Phía sau những hận thù
Thuận đưa quyển nhật kí và tấm ảnh ra trước mặt vợ. Tâm không nói được lời nào, cô chạy tới ôm chặt lấy chồng. Nhưng Thuận gạt tay cô ra và bước đi.
Mọi chuyện tưởng đã vĩnh viễn trở thành quá khứ khi lòng người thôi không nghĩ về nó nữa. Nhưng Tâm đã phạm phải một sai lầm quá lớn khi giữ lại những thứ liên quan đến ngày xưa ấy. Để rồi hôm nay, khi Thuận nhìn thấy tất cả, Tâm chẳng biết dùng lời lẽ nào để biện mình cho mình.
Tâm và Thuận lấy nhau được hơn 5 năm. Có một điều mà Thuận không hề hay biết trong suốt thời gian ấy là Tâm đã từng là người yêu của một người khác. Điều đó cũng chẳng có gì đáng nói nếu người ấy không phải là Nam – em trai ruột của Thuận.
Nam và Tâm học cùng trường đại học. Mối tình sinh viên nảy sinh trong một lần giao lưu văn nghệ giữa các khối lớp. Yêu nhau không lâu, Tâm trao cho Nam tât cả mọi thứ, những tưởng sau ngày ra trường họ sẽ lấy nhau. Nhưng Nam nghĩ khác, với Tâm anh chỉ xác định là mối tình qua đường, Nam không nghĩ sẽ gắn bó với cô. Chính bởi vậy mà suốt thời gian yêu, Tâm và Nam chỉ hẹn hò, gặp gỡ bên ngoài chứ chưa bao giờ Nam dẫn Tâm về nhà dù nhà Nam cách trường học của hai người không xa.
Tâm đã sốc khi Nam dẫn một người con gái khác, trẻ trung hơn, xinh đẹp và giàu có hơn cô. Nam nói với Tâm đã yêu người này. Tâm bàng hoàng nhưng cô không khóc. Nam tưởng rằng cô chấp nhận sự thật dù có phần đau lòng đó. Nhưng Nam không hiểu, Tâm yêu anh thật lòng. Và tình yêu bị bội ước đó khiên Tâm hân thù…
Tâm tìm hiểu cặn kẽ về gia đình Nam. Cô biết Nam có một người anh trai hơn 2 tuổi tên Thuận. Anh ấy đã đi làm và chưa có vợ. Tâm bắt đầu tìm cách tiếp cận Thuận. Tâm biết, Thuận không thích những cô gái ăn chơi nơi thành phố mà thích vẻ nết na, thùy mị hơn. Tâm bỏ công sức thi 3 lần mới đỗ vào vị trí nhân viên quảng cáo của công ty Thuận. Đó là cách tốt nhất để cô có thê gần anh hơn.
Chẳng hiểu là may hay rủi, cuối cùng sau nhiều lần “vô tình” gặp mặt, Thuận cảm mến Tâm thật lòng. Tâm mở hướng cho anh nhưng không vồ vập. Trong lòng Tâm đang chờ đợi ngày Thuận đưa cô về ra mắt gia đình. Ngày đó hẳn là Nam sẽ chết đứng khi biết chị dâu tương lai chính là Tâm. Tâm hả hê nghĩ về cái ngày trả thù đại thắng của mình.
Thuận tốt với Tâm, cô biết điều đó. Có đôi lúc cô đã thấy trái tim mình thật sự rung động. Nhưng có lẽ lòng hận thù quá lớn khiến Tâm không nhận ra được chính tình yêu trong mình. Cô vẫn nghĩ mình đến với Thuận chỉ đơn giản để trả thù Nam.
Video đang HOT
Rồi cái ngày mà Tâm đợi chờ cũng đến. Đúng như những gì mà Tâm tưởng tượng, Nam chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu. Sau buổi gặp gỡ, Tâm ra về, Nam hẹn gặp cô ở một quán cà phê quen thuộc:”Cô định làm cái quái gì vậy hả? Tôi không cho phép cô làm tổn thương anh ấy”.
Tâm cũng không chịu kém cạnh: “Vậy anh là cái thá gì mà cho mình cái quyền gây đau khổ cho tôi. Phải, tôi sẽ lấy anh Thuận, tôi sẽ trừng phạt anh cả đời bằng sự thật đó. Nếu anh nói ra điều này với anh Thuận, chắc anh ấy cũng sẽ đau khổ như tôi đã từng đau khổ. Anh không muốn như thế mà phải không? Vậy thì hãy chờ tới ngày gọi tôi là chị dâu đi”.
Tâm bước ra về với nụ cười kiêu hãnh trên môi.
Một đám cưới có vẻ như hạnh phúc được diễn ra. Trước ngày cưới, Tâm mới nhận ra điều khiến cô theo đuổi đến cùng không phải là sự trả thù dành cho Nam mà là một tình yêu rất thực cô dành cho Thuận. Cô đã để trái tim mình bị màu đen của hận thù bao phủ. Tâm nhận ra điều đó không quá muộn. Ngày cưới, Tâm cười rạng rỡ. Nam cứ đau đáu nhìn chị dâu vẻ lo lắng, bât an. Có lẽ Nam nghĩ Tâm đang cười mỉa mai, giễu cợt mà không biết rằng Tâm cười vì cô thực sự hạnh phúc.
Sau ngày cưới của Tâm, người “em chồng” quyết định ra nước ngoài làm việc. Có lẽ đó là cách mà Nam trốn chạy việc khó xử ấy. Nhưng với Tâm nó chẳng còn quan trọng nữa, cái mà cô bận tâm bây giờ là cuộc sống vợ chồng trước mắt với Thuận.
Tâm đã có được điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Thuận là một người chồng tốt, cô gần như hài lòng với cuộc sống của mình. Trong trái tim Tâm luôn canh cánh một sự ăn năn vì đã từng có lúc cô đặt vị trí của sự trả thù lên cao hơn tình yêu của Thuận.
Tâm có thói quen ghi lại mọi điều vào nhật kí. Tất nhiên, có một quyển nhật kí đầy những tính toán và âm mưu. Cô đã cất nó thật kĩ vào ngăn tủ của riêng mình cùng với tấm ảnh chụp chung hồi đại học với Nam. Chẳng ngờ, có một ngày nó lại thành vật chứng tố giác cô khi mà trái tim cô đã đổi thay thực sự. Thuận đưa quyển nhật kí và tấm ảnh ra trước mặt vợ chờ lời giải thích. Tâm không nói được lời nào, cô chạy tới ôm chặt lấy chồng. Nhưng Thuận gạt tay cô ra và lặng lẽ rời nhà…
Tâm khóc trong đau đớn, mọi lời nói của cô với Thuận đều trở nên vô nghĩa. Cô hiểu cảm giác của anh lúc này, nó đau hơn nỗi đau ngày trước của cô gấp vạn lần. Thuận đóng cửa ở trong phòng một mình, anh ngồi lì suốt 3 ngày. Tâm chợt nhớ ra, có một cuốn nhật kí khác, nó có thể sẽ giúp cô.
Đó là cuốn nhật kí Tâm bắt đầu ghi trước hôm cưới hai ngày, khi cô nhận ra rằng mình yêu Thuận thực sự. Mọi cảm giác, mọi niềm hạnh phúc nhận được từ anh Tâm đều ghi lại đầy đủ. Đó là lúc anh cầu hôn, lúc anh ôm lấy cô, lúc anh hét lên sung sướng vì biết cô có bầu… Tâm bước vào căn phòng. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn cuốn nhật kí.
Phải mất một ngày trong sự chờ đợi, Thuận mới bước ra khỏi căn phòng. Anh đảo mắt khắp nhà tìm vợ. Nhìn thấy Tâm ngủ gật trên chiếc sofa, Thuận tiến tới thật khẽ khàng: “Ngủ đi em, bỏ lại sau lưng tất cả mọi điều, anh cũng sẽ làm vậy. Anh không muốn để cho hận thù có chỗ tồn tại nữa”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tại sao phải khóc khi chia tay?
Sẽ có lúc bất chợt bạn quay đầu nhìn lại, quãng thời gian mình đi qua, bạn cũng sẽ nhớ vô khối về những việc khiến bạn vui, làm bạn buồn...nhớ những điều mang cho bạn hạnh phúc và cả những điều làm bạn khóc.
Ai đó từng nói, một khi đã đẩy lùi được quá khứ về phía sau, tức là bạn đã can đảm vượt qua nó, nhưng người ta thường quên đi nỗi đau song lại nhớ rất nhiều về cảm giác của hạnh phúc. Chính vì thế đã có nhiều người, sau khi mất đi tình yêu họ trở thành hoang tưởng, mệt mỏi, họ đeo đuổi hình bóng cũ, họ luôn mất niềm tin vào bản thân, vào người đối diện, để rồi buông xuôi, trượt ngã.
Tự nhiên tôi rất hay trải lòng, đôi khi chỉ vì nghe một bản nhạc, đọc một câu thơ hay bài báo về những mảnh đời, những cuộc tình không trọn vẹn của những cô con gái và những cậu trai hay gã đàn ông và người phụ nữ từng yêu, từng theo nhau hứa về tương lai một màu hồng của hạnh phúc. Không phải vì tôi đang cô đơn nên khóc, cũng không phải do một hay nhiều vết thương đang hành hạ mà làm tôi đau. Đơn giản tôi là phụ nữ biết hạnh phúc khi yêu và biết sau chia tay là tâm trạng của một mớ tình cảm rối bời nhất. Đôi khi mạnh mẽ, trưởng thành hơn, đôi khi thật yếu mềm, mất mát và vô vọng.
Tôi cũng đang đồng cảm với các bạn, khi nhớ về người yêu xưa, người làm bạn đang đau cũng chính là người bạn yêu nhất và cũng là người bạn nhớ mãi, không phải cứ là tình đầu, nhưng tôi tin đó là tình cuối cùng mà có thể nói bạn dành trọn vẹn, đầy đủ cảm xúc như vậy. Nhưng tôi đã không sống ảo tưởng về những gì đã qua, không nuối tiếc những cái đã mất, thế nên tôi đủ nghị lực đứng dậy, bước đi dù chậm rãi nhưng chắc chắn.
Tôi có đủ thời gian để quay lưng nhìn lại quãng đường của mình, đơn độc nhưng tự tin, tôi thấy mình cần cố gắng hơn cho cuộc sống. Như khi bạn chia tay, không hẳn là mất mát, như khi bạn cho đi không phải để chờ nhận lại bởi vì hạnh phúc đôi khi là sự hi sinh cho một người nào đó bạn yêu thì sự phản bội của họ chính là điều may mắn, để bạn nhận ra rằng bạn không cần sống với một người đàn ông trước sau cũng dễ dàng bỏ rơi bạn như thế. Bạn mới biết, thực ra mình mới là hạnh phúc.
Khi chia tay là nước mắt, là nỗi đau thường thuộc về phụ nữ? Không hẳn vậy, khi chia tay ai cũng có thể khóc. Đôi khi cái bất hạnh lại thuộc về người đàn ông vì họ chưa đủ can đảm chấp nhận? Đàn ông họ sẽ đau hơn, nếu biết rằng hạnh phúc khi yêu rất dễ tìm, nhưng thật khó giữ, ranh giới giữa hạnh phúc và bất hạnh luôn lấn chiếm.
Khi chia tay bạn có khóc không? Tại sao lại không chứ, tôi nghĩ mình sẽ khóc, nhưng không phải ở đây, giữa dòng đời vẫn đang xô vào nhau vội vã kia, giữa cái đan xen dối lừa và trung thực, giữa cái yêu thương và lòng thù hận, giữa tôi và người đàn ông đối diện, đi ngang nhau dẫm đạp lên thứ tình cảm thiêng liêng, tình yêu trở thành thứ tình vô duyên, bị coi khinh, bị vò xé không thương tiếc.
Nếu bạn yêu, bạn sẽ không thể khóc, không để nước mắt rơi trước họ. Nếu bạn yêu bạn sẽ im lặng, bạn không để cho ai nghe, muốn cho ai biết vì thực ra bạn đang kìm nén để khỏi phải thổn thức, khỏi bật ra nỗi đau tận đáy lòng khỏi phải để người đàn ông thương hại, bởi vì bạn đang là người bao dung hơn, bạn tha thứ cho tình yêu, vì một lẽ riêng nào đó.
Mỗi khi yêu, tôi lại nghĩ đến việc phải khóc, tôi lại cố gắng vượt qua một cách khó nhọc tâm trạng khi chia tay, những tháng ngày sau đó là thử thách bản thân, là để tự đứng lên, là để luôn hướng về phía trước. Biết đâu tương lai kia đang chờ và hứa hẹn ở những cái thật tốt đẹp hơn, những cái mà tình yêu kia không có được, tôi sẽ không khóc vì luyến tiếc điều gì nữa.
Tôi không ngăn ai khóc khi chia tay, bởi vì khi mất đi một cái gì đó thật quý báu với mình, khi nhận ra nuối tiếc hay ân hận bạn hãy cứ khóc để nhắc nhở mình, bạn yêu họ, bạn không chắc chắn hứa rằng sẽ làm cho người ta hạnh phúc nhưng hãy để người ta tin bạn đã làm tất cả để chứng minh tình yêu của mình dàng cho người ấy.
Nếu vậy tại sao không khóc? bạn đã không chắc về hạnh phúc giữa hai người nhưng với bạn là lời hứa sẽ theo nhau tận cuối con đường, bạn vẫn cùng họ cho tới khi người ta dừng lại và rẽ sang con đường khác.
Nếu cần như vậy, cần phải khóc cho một lần chia tay, bạn hãy cứ để nước mắt mình chảy theo quãng thời gian khó nhọc sau đó, vì nếu yêu nhau bạn đừng bất ngờ, cũng đừng ngạc nhiên hỏi tại sao mình lại phải xa? Bạn không cần hiểu đâu, vì tình yêu là thế đấy!
Nếu đã khóc cho một người mình yêu, bạn hãy kiên nhẫn nhìn lại tất cả, bạn sẵn sàng chấp nhận sự thật trong bao lâu, để nhớ rồi muốn quên đi một người có khi là không thể. Nên bạn cứ để lòng mình tự do tan chảy vào cảm xúc khi còn bên nhau, nhớ về kí ức, kỉ niệm bạn cứ khóc đừng kìm nén bản thân đừng ân hận những gì đã mất vì bạn biết đấy dù sao cũng đã yêu, đã ở trong lòng nhau, một góc nào đó, tận sâu trong tim, bạn từng yêu và được yêu nhé.
Sẽ còn rất nhiều việc bạn sẽ làm, sẽ hi sinh cho họ nếu như một ngày bạn không can đảm nói lời chia tay, bạn không dám tin hay hiểu rằng, người ta vô tình, không trân trọng nâng niu tình yêu, hạnh phúc bạn trao tặng thì tôi tin bạn sẽ thôi không khóc, khóc vì luyến tiếc một người không hiểu khi yêu, vì một người không biết mình hạnh phúc thì cái bạn trao gửi kia có phải là hoang phí?
Không phải khi chia tay là nước mắt, khi chia tay là cần phải tiếp tục cho đi cái tình cảm cuối cùng sau yêu ấy, sao bạn không dành dụm, gắn kết lại, mảnh vỡ của trái tim. Bạn giữ cho riêng mình, cái giá trị của tình yêu không là mãi mãi, nhưng là cái vĩnh cửu, bạn đang cầm trên tay. Bạn hãy như tôi, thấy mình may mắn, ra đi là hạnh phúc. Vậy, tại sao phải khóc khi chia tay?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chia tay một mối tình thơ dại Người ta thường bảo "mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, mối tình sau là mối tình vĩnh cửu nhất" và đối với tôi điều ấy thật đúng! Hồi ấy, tôi là một con bé mới bước vào môi trường PTTH. Còn biết bao bỡ ngỡ và lạ lùng. Nhưng cũng môi trường ấy, tôi được biết đến anh và với mối...