Phiếu khám bệnh sùi mào gà 2 năm trước phá hỏng đám cưới trong mơ của tôi
Trong lúc dọn nhà, chồng sắp cưới vô tình thấy phiếu khám bệnh sùi mào gà của tôi từ 2 năm trước.
Anh nổi giận, đòi hủy hôn dù ngày cưới đã cận kề.
Sau cú sốc bị người yêu cũ “cắm sừng”, tôi buồn bã, chìm đắm trong đau khổ, thường xuyên than thở cô đơn trên mạng xã hội. Bởi, lúc lao vào yêu đương, tôi bỏ mặc các mối quan hệ khác. Khi chuyện tình tan vỡ, tôi không còn bạn bè thân thiết.
Sĩ diện, tôi cũng chẳng muốn kết nối lại với những người bạn từng thân. Tôi rất muốn đi đâu đó cho khuây khỏa nhưng đi cùng ai thì lại không biết.
Tôi quyết định gia nhập một nhóm phượt trên mạng xã hội. Hễ thấy ai í ới gọi nhau đi phượt, tôi đều đăng ký tham gia.
Tôi không có xe tốt để phượt đường dài, phải đi ghép với người khác. Đa phần các chuyến đi, tôi đều ngồi sau xe của tay lái nam. Những bạn nam đó rất vô tư, tốt bụng và giữ khoảng cách, không khiến tôi khó xử.
Tuy nhiên, có lần, tôi ngồi sau xe của một bạn nam khá điển trai, ngoại hình ưa nhìn. Bạn ấy còn rất ga lăng và tâm lý.
Sai lầm năm nào đang quay về, phá nát hạnh phúc hiện tại của tôi. Ảnh minh họa: Pexels
Video đang HOT
Lần đó, cả nhóm phượt lên Đà Lạt vào đúng mùa mưa. Tôi vốn rất sợ lạnh. Thế nên, cơn mưa nặng hạt, kéo dài vài giờ khiến tôi run cầm cập.
Bạn nam đi cùng thấy vậy liền lấy áo khoác cho tôi mặc thêm. Bạn ấy còn bảo tôi ôm bạn thật chặt cho ấm. Ban đầu, tôi hơi e ngại nhưng sau thời gian cô đơn, tôi như tìm được hơi ấm, dễ mở lòng, có chút cảm động.
Nắm bắt được tâm lý của tôi, suốt chuyến đi, bạn nam đó thể hiện nhiều hành động quan tâm, gần gũi như thể chúng tôi là một đôi.
Quả thật, tôi không thể cưỡng lại những cử chỉ ngọt ngào mà bạn ấy dành cho mình. Tôi cứ vậy mà sà vào lòng bạn.
Đêm cuối trước khi trở về thành phố, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Đó không phải là lần đầu nên tôi không phải suy nghĩ quá nhiều. Chỉ là, tôi mãi chạy theo cảm xúc mà quên dùng biện pháp an toàn.
Sau lần đó, chúng tôi còn bên nhau trong 2 chuyến du lịch nữa. Chuyến đi cuối, người ấy nói rằng những chuyện xảy ra cùng tôi “chỉ là vui chơi qua đường”.
Dĩ nhiên, tôi hiểu điều đó khi bước vào mối quan hệ mập mờ với cậu ta. Nhưng, tôi thấy đau và nhận ra bản thân quá rẻ rúng. Để rồi, tôi trượt dài trên vết xe đổ, liên tục đi tìm khoái cảm từ người lạ.
Đến khi phát hiện mình mắc bệnh sùi mào gà, tôi suy sụp và tự trách bản thân đã quá buông thả.
Tôi mất hơn 1 năm trời điều trị, vừa đau đớn về thể xác vừa nhục nhã về tinh thần. Sau đợt điều trị, tôi đốt hết giấy tờ liên quan. Tuy nhiên, bác sĩ nói bệnh sùi mào gà có thể tái phát, cho nên tôi lưu lại phiếu khám bệnh lần cuối.
Sau 2 năm, tôi quên bẵng chuyện về phiếu khám bệnh sùi mào gà và cũng không nhớ đã cất ở đâu.
4 ngày trước, trong lúc phụ tôi dọn nhà, chồng sắp cưới nhặt được phiếu khám bệnh đó trong tập giấy tờ cá nhân của tôi. Tôi choáng váng, chết lặng không biết giải thích như thế nào.
Anh đòi hủy hôn. Đó là điều mà tôi đã nghĩ tới trong khoảnh khắc anh cầu hôn. Không ngờ, quá khứ đáng quên ấy lại “tung đòn chí mạng” khi vài ngày nữa thôi tôi sẽ trở thành cô dâu trong đám cưới cổ tích.
Quá khứ không bao giờ ngủ yên. Bất cứ sai lầm nào trong quá khứ điều phải trả giá.
Trái đắng của ngày hôm nay là do chính cái tôi thiếu bản lĩnh ngày trước tạo ra. Tôi không trách anh. Nếu là anh, tôi cũng không đủ dũng cảm kết hôn cùng một người vợ từng sống buông thả như thế.
Vả lại, phụ nữ mắc bệnh sùi mào gà, khả năng bị ung thư cổ tử cung rất cao. Có lẽ, tôi sẽ chọn sống cô độc ở phần đời còn lại.
Đau thương này là bài học đắt giá, mong các bạn đừng mắc sai lầm giống tôi.
Đi khám bệnh về, mẹ tôi lập tức họp gia đình, phân chia toàn bộ tài sản
Dù các con quyết từ chối việc phân chia tài sản khi mẹ còn sống, bà vẫn một mực lập di chúc rồi ép chúng tôi ký vào.
Gia đình tôi tổng cộng có 3 anh chị em. Vợ chồng anh cả sống với mẹ, nhận nhiệm vụ chăm sóc, phụng dưỡng bà. Còn tôi và em gái cũng có gia đình riêng nhưng đều tập trung về nhà ăn cơm vào cuối tuần. Ở xóm, ai cũng ngưỡng mộ gia đình lớn của chúng tôi, dù có đủ dâu rể nhưng luôn nhường nhịn, ấm êm, chưa bao giờ có chuyện tranh chấp cãi vã.
Bố tôi mất sớm, mẹ là người chắt chiu nuôi dưỡng, dạy dỗ các con nên người. Với chúng tôi mà nói, mẹ rất quan trọng, chỉ cần bà lên tiếng yêu cầu điều gì, chúng tôi đều cố gắng làm cho bà vui lòng.
Dạo gần đây, mẹ tôi hay than mất ngủ, sụt cân, sốt và ho liên tục dù đã uống nhiều loại thuốc trị ho mà vẫn không thuyên giảm. Tuần trước, anh trai và tôi đưa mẹ đi khám và đau đớn khi nhận tin mẹ bị ung thư phổi.
Anh em tôi định giấu mẹ nhưng dường như bà cũng đoán biết được tình trạng bệnh của mình nên vẻ mặt khang khác. Trên đường về nhà, mẹ cứ dò hỏi chúng tôi về bệnh tình, tôi chỉ dám nói sau này chắc mẹ phải đến viện thường xuyên. Bà trầm mặc không hỏi, cũng không nói năng gì nữa.
Tối hôm sau, mẹ bảo anh trai gọi điện cho các em tập trung về nhà họp gia đình. Bà bảo biết bệnh của mình không nhẹ, sợ xảy ra chuyện xấu nên muốn phân chia tài sản xong xuôi trước khi ra đi. Bà đã làm di chúc và đợi chúng tôi ký vào. Trong di chúc, bà chia nhà cửa, đất đai phần lớn cho con trai cả vì anh có trách nhiệm thờ cúng ông bà tổ tiên. Còn tôi và em gái nhận được mảnh đất trong hẻm cùng 100 triệu đồng.
Chúng tôi đồng loạt bảo không cần phân chia tài sản gì cả, chỉ cần mẹ giữ tinh thần để sống vui vẻ cùng các con là đủ rồi. Nhưng bà một mực ép chúng tôi ký vào giấy để sau này lỡ bà mất đột ngột thì các anh em không phải tranh chấp tài sản, không mất lòng nhau. Mẹ còn khẳng định sẽ không điều trị bệnh mà bà muốn sống thanh thản bên các con các cháu trong những ngày cuối đời.
Những lời mẹ nói nghe thì bình thản nhưng đầy sự chia ly và đau đớn. Anh em tôi ai cũng rớm nước mắt vì thương bà. Trước sự kiên quyết của mẹ, chúng tôi ký giấy di chúc để bà yên tâm và khuyên mẹ nên điều trị. Mẹ thì bảo sợ đau, sợ bệnh viện, không muốn tới lui nhiều ở các bệnh viện. Phải làm sao để thuyết phục mẹ tôi trị bệnh đây?
Mẹ chồng tìm bạn đời, tổ chức đám cưới linh đình cho tôi Khá ngược đời, mẹ chồng lại chính là người ra sức vun vén, tạo điều kiện cho tôi và cậu bạn thân. Tôi từng trải qua cú sốc rất lớn trong cuộc đời, tưởng chừng như không thể gượng dậy được. Đó là khi chồng tôi không may gặp tai nạn qua đời. Bố mẹ tôi mất sớm, tôi được bà ngoại nuôi...