Phía sau sự việc “c.hết vì nước thánh”
Sau cái c.hết “bí ẩn” của chị Cấn Thị Lâm (xã Phụng Thượng, huyện Phúc Thọ, Hà Nội) người dân nơi đây đã thêu dệt ra những câu chuyện hết sức ly kỳ, khó hiểu. Thực hư của những câu chuyện này như thế nào đến nay vẫn chưa có lời đáp.
Xã Phụng Thượng (Phúc Thọ, Hà Nội) là một trong những xã có điều kiện kinh tế khả giả so với nhiều xã khác trên địa bàn. Từ bao đời nay người dân nơi đây vẫn giữ đựợc thói quen sinh hoạt của một vùng quê yên bình, Những ngôi nhà mọc lên san sát vào nhau. Người dân nơi đây sống cuộc sống tối lửa tắt đèn bên nhau. Vì thế chỉ cần một hành động lạ nào bên ngoài “xâm nhập” vào trong các gia đình ở đây thì từ xóm trên tới xóm dưới, ai ai cũng tỏ tường.
Đem câu chuyện về cái c.hết “bí ẩn” của chị Lâm trên đường đi Hà Nam hỏi chuyện người trong xã. Ai ai cũng tỏ ra xót thương. Những ngày này, người dân nơi đây đang bị ám ảnh bởi những câu chuyện ma quái sặc mùi mê tín xung quanh cái c.hết của chị Lâm. Họ nói rằng, gia đình nhà chị Lâm đang bị “ma ám” vì thế mới có sự việc như thế.
Qua câu chuyện mà người dân nơi đây đang chỉ trỏ, bàn tán, PV nhận thấy một điều rằng, dù chưa có kết luận chính thức về vụ việc nhưng cái c.hết của chị Lâm đang khiến cho những người nông dân chân chất nơi đây hoang mang và bị ám ảnh. Sự sợ hãi, dè chừng là điều có thể dễ dàng nhận ra khi tiếp xúc với những người dân nơi đây. “Nói to quá sợ phải tội. Ma nó mà nghe thấy thì tối lại tìm đến mình thì dại”, một người dân sợ hãi nói.
Người hàng xóm sống sát mép bên gia đình chị Lâm nói rằng, ông Cấn Văn Hùng (bố chị Lâm) hiện vẫn đang nằm điều trị trên bệnh viện Bạch Mai, còn mẹ chị Lâm thì đang quá đau buồn không muốn tiếp xúc với bên ngoài.
Chị Cấn Thị Sâm thất thần kể lại câu chuyện “Cái c.hết bí ẩn” với PV
Cụ Lâm, có con dâu là em họ nạn nhân – người có mặt trên chuyến xe kinh hoàng hôm xảy ra sự việc “nói nhỏ” với PV: Nhà báo tới tìm hiểu thì đừng nhắc tới cái c.hết của con Lâm, không con Sâm (em họ nạn nhân) nó lại lên cơn xúc động thì nguy! Ngồi trước mặt chúng tôi, chị Cấn Thị Sâm (SN 1979) không giấu được nét mặt u sầu thảm thiết. Khuôn mặt thể hiện sự đờ đẫn mệt mỏi, đôi má gầy guộc, con mắt thâm quầng.
Cụ Lâm nói rằng, từ hôm diễn ra sự việc đến nay chị Sâm hầu như không ăn uống gì nhiều vì thế cơ thể cứ suy nhược và yếu dần. Chị Sâm chỉ lạnh lùng cho biết, sự việc diễn ra hôm 16/4 là hệ quả của hàng loạt những câu chuyện lạ lùng trước đó vài ngày. Chị Sâm cũng hoàn toàn không biết chuyện chị Lâm đã mất mà chỉ nghĩ rằng chị Lâm vẫn đang nằm viện điều trị chưa lành. Người nhà của chị Lâm cho hay, bố chị Lâm và bố chị Sâm là hai anh em ruột trong một gia đình có 5 người con trai. Người con trai cả là Cấn Văn Lương là liệt sĩ, hiện tại vẫn chưa tìm được mộ.
Trước đó ít lâu, 4 người con trai họp lại dưới sự chỉ đạo của cụ Cấn Văn Sửu (ông nội của chị Sâm) quyết định nhờ nhà ngoại cảm Hoàng Thị Hồng ở Hà Nam tìm mộ của ông Lương. Sau khi quyết định xong, ông Sửu cho thuê một chiếc xe ô tô rồi kêu gọi trong họ những thanh niên trẻ t.uổi tham gia vào chuyến đi bắt đầu vào ngày 13/4 có 13 người đi trong đó có 8 người trẻ t.uổi.
Video đang HOT
“Theo quan niệm dân gian, hồn người c.hết sẽ chỉ nhập vào người trẻ t.uổi và vào người nào hợp với mình nhất, chính vì thế cần nhiều người đi để tăng khả năng gọi được hồn”, mẹ chồng của chị Sâm thổ lộ. Đến nơi, sau khi bà Hồng “làm phép” hồn nhập vào một người trong họ là Cấn Thị Nhung nhưng do không nói rõ địa điểm cụ thể ở đâu khiến cả đoàn đành trở về. Bà Hồng hẹn đoàn mai tiếp tục xuống.
Có “tà ma” hay không?
Theo những người nhà của chị Sâm kể lại sự việc thì ngày 16/4, khi cả đoàn vừa đến đoạn Pháp Vân thì một số người trên xe đã có biểu hiện lạ. Họ liên tục hò hét, tụng kinh, tiếp đó không ngừng la hét, xô đẩy nhau và đ.ập tay vào thành ô tô. Lúc này, chị Sâm sợ quá ngồi ép vào cuối xe.
“Khi chiếc xe dừng lại trước cửa nhà “ngoại cảm” thì cả đoàn túa ra mỗi người chạy theo một hướng theo trạng thái mất kiểm soát. Do quá lo sợ, tôi đành bắt taxi về nhà ngay sau đó”, Chị Sâm nói tiếp. “Sau khi đến nhà bà Hồng, chị Lâm đã bị ngất đi. Lái xe ô tô và người nhà “cậu Hồng” đưa chị Lâm vào trạm y tế xã cấp cứu nhưng đã t.ử v.ong ngay sau đó”.
Trưởng công an xã Phụng Thượng bác bỏ những lời đồn đoán về ma quỷ sau cái c.hết của chị Lâm
Ông Nguyễn Văn Sơn, trưởng công an xã Phụng Thượng đã bác bỏ những lời đồn đoán ma quỷ xung quanh cái c.hết của chị Lâm. Ông cho rằng điều đó không hề có căn cứ. “Nếu là hồn ma của tổ tiên có lẽ nào lại có thể ám vào để làm hại con cháu được?”.
“Ngay sau khi xảy ra vụ việc tôi đã trực tiếp xuống hiện trường và gia đình đã cung cấp cho chúng tôi một số chai nước mà nhà ngoại cảm đã đưa cho họ uống. Hiện các chai nước này đã được chúng tôi chuyển lên cho cơ quan chức năng tiến hành làm các xét nghiệm để sớm tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái c.hết của chị Sâm cũng như hóa giải những câu chuyện mang tính chất mê tín của người dân”, ông Sơn cho biết.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh ra đi vì không có khả năng làm bố
Tình yêu là một vùng đất lạ lẫm bước chân vào đó là cả một chuỗi dài cảm xúc đan xen nhau: đau đớn, hân hoan, và hạnh phúc.
Tình yêu là khi trái tim non nớt của em lỗi nhịp vì anh, là khi em muốn ngắm nhìn anh thật lâu thật lâu... tình yêu là cả một thiên đường nếu có một ngày em được sánh bước cùng anh đi hết con đường tình yêu.
Phải chăng em đang thêu dệt nên tấm thảm có tên "Hạnh phúc", em biết mình quá nhỏ bé để giữ lấy tình yêu quá lớn của anh, phải chăng tất cả chỉ là hư vô?
Tình yêu chớm nở khi tôi chỉ mới là một cô bé nhút nhát nơi xóm chợ nghèo. Hàng ngày tôi đi học đều đi ngang nhà anh, một ngôi nhà khang trang trồng đầy hoa linh lan trắng, không biết tôi yêu loài hoa ấy từ bao giờ mà mỗi lần đi ngang nhà anh tôi lại thấy lòng bồi hồi.
Ngày gia đình anh làm tiệc mừng anh thi đỗ đại học là ngày tôi vừa vui vừa lo, cảm xúc lẫn lộn trong tôi. Thế giới anh đang sống sẽ rất hoàn hảo bởi anh đã có tất cả những gì anh mong muốn. Tuy chúng tôi sống trong cùng một xóm nhưng rất ít cơ hội trò chuyện với nhau, anh xuất thân trong một gia đình giàu có lại học giỏi, khoảng cách giữa tôi và anh là hai đường thẳng song song.
Tôi đang chạy đua với thời gian, tôi lao vào việc học với ước mơ được đặt chân vào giảng đường đại học, cùng một hy vọng nữa là được gặp lại anh, được chứng tỏ bản thân mình cho anh thấy tôi không phải con bé ngốc nghếch ngày nào.
Gấp cẩn thận quyển sách kinh tế chính trị lại, và tôi mơ hồ nghĩ về anh. Từng dòng ký ức vẫn vẹn nguyên, tình yêu tôi dành cho anh vẫn tinh khôi như màu trắng linh lan. Thành phố vào xuân không khí tưng bừng khắp mọi nơi, tiết trời se lạnh len lỏi vào từng gốc phố ngõ hẻm. Tôi bâng khuâng không biết mua gì về cho gia đình, dạo khắp siêu thị ... một phút bàng hoàng tôi chợt giữ bình tĩnh, người mà tôi thương thầm trộm nhớ đang bước song hành cùng một cô gái khác.
Tôi cười trong nước mắt, mà tôi là gì cơ chứ? Một con bé nhút nhát, chôn giữ tình cảm bao năm qua giờ đổi lại là một sự phũ phàng. Đêm đó tôi khóc thật nhiều, nhưng nước mắt liệu có vơi đi mọi thứ, tôi phải đứng lên và thôi sống trong ảo tưởng nữa.
Anh sẽ không bao giờ có được những em bé dê thương (Ảnh minh họa)
Ngồi trên xe khách về quê mà lòng tôi nôn nao như chính ca từ trong bài hát "nghe nôn nao như chiều ba mươi tết, bên bếp hồng mẹ nấu bánh chưng xanh..." cảnh vật thanh bình quê hương làm con người ta bình tâm hơn, tôi cố gắng nhìn qua ô cửa sổ để thu tầm mắt thâu tóm toàn bức tranh mùa xuân. Nhìn dòng người chen nhau mua vé phà mà tôi muốn về nhà thật nhanh, những chuyến phà tết vui vô cùng, ai nấy cũng rạng rỡ cười nói vui vẻ.
Ngồi trên chuyến phà tết về quê mà lòng tôi vui đến lạ thường, tình cờ chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau, tôi khẽ chào anh và bẽn lẽn bước nhanh xuống phà đón tiếp xe về nhà, anh thấy tôi đứng chờ xe và cùng đường về quê nên anh bảo tôi lên xe anh chở về, tư lự hồi lâu tôi mới quyết định ngồi sau anh mà tim tôi như loạn nhịp cả lên vì đường về quê tôi rất xấu mỗi lần vấp phải chướng ngại là khoảng cách giữa chúng tôi dường như gần hơn, có đôi lần tôi không giữa được thăng bằng đã chạm tay vào người anh.
Tôi muốn ôm anh thật lâu và giữ anh bên mình mãi mãi. Mỉm cười trong phút giây, tôi thấy mình đã đi quá xa vấn đề. Chúng tôi nói đến chuyện học hành, tôi thật sự xấu hổ về khả năng giao tiếp tiếng Anh của mình và rất vui khi anh đề nghị giúp tôi cải thiện ngoại ngữ. Được về quê cùng cha mẹ quét dọn nhà cửa, đi chợ hoa, chúc tết ông bà là tôi đã thỏa ước mong. Hai tuần trôi qua thật nhanh, tôi chuẩn bị hành lý để sáng đi cho kịp chuyến xe.
Trở lại trường, tôi tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tri thức và anh vẫn còn giúp tôi học ngoại ngữ, những buổi học cứ thế trôi dần. Giấc mơ được bên anh dù chỉ là hai tiếng đồng hồ ít ỏi cũng làm tôi vui nhưng đã bị anh đ.ánh thức khi anh cho biết chỉ còn vài buổi học nữa thôi anh sẽ kết thúc vai trò gia sư.
Anh sắp tốt nghiệp và cha mẹ anh đang chuẩn bị giấy tờ định cư nước ngoài. Đó là sự thật sao? Tôi không có đòi hỏi nào quá đáng cả, tôi chỉ muốn được ngắm nhìn anh, được thấy anh vui cười, tôi không dám mơ ước được giữ lấy anh cho riêng mình. Điều tôi lo sợ cũng đã đến, tôi trở nên nhỏ bé và lạc lỏng giữa thế giới này khi đối diện với sự ra đi của anh. Nước mắt tôi lăn dài, trái tim nhỏ bé của tôi như muốn vỡ tan từng mãnh, tôi gom góp bao nhiêu nhớ thương về anh để vỗ về từng giấc mơ- một giấc mơ không hồi kết.
Tôi muốn trốn tránh tất cả, và muốn quay về với dòng sông quê hương nơi tôi thường hay rút bỏ bao ưu phiền, tôi chậm rãi bước trên con đường đầy hoa cỏ may trong ánh nắng chiều dần buông, nước sông yên ả nhưng lòng tôi đang dậy sóng. Đi dọc bờ sông, tôi chợt dừng chân khi thấy anh đang ngồi cách đó không xa, dường như nghe bước chân người nên anh khẽ quay người lại tình cảm bao năm qua chợt vỡ òa, tôi chạy đến ôm chặt lấy anh và nói cho anh biết tình yêu câm lặng mà tôi dành cho anh, mặc cho anh có cười tôi hay anh có người yêu rồi đi chăng nữa tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn anh biết anh là thế giới của tôi.
Tôi muốn trốn tránh tất cả, và muốn quay về với dòng sông quê hương (Ảnh minh họa)
Tôi thôi không khóc nữa mà chúc anh lên đường bình an rồi lặng lẽ quay bước, anh nắm chặt lấy tay tôi và ghì sát tôi vào lòng, tôi hạnh phúc nhưng có lẽ là cái ôm thay cho lời tạm biệt...tôi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh và nghe rõ từng nhịp đ.ập trái tim anh.
Ngày anh ra phi trường để đi đến một chân trời mới là ngày tôi nhận được từ tay một cô gái mà tôi nghĩ là người yêu của anh một bức thư:
"Gửi đến em ngàn lời xin lỗi! Anh biết tình cảm của em dành cho anh từ rất lâu. Có lẽ bắt đầu từ khi nhà anh trồng hoa linh lan. Không biết em yêu hoa hay yêu người nữa? Có lẽ cả hai phải không em? Anh thật sự không có đủ dũng khí để đáp lại tình yêu của em. Anh luôn trân trọng tình yêu của em, "tình lặng" đau khổ lắm phải không em? Anh biết điều này bởi chính anh cũng đang sống trong hoàn cảnh ấy. Mối tình đầu của anh ơi! Em hãy luôn cố gắng học tập thật tốt và thực hiện ước mơ của mình em nhé. Anh sẽ luôn cầu chúc em hạnh phúc và bình an."
Những giọt nước mắt đã làm nhòa đi từng dòng thư anh gửi. Cô gái ấy chính là em họ của anh, cô ấy trao cho tôi chậu linh lan trắng và cho tôi biết anh ra đi vì anh không có khả năng làm bố. Có thể ra đi là con đường duy nhất tốt cho cả hai.
Tôi khóc vì hạnh phúc, vì tình yêu của tôi đã được chắp cánh. Tôi không cần gì cả chỉ muốn được bên anh suốt con đường phía trước. Đôi cánh tình yêu sẽ mang tôi đến bên anh. Tôi mỉm cười vì một ngày nào đó tôi sẽ đến bên anh và áp sát vào tai anh khẽ khàng: " Em cần anh đến vô cùng" .
Theo Eva
Cái c.hết bí ẩn của ông chủ nhà trọ Vị trí nơi ông Lưu bị c.hết Khi mọi người tới nơi thì xác định rằng ông Lưu đã c.hết, trên người có nhiều vết đ.âm, số t.iền mang theo trên người của nạn nhân vẫn còn nhưng điện thoại thì bị lấy mất. Chiều ngày 21/1, chị Nguyễn Thị Tuyết đang ở trong phòng bỗng nghe thấy tiếng gọi thất thanh của...