Phía sau bản án tử hình – Kỳ 2: Khi tôi tuyên án tử
“Có lẽ không ai vui vẻ gì khi “được quyền” tước đi sự sống của người khác” – đó là câu trả lời giống nhau của rất nhiều vị chánh án, thẩm phán… ở tòa hình sự các cấp khi chúng tôi hỏi về án tử hình.
Người thân của các bị cáo đứng khóc dưới trời mưa, nhìn theo xe tù tại TAND TP.HCM tháng 7-2012. Trong vụ án này có đến năm người lãnh án tử hình – Ảnh: TÂM LỤA
Với các thành viên trong hội đồng xét xử, khi đưa ra một bản án tử hình họ đã phải cân đong đo đếm đến từng chi tiết nhỏ. Đằng sau sự cân đong đo đếm ấy là rất nhiều suy nghĩ trăn trở, day dứt khi tuyên một án tử.
“Không ai muốn”
Mới chuyển công tác từ TAND TP Bắc Giang về TAND tỉnh Bắc Giang từ cuối năm 2010, thẩm phán Thân Quốc Hùng (phó chánh tòa hình sự) không thể nào quên phiên tòa đầu tiên mình quyết định án tử đối với một bị cáo, cũng là quyết định kết thúc cuộc sống của một con người.
Thẩm phán Phạm Văn Nam: “Mỗi lần làm chủ tịch hội đồng thi hành án tử về, tôi thường bị phân tâm mất mấy ngày…”- Ảnh: HOÀNG ĐIỆP
“Đó là bị cáo Hàn Đức Long, phạm hai tội giết người và hiếp dâm trẻ em. Lần đầu tiên cầm hồ sơ vụ án, tôi thấy hành vi của bị cáo quá dã man. Hiếp dâm một trẻ em 9 tuổi rồi siết cổ cho đến chết. Trong trường hợp này chỉ cần xác định bị cáo có tội là tử hình. Thế mà khi quyết định án tử, tôi vẫn phải cân nhắc thật kỹ, đọc đi đọc lại hồ sơ. Đầu tiên phải xác định bị cáo có tội hay không. Khi đã xác định có tội rồi mới xem xét các tình tiết giảm nhẹ để giảm nhẹ tội cho bị cáo. Lúc đầu tôi cũng phân vân, day dứt nhiều lắm. Không ai muốn tước đi mạng sống của người khác bao giờ, nhưng mình là người thực thi pháp luật nên phải dứt khoát thôi” – thẩm phán Thân Quốc Hùng chia sẻ.
Ở TAND tỉnh Bắc Giang hay một số TAND tỉnh phía Bắc, án tử hình chủ yếu liên quan đến ma túy. Theo lời thẩm phán Hùng, không thể nào cứ một vụ ma túy có sáu người, mỗi người mang 600g ma túy đều tử hình cả sáu được. Khi đó hội đồng xét xử phải phân hóa vai trò của từng bị cáo, áp dụng đường lối xét xử khoan hồng cho các bị cáo.
Là phó chánh án TAND tỉnh Điện Biên, từng tuyên rất nhiều án tử hình, từng làm chủ tịch hội đồng thi hành án tử, chứng kiến giây phút các bị cáo sụp đổ dưới vành móng ngựa, rồi trút hơi thở cuối cùng trên pháp trường, thẩm phán Phạm Văn Nam khi nhắc đến án tử vẫn còn nguyên những bồi hồi: “Mỗi lần làm chủ tịch hội đồng thi hành án tử về, tôi thường bị phân tâm mất mấy ngày sau đó. Tội phạm ở Điện Biên đa số là do ma túy. Người dân nghèo chỉ vận chuyển thuê, bắt được họ chứ không bắt được người cầm đầu đường dây buôn bán. Đa số bị cáo đều rất nghèo, không biết chữ, vì cuộc sống nên phải lao vào con đường phạm tội. Án tử đối với họ vì không còn sự lựa chọn, sự ân giảm nào khác. Sau những bản án ấy, tôi suy nghĩ nhiều về được mất, về sự sống và cái chết, nhưng luôn phải gạt bỏ tất cả để thi hành nhiệm vụ”.
Video đang HOT
Vụ án mà ông Nam nhớ nhất là bị cáo Nguyễn Thị Vân. Vân bị bắt khi đang vận chuyển hơn 10kg ma túy vào bản Na Ư (Điện Biên). Vân bỏ chồng, nuôi mẹ già và hai con nhỏ. Ngày Vân ra tòa, mẹ già dắt díu hai con của Vân đến. Đứa lớn 15 tuổi, đứa nhỏ 10 tuổi. Nhìn cảnh ấy Vân xúc động không thể đứng vững. Để chuẩn bị cho án tử hình sắp tuyên với Vân, hội đồng xét xử phải cử hai nữ cảnh sát đứng hai bên và y tá ngồi bên cạnh Vân vì sợ Vân bị sốc.
“Trước khi ra tòa, tôi xem rất kỹ hồ sơ vụ án. Hoàn cảnh Vân như vậy, đưa ra án tử là hậu quả đau lòng cho mẹ và hai con của Vân. Nhưng Vân bị bắt quả tang khi đang vận chuyển một số lượng ma túy lớn, Vân vận chuyển ma túy nhiều năm lại lôi kéo nhiều người tham gia nên không còn lựa chọn nào khác ngoài án tử” – ông Nam chia sẻ.
Phán quyết của cả hội đồng
Theo một thẩm phán TAND TP.HCM đã nhiều năm xét xử, tuyên án tử hình là hình phạt liên quan đến sự sống, cái chết của một con người, các thành viên hội đồng phải cân nhắc từng chi tiết nhỏ liên quan đến vụ án như động cơ phạm tội của bị cáo là gì? Bị cáo đã dùng phương tiện, công cụ gì để phạm tội? Nhân thân bị cáo ra sao? Với mỗi tình tiết tăng nặng như bị cáo phạm tội giết người với động cơ trả thù, hội đồng lại nghiêng về hình phạt tử hình, nhưng với một tình tiết giảm nhẹ thì hình phạt tù chung thân được đưa ra bàn luận. Phán quyết bị cáo lãnh án tử hình hay tù chung thân sẽ được quyết định theo số đông thành viên hội đồng biểu quyết. Bởi thế, tố tụng quy định thành phần hội đồng xét xử luôn là số lẻ: cấp sơ thẩm là năm người (gồm hai thẩm phán và ba hội thẩm nhân dân), phúc thẩm là ba thẩm phán.
Thẩm phán T. (tòa phúc thẩm TAND tối cao tại TP. HCM) chia sẻ: “Bị kết án tử hình ở cấp sơ thẩm, biết bản án chưa có hiệu lực ngay mà còn quyền kháng cáo nên nỗi sợ hãi về cái chết đối với các bị cáo chưa rõ ràng lắm. Còn ở phiên tòa phúc thẩm, khi biết bản án sẽ có hiệu lực thi hành ngay, chuyện sống chết của bị cáo chỉ còn trông chờ vào cơ hội mong manh cuối cùng là sự ân xá của Chủ tịch nước, hều hết bị cáo bị tuyên án tử hình đều bị chấn động tâm lý. Biết số phận sống chết của mình sẽ được quyết định khi hội đồng vào nghị án nên thường giờ phút chờ nghị án này là khoảng thời gian căng thẳng nhất đối với người phạm tội.
Có khi trong giờ nghị án, bước ra ngoài nhìn qua chỗ bị cáo đang ngồi chờ, thấy họ đang gồng mình, căng cứng cả người như để chống chọi với nỗi sợ hãi về cái chết treo lơ lửng trên đầu khiến người xét xử cũng cảm thấy xót lòng. Thế nhưng công lý vẫn phải được thực thi. Những tội ác giết người man rợ, mất hết nhân tính thì chỉ có bản án tử hình mới tương xứng với bị cáo. Khi tuyên án, chúng tôi phải đặt mình vào vai trò của người được Nhà nước trao quyền thực thi công lý. Bản án tử hình hay hình phạt nào khác dành cho người phạm tội không phải là ý chí chủ quan của cá nhân thẩm phán nào mà đó là phán quyết của cả một hội đồng, sau khi đã xem xét kỹ lưỡng tất cả tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ của người phạm tội. Không ai có quyền kết tội bị cáo trừ pháp luật của Nhà nước. Vì thế, những thẩm phán như chúng tôi phải xác định mình chỉ là người được giao thi hành quyền lực, dù có tuyên bản án cao nhất đối với người phạm tội cũng là thể hiện ý chí của Nhà nước, không phải cá nhân chúng tôi muốn người đó phải chết”.
Nhiều vị thẩm phán khi chúng tôi gặp đã yêu cầu được giấu tên. Theo họ, “đã lựa chọn ngành xét xử thì dù có thương cũng phải gác qua một bên để làm nhiệm vụ”. Không dễ dàng để tuyên bản án tử hình, tước đi mạng sống của một con người dù đó là người phạm tội. Khi lựa chọn công việc này, họ phải vượt lên những cảm xúc bình thường của con người.
Theo Tuổi Trẻ
Phía sau bản án tử hình - Kỳ 1: Nhật ký con trai tử tù
Bố của Vì Văn Nguyên lãnh án tử hình vì tội buôn ma túy. Một năm sau, mẹ Nguyên cũng bị bắt thi hành án tù 15 năm vì vận chuyển ma túy. Vì Thị Nga (em gái Nguyên) lớn lên không nhớ mặt cha, cũng không được ở gần mẹ. Nga giờ đã học lớp 9. Nguyên và chị gái xuống Hà Nội học nghề vì được một vài người giúp đỡ.
Những bản làng thơ mộng ở Điện Biên nay trở thành những "điểm đen" về ma túy - Ảnh: Hoàng Điệp
Nguyên có thói quen ghi nhật ký từ khi còn nhỏ. Cuốn nhật ký với nhiều lỗi chính tả, cách viết mộc mạc nhưng chứa đầy tâm tư của con trai một tử tù.
Đàn chim lạc mẹ
Chuyện bố Nguyên bị bắt vì buôn bán ma túy được mẹ Nguyên giấu biệt. Mẹ nói với ba chị em Nguyên rằng bố đi làm ăn xa. Khi bố Nguyên lãnh án tử hình thì mọi chuyện không còn giấu được nữa. Trong nhật ký của mình, Nguyên viết:
"... Năm tôi lên lớp 6, một tin đau lòng từ đâu trút xuống nhà tôi: một tờ báo của trại giam, trong đó viết rằng bố tôi bị chịu phạt mức án tử hình vì tội buôn bán trái phép chất ma túy. Khi đó ba chị em tôi còn là những đứa trẻ nên nỗi buồn lắng dịu nhanh. Người đau đớn nhất vẫn là mẹ tôi, người phụ nữ dân tộc Thái có kiến thức chưa qua lớp 1.
Thời điểm đó kinh tế còn rất khó khăn, mẹ tôi đã cố gắng oằn mình chấp nhận và nuôi ba chị em tôi. Ba chị em tôi sống cùng mẹ với những ngày không có cha, chúng tôi vẫn đi học bình thường. Tôi còn nhớ rõ sau một buổi tan trường, chúng tôi tung tăng về nhà định gọi mẹ khoe điểm 10 thì ông nội tôi cầm một tờ giấy bảo chúng tôi rằng: "Mẹ cháu đã bị bắt vì tội buôn bán ma túy, phải ngồi tù 15 năm".
Lúc đó tôi học lớp 7, chị tôi khóc đến sưng cả đôi mắt. Không hiểu sao đôi mắt tôi vô tình đến lạ, tôi cứ ngỡ mình sẽ tuôn ra những cơn mưa nước mắt, nào đâu những giọt nước mắt tự chảy ngược vào trong.
Hơn nửa đời người của mẹ tôi thành bất hạnh, đau đớn bởi bản án "tử hình" của bố tôi và án tù của mẹ tôi. Cách nghĩ của mẹ tôi giản dị, mộc mạc như những bà mẹ cao cả khác: "Ba đứa con của tôi đói rách quá, tôi phải làm gì đó mới có tiền mua thức ăn cho con". Người ta lợi dụng những người thật thà như mẹ tôi, họ nói với mẹ là "hãy đưa giúp một chiếc hộp đến chỗ kia thì sẽ được một số tiền". Mẹ tôi đã tin. Kết cục: tang chứng, vật chứng, tiền... bản án 15 năm tù được thiết lập.
Ba chị em tôi trở thành những chú chim non trên cành cây cao, kêu ríu rít gọi chim mẹ, kêu mãi chẳng thấy chim mẹ đâu.
Nơi ba chị em tôi sinh sống lúc đó như một hoang mạc, chứa nhiều loài thú săn mồi. Bởi Na Ngưm là điểm ma túy "nóng" nhất tại Điện Biên. Người nghiện ngáp ngắn ngáp dài. Làng quê đầy kim tiêm, trộm cắp, đấu đá, chém giết, cướp của... Từ gia đình, họ hàng, nơi tôi sinh ra, bạn bè tôi giao du... chỗ nào cũng "đen đen" một chút. Chúng tôi cố sống như cố khiêu vũ trên đôi giày có gót cao 30cm.
Nửa ngày đến lớp, nửa ngày tôi phải làm việc ở nhà để kiếm thêm thu nhập. Ngày thứ bảy được nghỉ sớm, các bạn trong lớp tổ chức đi chơi nhưng tôi phải từ chối để cày nốt mảnh ruộng, nếu không kịp thời vụ lấy gạo đâu mà ăn, buổi tối tôi còn phải xây nốt chuồng gà nếu không những chú gà của tôi lấy chỗ nào mà ngủ. Tôi thương và khâm phục chị gái tôi vô cùng. Chị tôi rất cứng cỏi. Làm nông nắng cháy khiến da chị tôi đen sạm. Chị tôi lúc đó mới 20 tuổi mà trông như người phụ nữ mấy chục tuổi.
Một ngày, tôi nhận được điện thoại của chị Trang bên báo Phụ Nữ, chị hỏi tôi có muốn đi học nghề không. Tôi được xuống Hà Nội học y, chị tôi học trường cán bộ phụ nữ. Tôi dự định hoàn thành cuốn nhật ký của mình để xuất bản như một cách trả ơn chị Trang vì chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Một người anh họ của tôi bảo: "Em định đi bêu riếu cuộc sống của em ở nơi đây ra khắp thiên hạ sao? Em không ngần ngại người ta à? Em đã chịu nhiều đau đớn, em không muốn được yên tĩnh sao?".
Lời nói của anh họ luôn làm tôi canh cánh trong lòng. Tôi đắn đo. Tôi thấy mình ích kỷ vì đã giấu thân thế là con trai một tử tù với hai người bạn hồi học cùng cấp III, nhưng tôi không đủ can đảm để nói. Chuyện tôi là con của tử tù cũng được giấu biệt khi tôi xuống Hà Nội học...".
Nhà báo Thu Trang (ngồi) trong một lần công tác ở vùng cao - Ảnh do nhân vật cung cấp
Nhật ký dở dang
Cuốn nhật ký của Nguyên dừng lại ở đó.
Chúng tôi tìm về bản Na Ngưm, huyện Thanh Yên, tỉnh Điện Biên. Không có nhiều người trong bản biết hiện ba chị em Nguyên đang làm gì. Ngôi nhà của bố mẹ Nguyên để lại rộng rãi, kiên cố nhưng hoang vắng. Người làng và một vài tờ báo gọi đó là ngôi nhà ma. Từ ngày bố thi hành án tử, mẹ bị bắt, anh Nguyên và chị Tinh xuống Hà Nội học, Nga phải ở nhà một mình. 16 tuổi, Nga tự lập bằng một buổi đi học, buổi đi làm nương kiếm gạo. Nga sống và tự vươn lên như loài cỏ dại ven đường. Khi chúng tôi đến, Nga đang chuẩn bị phơi thóc. Nga không nhớ mặt bố bởi khi bố bị bắt đi, Nga còn quá nhỏ. Khi Nga chuẩn bị thi lên cấp III thì mẹ cũng sắp ra tù.
Tôi xuống Hà Nội tìm Nguyên. Gọi điện cho cả chục người mới xin được số điện thoại của người đã giúp Nguyên xuống Hà Nội học. Người phụ nữ trẻ rất cẩn trọng khi biết tôi muốn gặp Nguyên. Đó là nhà báo Thu Trang (báo Phụ Nữ TP.HCM). Trong một lần về Na Ngưm viết bài, biết câu chuyện của ba chị em Tinh, Nguyên, Nga nên chị Trang đã tìm cách giúp hai chị em xuống Hà Nội Học.
Nhờ sự giúp đỡ quý báu đó, Tinh hiện đang học công tác xã hội ở trường cán bộ phụ nữ. Năm nay Tinh sẽ ra trường, dự tính xin về Điện Biên làm việc. Nguyên thì dang dở hơn, bỏ học trường y giữa chừng. Thu Trang xin cho Nguyên làm quản lý bán hàng trong một cửa hàng thực phẩm, Nguyên làm giữa chừng rồi bỏ đi. Nguyên bảo đang ấp ủ một dự án về môi trường. Rồi Nguyên xin làm phục vụ cho quán karaoke, môi trường phức tạp, nhiều tệ nạn, Nguyên lại xin nghỉ. Cuốn nhật ký Nguyên hứa sẽ hoàn thành vẫn dở dang đến tận bây giờ.
Hiện Nguyên vẫn chưa tìm được việc, đang ở nhờ ký túc xá của một người bạn. Nguyên bảo muốn được đi học lại trường y, nhưng lại sợ "cơ hội ấy không bao giờ đến lần thứ hai nữa". Tôi bảo việc đi học lại trung cấp y không có nhiều khó khăn, chỉ nộp hồ sơ vào đăng ký học. Nguyên lại lo lắng không ai nuôi Nguyên và cả em Nga ăn học, sợ mẹ cuối năm ra tù không biết sẽ thế nào... Nhiều nỗi lo như thế, Nguyên đã tự giam mình trong một mớ bòng bong không thể nào thoát ra.
Mẹ Nguyên cuối năm nay sẽ ra tù. Nguyên khoe mẹ đã học nghề may trong trại giam. Nhà báo Thu Trang hứa sẽ tặng mẹ cái máy may để mẹ kiếm thêm thu nhập tại nhà. Chị Tinh cũng chuẩn bị ra trường và có hạnh phúc riêng. Còn Nguyên... Nguyên đã bản lĩnh bước qua điểm đen ma túy ở Na Ngưm, Nguyên không bị những mất mát của gia đình, án tử của bố hay án tù của mẹ đè nặng lên vai. Nguyên đã sống những ngày thật tốt đẹp trong sự hi vọng và dõi theo của rất nhiều người. Vẫn hi vọng sự dừng lại của cậu con trai người tử tù bây giờ chỉ là sự nghỉ chân giữa một cuộc hành trình dài đầy gian nan...
Theo Tuổi Trẻ
Nhật ký bí mật cai nghiện của một người chồng tử tế Khi biết mình đã nghiện, tôi vô cùng hoảng sợ. Nhiều khi tần ngần đứng trước ngôi nhà của mình, tôi tự cật vấn, nhẽ nào mình sẽ mất ngôi nhà này ư? Nhìn đứa con thân yêu đang ngủ, tôi giật mình, nhẽ nào mình lại mất đứa con này ư? Và thế là, tôi quyết tâm giấu vợ con để tự...