Phố vẫn mưa và anh chẳng còn bên em
Có ai đó từng nói với em rằng con gái là chúa hay để ý và lưu tâm về những điều vụn vặt, rồi đợi khi cô đơn một mình sẽ hoài niệm về những điều cỏn con ấy. Em cũng không biết nữa, nhưng giờ em đã nghiệm ra rằng, người ta nói quả không sai.
***
Mưa, những hạt mưa trong suốt tí tách rơi bên ngoài song cửa, dường như thời gian có chút ngưng đọng trong cái rùng mình rất nhẹ của em. Nhìn mưa rơi ngoài song miên man tìm về khúc dư âm kỉ niệm ngày anh tới…
Em chầm chậm đặt từng bước chân tiến gần về bên cửa sổ, thấy hoa mười giờ nở trong mưa một màu hồng tim tím. Giá như có anh ở đây thì tốt biết bao! Giá như trong khoảnh khắc này được anh choàng lên đôi vai em một chiếc áo hoặc một chiếc khăn rộng thùng thình, nhất định em sẽ không rùng mình bởi cái se lạnh của ngày mưa như lúc này.
Nhẹ nhàng đưa những ngón tay mảnh khảnh mở cánh cửa ban công, phố vắng lạnh không người qua lại, mưa rơi nghiêng xiên vào ký ức, em thấy bóng dáng của anh trong chiếc áo gió trắng nơi cuối con đường, hai tay anh đặt sau hai túi quần jean màu khói thuốc, lãnh đạm đi trong mưa… Có ai đó từng nói với em rằng con gái là chúa hay để ý và lưu tâm về những điều vụn vặt, rồi đợi khi cô đơn một mình sẽ hoài niệm về những điều cỏn con ấy. Em cũng không biết nữa, nhưng giờ em đã nghiệm ra rằng, người ta nói quả không sai.
Phố vẫn mưa, mang chút se lạnh giống như mưa của ngày ấy, giá như em cũng dứt khoát được như sự lạnh lùng của anh thì giờ đây những kỉ niệm ngọt ngào về anh sẽ không khiến em xót xa đến vậy.
Video đang HOT
Phố vẫn mưa, những hạt nước như những hạt pha lê trong veo từ đâu rơi xuống, lăn dài trên lòng bàn tay rồi lại trôi tuột đi theo từng kẽ ngón tay. Những giây phút ngọt ngào anh dành cho em cũng giống như những hạt nước pha lê này, chân thành trong suốt nhưng em lại không giữ được… Vậy nên đôi bàn tay giá lạnh đến tận bây giờ, không còn ai ủ ấm, không còn ai quan tâm, em hờn giận không tên mặc cho những hạt mưa kia cứ chảy qua từng kẽ ngón tay tê cứng.
Phố vẫn mưa, lẻ loi những bóng người chạy xe xuôi ngược, trong những bóng người kia sao chẳng có anh. Em lại khóc lại giận hờn vu vơ, lại sợ có người ngang qua nhìn được, vội vàng đưa ngón tay lạnh lên lau nhanh giọt nước mắt vẫn còn chút hơi ấm của chính mình, chợt nhận ra những giọt nước mắt này rất giống những giọt nước mắt của ngày hôm ấy, trong veo như những hạt pha lê vỡ nhòa trên gò má tinh khôi của người con gái. Tình yêu dưới con phố mưa cần một chiếc ô đủ rộng để có thể che chắn cho đôi tình nhân qua con đường rét buốt, là em ngày đó không biết giữ chắc lấy cán ô màu hồng, để gió trời tới mang ô đi, để con phố ở lại trong nỗi cô đơn vụn vỡ… Còn riêng mình em khóc bên phố mưa.
Hồng Hải
Theo blogradio.vn
Người ta chỉ cố chạy trốn khi lòng chưa bình yên
Vốn dĩ chẳng thể lừa dối ai, lại lừa dối chính mình, rõ ràng tim còn đau đi qua chốn ấy, vậy mà chẳng muốn tránh chỉ muốn tỏ ra rằng bình thản lắm mới đi qua, bình thản lắm mới đến đây, bình thản lắm mới không khóc... Vậy liệu rằng lúc đó có thật sự bình thản chưa?
***
Ly cà phê đen không đá ít đường trong một quán nhỏ, dưới ánh đèn liu riu, chợt đỏ chợt tắt hình như chỉ đủ để ai đó cần một không gian yên tĩnh. Tiếng nhạc nhỏ réo rắt từng nốt thăng trầm nhấn nhá của dòng nhạc xưa khiến những người cô đơn chẵng mấy ai yêu mến nơi này. Nhưng hôm nào quán này cũng đông kín người ra vào, vì hình như người cô đơn quá ít không đủ để làm quán thưa khách. Những vị khách tới đây điều là những cặp đôi hạnh phúc tay trong tay, vai kề vai, mặc cho thế giới bên ngoài là bóng tối hay ánh đèn rực rỡ, mặc cho bão tố hay trăng thanh gió mát, họ vẫn nói cười hạnh phúc bên nhau. Vậy bảo sao những kẻ cô đơn không thấy chạnh lòng mà chạy mất.
Còn tôi, cô gái bé nhỏ cũng trót lỡ đôi lần yêu thương, tim cũng đôi lần vụn vỡ rồi lại lành. Cứ ngỡ đôi lúc vô tình nhìn cảnh này lại sợ bị nhấn chìm trong thương tổn, sợ quá khứ ẩn nấp đâu đó lại kéo về bất chợt. Vậy mà lúc đó bỗng thấy bình yên đến lạ, tiếp tục cầm bút ghi đôi dòng theo cảm xúc:
"Bình yên là khi ở một mình vẫn không thấy lòng trống vắng
Là khi nhấp môi ly cà phê đắng, vẫn cảm nhận được vị ngọt của đường"
Phải chăng giông bão ngày ấy đã đi qua, yêu thương vụn vỡ nay đã lành hay trống vắng trong em nay đã thành thói quen không còn nhận ra nữa? Đúng vậy, đời sẽ bình yên khi lòng thôi dậy sóng, tổn thương của mình không còn tĩnh giấc khi thấy người ta hạnh phúc đó là khi vết thương xưa đã lành.
Buồn cười thật chứ, biết rất rõ ở đây chẳng phải là nơi dành cho mình, vậy mà lối đi nhỏ chỉ có hai ngã rẽ tôi vẫn vô tình nhầm lẫn, đưa mình vào quán nhỏ, một mình ngồi nghe nhạc viết sách, thi thoảng lại đưa ly cà phê nhấp môi. Lạ thay đâu phải chỉ mình tôi lạc lõng nơi này, và cũng đâu phải chỉ mình tôi đang loay hoay với dòng cảm xúc không tên.
Làn khói thuốc phà ngang trước mặt, lướt qua đôi tình nhân khẽ hất qua mũi làm tôi thấy khó chịu nhìn theo chủ nhân của nó. Lại thêm một gã thất tình tìm chốn bình yên đây mà. Là một anh chàng ngồi bàn trên tôi, có vẽ suy tư, trầm ngâm bên ly cà phê đen cùng điếu thuốc trên tay. Tôi không thích con trai hút thuốc. Nhưng nhìn anh tôi lại thấy đồng cảm và có chút gì đó muốn thêm vào thi vị cho câu chuyện hôm nay của mình. Tôi vẫn ngồi ở đấy, đằng sau lưng anh. Thoáng chốc tôi lại thấy anh cầm điện thoại lướt từng tấm hình của đôi nam nữ, tôi không phải là gián điệp xuất sắc nên chỉ đoán đó là hình của anh và người yêu. Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, lướt lên lướt xuống một hồi rồi lại đặt máy xuống phì hơi thuốc nhìn về phía đoàn khách đông vui ở phía đối diện đang quấn quýt nói cười như thể vội vàng kẻo trời sáng mất. Tôi chưa bao giờ thấy mình tò mò chuyện người ta đến như vậy, nhưng lúc đó thật sự tôi cũng hơi hỗ thẹn với chính mình vì nhất cử nhất động của anh điều lọt vào mắt tôi.
Đèn của quán cà phê không sáng lắm nên màn hình điện thoại của anh cùng với khoảng cách bàn trên bàn dưới giữa hai người đủ để tôi thấy rõ anh đang xóa dần từng bức ảnh mà anh vẫn nhìn ngắm nảy giờ. Vậy là tôi đã rõ, tôi vẫn là người hạnh phúc khi ngồi ở đây, vì thật sự lòng tôi chẳng có chút gì gọi là chạnh lòng khi nhìn cảnh người ta yêu thương quấn quýt, càng không thấy mình cô đơn vì còn có những kẻ còn cô đơn, còn đau lòng nhiều hơn tôi rất nhiều vẫn can đảm ngồi ở nơi đây. Như anh chàng này, chẳng phải là vì hoài niệm quá khứ nên mới đến đây sao, có khi anh ta còn khao khát, ước gì lòng mình trống rỗng như cảm xúc của tôi bây giờ đấy. Tôi chỉ ngồi đây tìm kiếm không gian yên tĩnh để viết lách, một mình nhưng không hề cô đơn. Thay vào đó tôi mượn cảm xúc của kẻ cô đơn lạc lõng trong chốn thiên đường của những đôi tình nhân này để khơi nguồn cảm hứng cho bài viết của mình.
Vẫn là câu nói cũ, đời sẽ bình yên khi lòng thôi dậy sóng. Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ vơi, nỗi đau nào rồi cũng sẽ dứt. Cơn sóng nào có dạt vào rồi cũng trở về với biển cả, nên hãy cứ để nó dạt dào rồi gió ngừng thổi biển sẽ bình yên. Lúc đó mới thật sự là bình yên, đừng tự tạo bình yên khi lòng còn giông bão.
Vốn dĩ chẳng thể lừa dối ai, lại lừa dối chính mình, rõ ràng tim còn đau đi qua chốn ấy, vậy mà chẳng muốn tránh chỉ muốn tỏ ra rằng bình thản lắm mới đi qua, bình thản lắm mới đến đây, bình thản lắm mới không khóc...
Vậy liệu rằng lúc đó có thật sự bình thản chưa? Chắc chắn là chưa, vì chẳng có ai vui vẽ mà cố gồng mình lên để chứng minh mình đang vui cả... Thế nên nếu lỡ rối bời trong khoảnh khắc nào đấy hãy bình tâm chờ ngày lòng thôi dậy sóng, ngày bình yên chưa bao giờ chạy trốn những người khao khát nó...
Chang Mii
Theo blogradio.vn
Ngoài kia thiếu gì người sao lại tổn thương em? Sẽ có một vài người bước qua cuộc đời bạn chẳng mang theo gì cả ngoài những tổn thương mà đến sau này khi họ đi rồi vẫn không thể nguôi ngoai. Đã có lúc tự hỏi liệu đó có phải tình yêu không hay chỉ là một vài rung động nhất thời, nếu nói là yêu thì cũng không hẳn vì chẳng...