ sẽ dùng phần lớn số tiền tiết kiệm suốt những tháng ngày vất vả, để mua cho em váy cưới đẹp nhất, nhẫn cưới lung linh nhất.
Ngày ấy yêu em, tôi từng mơ về một đám cưới rình rang ở quê nhà, tôi trao nhẫn cưới và trao cho em nụ hôn hạnh phúc...
Chúng tôi biết nhau khi em là cô sinh viên mới ra trường, được nhận thử việc tại công ty. Lần đầu nhìn thấy em, tôi như trúng tiếng sét ái tình, một tình cảm mới mẻ nhen nhóm trong lòng. Tôi vốn cao ráo, có ngoại hình khá, lại hoạt bát, vui vẻ nên được đồng nghiệp nữ quý mến, theo đuổi. Vì trái tim chưa rung động, tôi vẫn chưa nhận lời tìm hiểu một ai. Tốt nghiệp một trường trung cấp kĩ thuật, tôi chỉ xin vào làm công nhân. Được sếp tin tưởng vì có thái độ chăm chỉ, nghiêm túc, sau 5 năm tôi được cất nhắc lên làm trưởng nhóm kế hoạch sản xuất, một vị trí không phải ai cũng dám nghĩ đến.
Tuy vậy, đứng trước em, tôi cảm thấy tự ti vô cùng. Em xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, hết sức giỏi giang. Trong khi tôi hay đa số những người khác xuất thân từ làm nông, buôn bán nhỏ lẻ ở các huyện xung quanh thì em là con cán bộ tỉnh, nhà ngay trung tâm thành phố. Nhưng ở em không hề toát ra vẻ tiểu thư kiêu kỳ, mà ngược lại, em tốt bụng, luôn quan tâm đến mọi người. Chính điều đó khiến tôi càng cảm động, quý mến em hơn bao giờ hết.
Chúng tôi cứ thế đến với nhau nhẹ nhàng, bắt đầu bằng những câu chuyện dí dỏm, lịch sự, rồi đến những buổi café, xem phim lãng mạn. Càng nói chuyện với em, tôi lại phát hiện ra em có nhiều điểm đáng yêu, giản dị mà tinh tế. Ngày em e lệ nhận lời yêu cũng là ngày tôi hạnh phúc nhất. Tôi đã vội vàng vẽ ra một đám cưới với ý nghĩ sẽ dùng phần lớn số tiền tiết kiệm suốt những tháng ngày vất vả, để mua cho em váy cưới đẹp nhất, nhẫn cưới lung linh nhất. Hạnh phúc còn ngọt ngào hơn khi em đồng ý để tôi dẫn về nhà ra mắt. Tất cả mọi người đều yêu mến em, vun vén cho cả hai.
Ngày ấy, tôi từng mơ được cùng em xây dựng một mái ấm hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Những tưởng chuyện hai đứa sẽ êm đềm, suôn sẻ cho đến khi tôi phát hiện ra em nói dối về gia đình mình. Em không hề cho bố mẹ biết chuyện em yêu tôi, càng hay viện lý do không cho tôi về nhà giới thiệu. Hóa ra, bố mẹ em vốn không bao giờ chấp nhận chuyện em yêu một chàng trai xuất thân nghèo khó, lại không có bằng cấp tử tế. Em ngoan ngoãn, lại chưa từng cãi lại gia đình mình, nên việc em yêu tôi chỉ là lén lút, giấu giếm. Gần đây, em có phần lạnh nhạt với tôi. Hỏi ra mới biết, bố mẹ em đang định giới thiệu em cho một người đàn ông giàu có, thành đạt khác. Em khóc lóc, xin lỗi vì không muốn làm tôi buồn nhưng có vẻ em không thể làm trái lời cha mẹ...
Tôi thương em, nhưng cũng giận em vô cùng. Em thà chấp nhận chia tay tôi chứ không muốn cãi lại gia đình, bảo vệ tình yêu. Nhiều đêm mất ngủ nước mắt cứ chảy ra. Không lẽ nghèo cũng là cái tội. Nếu lấy tôi, dù không giàu có nhưng nhất định tôi sẽ không để người con gái mình yêu thương thiếu thốn điều gì. Nhìn em khổ sở giấu giếm, tôi thật không đành lòng. Tôi biết phải làm sao mới có thể giữ em ở lại cho riêng mình?
Theo Việt Tín/Vietnamnet
Người đàn bà bị chồng "cấm vận" suốt 10 năm vì "tội" ngoại tình Mai vẫn đang có một gia đình đáng để ai cũng ao ước, nhưng thực ra bên trong Mai chỉ còn lại một trái tim tan nát. Cô bị dày vò suốt 10 năm qua vì tội ngoại tình... Vốn là một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu lại học giỏi, Mai là niềm mơ ước không chỉ của cánhđàn ông mà...