Phim kinh dị Việt: Thử thách lòng kiên nhẫn của khán giả?
Trên thế giới, phim kinh dị vẫn được khán giả thích thú, theo dõi như một phương tiện giải trí kích thích nhất. Tuy vậy, khi đến Việt Nam, dòng phim này cũng có những biến thể, và hậu quả là khán giả đa phần hụt hẫng, lắc đầu với tâm lí xem “không đã”.
Thị trường điện ảnh Việt Nam đang chứng kiến sự lên ngôi của dòng phim mới, phim kinh dị. Sự ganh đua này một mặt góp phần “đổi món” cho nghệ thuật thứ Bảy của Việt Nam, nhưng đồng thời cũng phơi bày những lúng túng trong việc lựa chọn hướng đi, đề tài cũng như phương tiện biểu đạt nghệ thuật của các nhà làm phim nước nhà.
Poster bộ phim “ Bóng ma học đường”
Bùng nổ phim… dọa ma
Thực tế, cho đến bây giờ, trong tất cả những phim kinh dị đã chiếu ở rạp, dường như chỉ có “Giao lộ định mệnh” là “xem được” hơn cả. Song, người xem lại tỏ ra thất vọng vì… “nó na ná giống phim của Hollywood”.
Chỉ trong vòng vài năm qua Việt Nam đã có gần chục phim kinh dị đã, đang và sẽ đưa vào sản xuất. Đầu tiên phải kể đến “Khi yêu đừng quay đầu lại” và “Bóng ma học đường” (hãng Thiên Ngân), tiếp đó là “Giao lộ định mệnh” và “Giữa hai thế giới”. Sắp ra rạp có phim “Bẫy cấp 3″, nhưng được chờ đón nhất là “Lời nguyền huyết ngải” của Bùi Thạc Chuyên – đạo diễn có rất nhiều thành công trong dòng phim nghệ thuật, góp phần đưa tên tuổi điện ảnh Việt Nam ra với thế giới trong thời gian qua. Trong khi đó, phim “Con ma nhà họ Hứa” từng nổi tiếng ở thập kỉ 70 của thế kỉ trước cũng được hãng Phước Sang dự định bấm máy tái sản xuất vào năm 2012.
Lòng kiên nhẫn bị thử thách?
Video đang HOT
Đặc trưng của phim kinh dị là cuốn hút tâm trí người xem vào sâu trong thế giới không có thật của ma quỷ, máu me, chém giết để họ khám phá nỗi sợ hãi, trải nghiệm những cảm xúc cực mạnh của con người. Trên thế giới, phim kinh dị vẫn được khán giả thích thú, theo dõi như một phương tiện giải trí kích thích nhất. Tuy vậy, khi đến Việt Nam, dòng phim này cũng có những biến thể, và hậu quả là khán giả đa phần hụt hẫng, lắc đầu với tâm lí xem “không đã”.
Một trong những nguyên nhân đó là do những kịch bản lỏng lẻo, thiếu những chi tiết ám ảnh, diễn xuất của diễn viên không lột tả được thần thái của nhân vật, nghệ thuật cắt dựng phim non tay, thiếu những điểm nhấn trọng tâm. Cái quan trọng là đạo diễn và biên kịch dường như không nghiên cứu, hiểu rõ yếu tố tâm lí của người xem nên không đánh trúng được thần kinh sợ hãi của khán giả. Các phim đều làm theo một mô típ giống nhau, khai thác mối tình giữa người và ma, bên cạnh đó là những oan hồn lởn vởn xung quanh đòi nợ máu. Bối cảnh thì được dàn dựng cũ kĩ với những ngọn nến leo lét, gió thổi hiu hiu, ánh trăng mờ ảo, không gian âm u, cô tịch, thi thoảng có vài tiếng la hét thất thanh. Việc hóa trang thì như diễn hề trên sân khấu, ma quỷ được tô mắt đậm, môi đỏ choét hoặc thâm xì, mặt trắng bệch, nhìn đã thấy… không thật… Dường như, kinh dị chỉ là cái mác để thu hút lượng khán giả mua vé đến rạp xem phim, còn nội dung thế nào thì tiền hậu bất nhất, quảng cáo một đằng, thực tế trong phim một nẻo.
Phim kinh dị Việt không thiếu những pha “cười ra nước mắt”, bởi nhiều khi không phải cố tình mà là do những lỗi ngớ ngẩn. Điển hình là “Bóng ma học đường”. Ra rạp với mác phim 3D đầu tiên của Việt Nam, khán giả cứ hi vọng cùng với hiệu ứng không gian ba chiều, phim sẽ gây những bất ngờ lớn, song, người ta chú ý đến những cảnh lột đồ, hở hang, bị đánh rất… vô duyên của diễn viên. Điều này khiến người ta nghĩ đến yếu tố câu khách nhiều hơn, vì cảnh Đinh Ngọc Diệp bị xé toạc áo, hở ngực đã được lan truyền từ khi phim mới bấm máy. Còn “Giữa hai thế giới”, dù đạt doanh thu 6,5 tỉ đồng sau một tuần công chiếu, khán giả vẫn không khỏi cười ồ lên bởi sự “làm dáng” không phải lối khi một cô gái đi nhặt phế liệu (Tâm Tít đóng) lại mặc váy hoa ngắn cỡn rất điệu đà, người vợ (Đinh Ngọc Diệp đóng) bị chồng cầm dao truy sát điên cuồng vẫn phải quay lại bằng được để ôm chiếc va li to đùng (dù chiếc va li không cất giấu bảo bối để có thể… trừ ma, cũng chẳng tham gia vào những cảnh sau đó)…
Với tất cả những điều đó, khán giả ra rạp xem phim kinh dị “nội” dường như là bị thử thách lòng kiên nhẫn hơn là được trải nghiệm nỗi sợ hãi và chiêm nghiệm về nhân quả, về sự sống và cái chết, thậm chí chỉ để giải trí đơn thuần.
Lỗi tại… kiểm duyệt
Gần như thành thông lệ, hễ có sự phản ứng nào về nội dung của phim, đạo diễn và nhà sản xuất đều bật ra những lí do hết sức… bất khả kháng, đó là kinh phí và kiểm duyệt. Không có đủ kinh phí, đương nhiên không thể có bối cảnh, thời gian, hậu kì để phim được chăm chút kĩ lưỡng, song, với những phim diễn viên đóng nhạt nhẽo, kịch bản rời rạc, dọa ma mà chỉ gây hài, kĩ xảo cũ kĩ, không tạo nên hiệu ứng, âm thanh, ánh sáng đủ để người xem sợ thì có thể đổ lỗi cho kinh phí được chăng?
Dường như biết trước khán giả sẽ thất vọng, trước ngày “Giữa hai thế giới” ra rạp, nhà sản xuất Đỗ Minh Quang đã “dọn đường” dư luận bằng cách than thở là phim bị hội đồng kiểm duyệt cắt mất hơn 5 phút nên khi xem thấy sường sượng ở một số “mối nối”. Song, 5 phút liệu có “đỡ” được cho tất cả những gì khán giả cảm nhận về bộ phim? Nhà sản xuất phim này cũng phải tiếp tục “xuống nước” đính chính rằng phim của mình không phải phim kinh dị mà đúng hơn là mang màu sắc hình sự huyền bí nhiều hơn là ma mị và không làm theo kiểu hù dọa để khán giả phải sợ.
Đạo diễn Lê Bảo Trung thẳng thắn bày tỏ: “Phim kinh dị mà xem chẳng kinh dị là thực trạng chung hiện nay. Nếu làm đúng thể loại này sẽ vi phạm Luật Điện ảnh: không cho phép những cảnh quay gây sợ hãi, bạo lực, hoang mang, truyền bá tệ nạn mê tín dị đoan”. Anh cũng đồng ý với Bùi Thạc Chuyên về việc nên phân loại phim như các nước từng làm để tạo điều kiện thông thoáng cho những người làm phim hơn.
Theo Mai Thi (Đại đoàn kết)
Kinh phí làm phim: Tiền nó đi đâu?
"Có rất nhiều đạo diễn làm phim rất đắt và khi mình nhìn lên màn ảnh thì mình không thể hiểu nổi tiền đó nó đi đâu!", đạo diễn Trần Anh Hùng.
Hollywood làm phim về Steve Jobs
Theo đạo diễn "Mùi đu đủ xanh", chắc chắn người ta có thể làm được phim hay với ít tiền. Một phim với kinh phí 600.000 USD cũng có thể giành Cành cọ vàng... Nhiều phim đắt đơn giản chỉ vì một thói quen làm việc.
Bóng ma học đường, phim 3D đầu tiên của điện ảnh Việt,
có kinh phí được nhà sản xuất công bố
vào khoảng 1 triệu USD
Dù vậy, anh lại nổi tiếng là người làm phim tốn tiền. Trần Anh Hùng thường sòng phẳng điều đó với nhà sản xuất ngay từ đầu, bởi cách quay của anh cầu kỳ phức tạp, phim thường có ngôi sao (Xích lô là Lương Triều Vỹ, I come with the rain là Josh Hartnett, Byung-hun Lee, Takuya Kimura...), ê-kip làm phim là những người rất giỏi và sở dĩ Trần Anh Hùng thuyết phục được người ta bỏ tiền ra vì họ thấy cách làm và hiệu quả của sản phẩm là xứng đáng.
Mùa hè vừa qua, điện ảnh Việt có hai phim ra rạp, một phim có kinh phí được đồn đoán vào khoảng 600 ngàn USD kinh phí, một phim chỉ ngót nghét 150.000 USD. Con số thật thường được nhà sản xuất giấu biến đi do lo ngại ảnh hưởng xấu của thông tin đến các khâu làm phim nhưng lại hay được các nhà phát hành "thổi phồng". Nhưng nhìn lên màn ảnh của bộ phim 600.000 USD, người ta cũng không thể không tự hỏi: 600.000 USD ấy, nó đi đâu?
Tiền ít, phim vẫn có thể hay
Điện ảnh thế giới ghi nhận nhiều phim độc lập được làm với kinh phí có khi chỉ khoảng 100 ngàn USD, kinh phí đủ khiến nhà làm phim có thể mang phim đến LHP Cannes. Vấn đề còn lại thuộc về tài năng. Nhưng vì ít tiền nên các nhà làm phim độc lập rất tiết kiệm. Họ thường dùng bằng máy quay số nhưng không hẳn sẽ là máy đắt tiền. Với họ, máy Red One đã là xa xỉ. Đây là loại máy quay đang được dùng phổ biến tại VN giá cho thuê khoảng 2.500 USD/tuần chưa kể ống kính.
Tuy nhiên quay bằng máy Red One cũng phức tạp như quay nhựa bởi phải dùng ống kính phim nhựa và dàn dựng ánh sáng như phim nhựa, và sẽ chỉ tiết kiệm nếu chiếu bằng máy số thay vì phải chuyển sang phim nhựa 35mm. Nhiều đạo diễn quay bằng máy rẻ hơn và thậm chí không chuyển qua phim nhựa 35mm mà để định dạng số chiếu luôn.
Bi đừng sợ! - phim đoạt nhiều giải thưởng về
quay phim tiết kiệm kinh phí bằng cách dùng
máy quay kỹ thuật số Red One.
Như thế họ đã tiết kiệm được kinh phí rất nhiều và sự thành công nếu được ghi nhận bằng các giải thưởng là bởi họ đã có tài năng. Nhưng ngược lại, với những phim được ghi hình bằng định dạng không cao, chuyển qua phim nhựa 35mm để chiếu rạp không đạt tiêu chuẩn quy định thì cơ hội bán phim cho các nhà phát hành lại rất ít bởi dù họ có thể rất thích phim nhưng cũng không mạo hiểm mua phim.
Thực ra làm phim cũng giống như kinh doanh, sẽ luôn có giải pháp để làm ra một sản phẩm với giá thấp nếu người làm phim chủ động chọn một cách sản xuất tiết kiệm, nhất là trong quá trình quay. Nhà sản xuất giỏi, chủ động được lịch quay chặt chẽ cũng sẽ tiết kiệm được rất nhiều. Đạo diễn Phan Đăng Di đã tổng kết một vài con số từ kinh nghiệm của anh với Bi đừng sợ! Nếu không chuyển sang phim nhựa 35mm (Bi, đừng sợ! được quay bằng máy Red One) thì anh đã có thể tiết kiệm được đến 150.000 USD vì thực sự bản HD cũng có thể chiếu tốt ở Cannes và các rạp phim không yêu cầu tiêu chuẩn rồi.
Thêm nữa, thay vì làm hậu kỳ ở Pháp, nếu Phan Đăng Di chọn Thái thì có thể tiết kiệm được thêm 60.000 USD nữa. Bi, đừng sợ! đã quay mất 42 ngày trong khi có thể quay ngắn hơn (thông thường các phim ở VN quay không quá 30 ngày như gần đây nhất phim Long ruồi của đạo diễn Charlie Nguyễn, nhà sản xuất đã ấn định lịch quay từ đầu là 27 ngày cho phép cộng trừ khoảng 2 ngày) và nếu thực hiện được thì sẽ tiết kiệm thêm khoảng 70 ngàn USD.
Như thế, rõ ràng một phim được làm với kinh phí xấp xỉ 600.000 USD như Bi, đừng sợ! lại có thể vẫn làm tốt chỉ với 1/2 con số kể trên. Tuy nhiên, nếu Phan Đăng Di chấp nhận làm phim với máy chất lượng thấp để tiết kiệm thì cơ hội để Le Arte (họ yêu cầu chất lượng đảm bảo theo tiêu chuẩn châu Âu) mua phim là rất nhỏ, Le Arte đã mua phim này với giá 250.000 USD.
Giá thành gần đây của nhiều phim Việt vào khoảng
200 đến 400 ngàn USD.
Tiền làm phim VN, bao nhiêu là "đủ"?
Những người làm điện ảnh VN chắc hẳn chưa quên một minh chứng từ chuyện thật xảy ra ở buổi chia sẻ kinh nghiệm ở VN của một nữ đạo diễn Pháp. Khi cô này khuyên các nhà làm phim trên trường quay không nên yêu cầu diễn viên diễn thử vì họ sẽ không bao giờ thực sự diễn mà phải luôn diễn thật và luôn ghi hình.
Các đạo diễn VN đã tò mò hỏi cô quay bao nhiêu "đúp" cho mỗi cảnh? Cô đạo diễn chia sẻ thành thật rằng mình không phải là người phá phim như nhiều đồng nghiệp, trung bình mỗi cảnh cô "chỉ" quay khoảng 20 đến 30 "đúp". Cả nhóm làm phim VN cười ầm lên, và giải thích cho cô đạo diễn Pháp hiểu rằng ở VN, nếu quay một cảnh đến 2 "đúp" thôi là đạo diễn đã có thể bị chủ nhiệm phim (nhà sản xuất sau này) "giết chết"!
Nói vậy để thấy, với số tiền hẻo như kinh phí làm phim kiểu VN, tiền để mua những mét phim nhựa luôn chiếm một phần không nhỏ trên tổng kinh phí.
Phải khẳng định với một bộ phim nghiêm túc, biết tính toán thì tiền sẽ vào phim ở những chỗ xứng đáng. Ở VN, những phim làm về chiến tranh chẳng hạn, tiền sẽ tốn nhất vào voi hoặc xe tăng. Nhưng đôi khi những cái tốn kém đó lại không mang lại hiệu quả (có thể thấy qua thất bại của Tây Sơn hào kiệt) khi nó chỉ dừng lại ở mức "lỡ cỡ" và nhất là khi phim không hay.
Tây Sơn hào kiệt tốn kém nhiều cho những voi, ngựa, súng
thần công mà không mang lại hiệu quả.
Thế là đầu tư thì tưởng nhiều nhưng cuối cùng không thể hiện được hiệu quả gì hết nên ranh giới giữa ít tiền và nhiều tiền trong trường hợp này là như nhau. Nói thẳng ra thì phim VN cho đến giờ chưa có phim nào tạm gọi là có kinh phí "khủng" cả. Đó là chưa kể tiền vào phim thì ít mà rơi rụng lung tung thì nhiều, kiểu "nước sông công lính", voi, ngựa, xe tăng không biết đường nào mà lần.
Một ví dụ như dự án Nỗi buồn chiến tranh trước đây, khi đạo diễn Nicolas Simon dự định quay với kinh phí khoảng một triệu USD thì nhiều nhà làm phim có kinh nghiệm đã lắc đầu. Nỗi buồn chiến tranh tạm ngưng không hẳn bởi nguyên nhân vì tiền, nhưng với một kịch bản như Nỗi buồn chiến tranh, nhà làm phim phải quyết định hoặc là không làm bởi sẽ rất tốn kém chứ đừng nghĩ có thể "thắt lưng buộc bụng" để ra bằng được phim này.
Khó có thể làm một phim thực tế phải tốn kém với một ngân sách "lưng chừng" được. Phim đắt không phải bao giờ cũng đắt và phim rẻ chưa chắc đã thực sự rẻ. Chính xác hơn, căn bệnh thường thấy ở các nhà làm phim VN là không biết lượng sức mình nên phim ảnh cứ chẳng cái gì ra cái gì, để chẳng riêng đạo diễn Trần Anh Hùng mà khán giả bình thường cũng sẽ ưu tư: Không biết tiền nó biến đi đâu?
Theo Vietnamnet
Đặt 4 hot girl đóng phim lên bàn cân Midu, Quỳnh Chi, Tâm Tít và Elly, ai đóng phim "ổn" nhất đây nhỉ? Dẫu có thế mạnh ngoại hình và luôn được các nhà làm phim ưu ái, được giới truyền thông chăm chút, nhưng không phải diễn xuất của bất cứ hot girl nào cũng gây ấn tượng. Thế nên điệp khúc "bình hoa di động" vẫn cứ phải ca đi...