“Phụ nữ à, nếu gặp 1 người đàn ông thực sự tốt, thì em đã chẳng phải rơi nước mắt”
Em nói người đàn ông ấy rất tốt, không ai quanh em được bằng anh ta. Nhưng trăm ngàn cái tốt mà chẳng phải dành cho em thì cũng vứt đi thôi.
Tôi có một cô em gái. Em có anh bạn trai “kiểu mẫu”: đẹp trai – con nhà giàu – học giỏi, không bia rượu thuốc lá, không dưa lê chém gió đàn đúm gái trai. Hai người làm chung công ty, sớm tối đi về cùng nhau. Anh ta chững chạc, kín đáo; em tôi trẻ trung, sôi nổi – cặp đôi bù trừ tưởng chừng như rất lí tưởng.
Cho đến một ngày không đẹp trời, em phát hiện anh người yêu hiền lành đang chung sống cùng một người bạn gái khác. Đau hơn là tuy chỉ quen nhau được vài tháng nhưng anh ta đã dẫn bạn gái kia về nhà ra mắt bố mẹ, họ hàng đủ cả – điều mà trong suốt hơn 1 năm quen nhau anh ta chưa hề mở lời với em.
Như lẽ thường, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cả công ty biết chuyện em bị anh ta cắm sừng. Em vẫn đi làm đúng giờ, vẫn đi họp, vẫn gặp khách hàng… như chưa hề có gì thay đổi. Mọi người chỉ thấy em trang điểm dày hơn. Có lẽ em muốn che đi quầng thâm và mi mắt đang sưng kia. Bạn đánh liều hỏi em có buồn không, em bảo buồn lắm chứ sao không. Nhưng tuyệt nhiên đồng nghiệp chả ai thấy em rơi một giọt nước mắt nào. Có người nói em mạnh mẽ, có người nói em đang cố gồng vì sĩ diện, xấu hổ… Còn em bảo với tôi: “Vui một ngày, được một ngày; buồn một ngày, mất một ngày. Buồn theo nước mắt trôi ra hết rồi. Khóc với họ thì anh ấy cũng chẳng về với em. Anh ấy không muốn ở bên em nữa thì khóc cạn nước mắt anh cũng chẳng để tâm. Khóc làm gì? Rất xấu!”(Nhưng rồi em vẫn nức nở…)
Ảnh minh họa
Tình cảm vốn dĩ là thứ mong manh như vậy đấy. Có hàng trăm bài viết kiểu như: “Bí quyết có được tình yêu lâu dài”, “Bí quyết giữ gìn hôn nhân hạnh phúc”, “Cách giữ chàng ở bên bạn mãi mãi”… Thế nhưng, chúng ta không thể nào theo sát người yêu 24/7, không cách nào bắt được tai anh ấy chỉ nghe mình, mắt anh ấy chỉ nhìn mình, càng không thể ép anh ấy chỉ nghĩ đến một mình mình. Trong suốt 1 ngày 24 tiếng ấy, không ai có thể giữ được ai, chỉ có bản thân người đó tự giữ mình vì tình yêu của mình mà thôi. Từ đó mà có thể ngày ngày tháng tháng bên nhau. Nhưng nếu một khi người đã muốn buông tay thì đến nửa cái lí do họ cũng sẽ rời đi. Còn tình yêu, nó vẫn sẽ luôn ở đấy. Tình yêu không bao giờ mất đi, nó chỉ chuyển từ người này qua người khác thôi em ạ!
Đừng bao giờ vì một cây mà bỏ cả rừng.
Đến như Angela Jolie và Brad Pitt 14 năm chung sống, cùng nhau đi khắp các châu lục, có với nhau 6 đứa con mà nay cũng đưa nhau ra tòa. Hà Hồ – Cường đô-la, gia đình ngăn cản, thiên hạ đàm tiếu, vẫn nhất định phải có nhau, mà nay ai cũng tay trong tay với tình mới. Lý Phương Châu từng là cả một thời tuổi trẻ của Lâm Vinh Hải, giờ đây cũng không ngừng làm tổn thương nhau… Thì cái tình yêu vài năm vài tháng của em, sao nghĩ là không thể thay thế?
Còn đàn ông ấy à? Nếu chưa chết thì vẫn có thể tìm được một người. Chẳng việc gì em phải khóc.
Em nói người đàn ông ấy rất tốt, không ai quanh em được bằng anh ta. Nhưng trăm ngàn cái tốt mà chẳng phải dành cho em thì cũng vứt đi thôi.
Em nói sẽ không thể yêu ai khác nữa ngoài anh ta?
Video đang HOT
Em nói không có anh ta thì em không sống nổi?
Thế thì chính em mới là người có vấn đề.
Bởi vì tôi đảm bảo với em rằng, chẳng có người nào trên thế giới này thiếu đi một người dưng lại có thể vỡ tim ra mà chết. (Tất nhiên, trừ khi em ngu dại tới mức vì một người chả thèm nghĩ đến em mà kết thúc đời mình). Tình yêu trên thế gian này đâu chỉ có tình yêu nam nữ. Còn có rất nhiều thứ tình ấm áp mà từ khi lọt lòng em đã được nhận, em đã quen thuộc với tình yêu đó đến mức coi nó là chuyện thường tình hiển nhiên.
Những đón đưa của anh ta có thể so sánh với mấy ngàn ngày lội mưa chịu nắng cha đợi em ở cổng trường sao?
Bữa tối ở nhà hàng với hoa và nến lãng mạn, liệu có thể so sánh với những bữa cơm mỗi ngày mẹ phải đi chợ từ mờ sáng, hì hụi trong bếp xào xào nấu nấu?
Những món quà cho dù đắt tiền của anh ta, em có thể nào trân quý hơn tất thảy mọi thứ cha mẹ dành dụm để em được bằng bạn bằng bè như em đang có hôm nay?
Em thấy không? Thứ anh ta dành cho em vốn chẳng quý giá đến vậy. Chuyện anh ta có thể làm cho em, thì nhất định người khác cũng có thể. Hôm nay chưa có, thì ngày mai, ngày kia… nhất định người đó sẽ xuất hiện.
Em phải luôn trong trạng thái sẵn sàng đón nhận người đàn ông đích thực của mình. Đừng bỏ bê bản thân, đầu xù tóc rối, quần áo xộc xệch, nói năng cộc cằn, vô duyên chưa ai hỏi đã cười… vì nghĩ không có người yêu thì làm đẹp cho ai, dịu dàng cho ai. Em như thế thì đến lúc “the one” của em xuất hiện thì anh ta cũng bỏ chạy.
Hãy để buồn trôi ra theo nước mắt nhé! Như bạn tôi đã nói: vui một ngày là được một ngày, buồn một ngày là mất một ngày. Vì một người đã chẳng còn đoái hoài đến mình mà để bản thân ngày một tiều tụy đi, chẳng phải rất đáng xấu hổ sao? Phụ nữ mất đi nhan sắc, tiền bạc, tuổi trẻ… vẫn có thể chấp nhận, nhưng nhất định phải giữ lấy lòng tự trọng!
Theo Afamily
Chuyện tình rơi nước mắt của cô cảnh sát với tên tội phạm
5 năm sau, tôi tình cờ gặp em trong một nhà hàng. Em dắt theo một cậu bé con. Nhìn thấy tôi, em có vẻ ngại ngùng và giới thiệu: Đây là con trai em! Tôi đau khổ và cảm thấy như có từng nhát dao đâm vào tim mình.
Trải qua bao gian khổ cuối cùng tôi cũng tới được bên em, với tôi đó là chuyện cổ tích ở đời thường, giấc mơ tôi có được giữa ban ngày!
Tôi năm nay 30 tuổi, có vợ và một cậu con trai. Nói đúng ra tôi là kẻ được người đời gọi là hoàn lương hoặc cũng có thể vì tôi chạy trốn khỏi số phận của mình.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi gặp Lan, cô cảnh sát làm thay đổi cuộc đời tôi ấy.
Ngày trước tôi vốn được xem là giang hồ, cũng có "đàn em" và chuyện bảo kê là vấn đề tất yếu. Tôi có một cửa hiệu cầm đồ. Bàn tay tôi cũng từng cầm gươm, dao, búa... cho tới ngày cô cảnh sát ấy xuất hiện.
Tôi yêu Lan ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi gặp em trong buổi chiều tà, chính bóng dáng nhỏ nhắn đuổi theo tên móc túi (khi này chưa biết em là cảnh sát, vì em mặc thường phục).
Tôi đã ngẩn ngơ khi thấy em bắt được tên trộm rồi lại móc ví cho nó tiền, với lý do cậu ta trộm tiền chăm mẹ ốm. Tôi biết em đã bị lừa, vì ngay sau khi em đi thì cậu ta vui sướng cùng đồng bọn chia số tiền vừa kiếm được từ em.
Bóng em dần khuất trong khi tôi còn chưa kịp làm quen, rồi những chiều lang thang mong gặp lại hình dáng ấy.
Lần thừ 2 gặp gỡ là khi em chạy theo xe để đưa trả tôi chiếc ví vô tình tôi đánh rơi nơi cửa hàng tạp hóa.
Sau đó tôi theo em để mời bữa cơm với lý do hậu tạ. Sau vài lần gặp gỡ tôi biết em cũng có tình cảm với tôi.
Nhưng đau buồn thay tôi và em gặp nhau trong lần tiếp theo khi mà đoàn cảnh sát tới quán của tôi để điều tra một vụ án.
Cả hai im lặng không nói gì, tôi tất nhiên cũng không bị bắt vì trước đó tôi đã tìm cách giải quyết sự việc khá êm thấm. Sau lần gặp gỡ ấy, tôi biết, tôi và em khó có thể đến được với nhau.
Và cũng từ sau lần gặp gỡ duyên số ấy, tôi giải nghệ. Tôi tìm đến sở cảnh sát để thú tội và khai nhận một số điều mà trước đó tôi không cho cơ quan công an biết. Thực ra, một mặt tôi muốn "rũ bỏ" cái máu giang hồ trong người tôi, một mặt, tôi muốn có cớ gặp lại em, dù tôi biết, có thể trong thâm tâm, em đang rất khinh tôi. Và thật tình cờ, người thẩm vấn tôi lại chính là em.
Chuyện tình cảm của chúng tôi cuối cùng cũng bị gia đình em phát hiện. Họ tìm đến gặp gỡ tôi và yêu cầu tôi rời bỏ em. Họ nói tôi làm ảnh hưởng đến tương lai của em. Gia đình em sẽ bị "mang tiếng" nếu em yêu tôi, nhất là bố em lại là sếp lớn trong ngành cảnh sát.
Tôi hiểu những gì họ nói, cũng muốn em có tương lai, có niềm tin để bước tiếp sự nghiệp mà em theo đuổi, tôi buông tay em bằng cách tàn nhẫn nhất, tôi cặp kè với cô khác ngay trước mắt em. Vì là người có lòng tự trọng rất cao nên sau khi nói chuyện, em ra đi không lần nào quay lại nữa.
5 năm sau, tôi tình cờ gặp em trong một nhà hàng. Em dắt theo một cậu bé con. Nhìn thấy tôi, em có vẻ ngại ngùng và giới thiệu: Đây là con trai em! Tôi đau khổ và cảm thấy như có từng nhát dao đâm vào tim mình.
Sau lần gặp gỡ ấy, hình bóng của em luôn hiện hữu trong tôi. Suốt 5 năm qua, tôi đã tránh xa con đường "giang hồ", tôi làm nhân viên công nghệ cho một công ty - đúng ngành nghề mà trước đó tôi theo học. Tôi đã nhiều lần thử mở lòng mình để đón nhận những tìm cảm khác, những lần nào tôi cũng thất bại. Và lần nào cũng thế, hình ảnh em lại hiện hữu trong trái tim tôi.
Không thể cưỡng lại sự tò mò của mình, tôi quyết định tìm hiểu về cuộc sống của em. Biết em có mở một quán cafe nhỏ, tôi rủ một cô bạn thân đến đó uống cafe. Khi gặp nhau, tôi và em chỉ nhìn nhau trong lặng lẽ, lần hai thì chỉ nói đôi ba câu chuyện.
Rồi nhiều lần lui tới quán cafe của em, tôi được gặp con trai em nhiều hơn. Càng nhìn cậu bé, tôi càng có cảm giác cậu bé này rất thân quen. Những khi không có em ở quán, tôi lân la bắt chuyện với bé. Bé kể cho tôi nghe về bố của bé: "Bố cháu đi làm xa lắm, cháu chưa gặp bố bao giờ cả. Mẹ bảo bố sắp về với cháu rồi. Cháu sẽ ngoan để bố nhanh về với cháu!"
Tôi sững người khi nghe những lời kể rất ngây thơ của cậu bé con. Tại sao lại chưa gặp bố bao giờ?
Câu nói của cậu bé con khiến tôi càng tò mò và muốn tìm hiểu về cuộc sống của hai mẹ con. Hóa ra, suốt 5 năm qua, em chưa hề lập gia đình. Em cũng đã ra khỏi ngành cảnh sát vì muốn bảo vệ danh dự cho bố khi mà người ta nói em là "gái không chồng mà có con".
Hàng vạn câu hỏi trong tôi khiến tôi phải lấy hết can đảm để gặp trực tiếp em. Hóa ra, đứa bé chính là con trai tôi. Em đã vô cùng đau đớn khi nghĩ rằng, người bạn gái tôi dẫn đến quán cafe nhà em là vợ tôi.
Trải qua bao gian khổ, cuối cùng tôi cũng tới được bên em, còn có cậu con trai bé bỏng của tôi nữa, ngàn lần tôi cảm ơn em nhiều lắm.
Với tôi, đó là chuyện cổ tích ở đời thường, giấc mơ tôi có được giữa ban ngày.
Theo Afamily
11 lần mang thai, 3 ngày được làm mẹ Sinh ra trong 1 gia đình giàu có nên cuộc sống của chị sung sướng khỏi phải bàn. Rồi năm 24 tuổi chị yêu và đưa anh về ra mắt bố mẹ. Biết người bạn trai con gái đưa về chỉ là công công nhân quèn, xuất thân từ vùng quê nghèo khó nên bố mẹ chị phản đối ác lắm. Họ nhất...