Phía sau bản án tử hình – Kỳ 1: Nhật ký con trai tử tù
Bố của Vì Văn Nguyên lãnh án tử hình vì tội buôn ma túy. Một năm sau, mẹ Nguyên cũng bị bắt thi hành án tù 15 năm vì vận chuyển ma túy. Vì Thị Nga (em gái Nguyên) lớn lên không nhớ mặt cha, cũng không được ở gần mẹ. Nga giờ đã học lớp 9. Nguyên và chị gái xuống Hà Nội học nghề vì được một vài người giúp đỡ.
Những bản làng thơ mộng ở Điện Biên nay trở thành những “điểm đen” về ma túy – Ảnh: Hoàng Điệp
Nguyên có thói quen ghi nhật ký từ khi còn nhỏ. Cuốn nhật ký với nhiều lỗi chính tả, cách viết mộc mạc nhưng chứa đầy tâm tư của con trai một tử tù.
Đàn chim lạc mẹ
Chuyện bố Nguyên bị bắt vì buôn bán ma túy được mẹ Nguyên giấu biệt. Mẹ nói với ba chị em Nguyên rằng bố đi làm ăn xa. Khi bố Nguyên lãnh án tử hình thì mọi chuyện không còn giấu được nữa. Trong nhật ký của mình, Nguyên viết:
“… Năm tôi lên lớp 6, một tin đau lòng từ đâu trút xuống nhà tôi: một tờ báo của trại giam, trong đó viết rằng bố tôi bị chịu phạt mức án tử hình vì tội buôn bán trái phép chất ma túy. Khi đó ba chị em tôi còn là những đứa trẻ nên nỗi buồn lắng dịu nhanh. Người đau đớn nhất vẫn là mẹ tôi, người phụ nữ dân tộc Thái có kiến thức chưa qua lớp 1.
Thời điểm đó kinh tế còn rất khó khăn, mẹ tôi đã cố gắng oằn mình chấp nhận và nuôi ba chị em tôi. Ba chị em tôi sống cùng mẹ với những ngày không có cha, chúng tôi vẫn đi học bình thường. Tôi còn nhớ rõ sau một buổi tan trường, chúng tôi tung tăng về nhà định gọi mẹ khoe điểm 10 thì ông nội tôi cầm một tờ giấy bảo chúng tôi rằng: “Mẹ cháu đã bị bắt vì tội buôn bán ma túy, phải ngồi tù 15 năm”.
Lúc đó tôi học lớp 7, chị tôi khóc đến sưng cả đôi mắt. Không hiểu sao đôi mắt tôi vô tình đến lạ, tôi cứ ngỡ mình sẽ tuôn ra những cơn mưa nước mắt, nào đâu những giọt nước mắt tự chảy ngược vào trong.
Hơn nửa đời người của mẹ tôi thành bất hạnh, đau đớn bởi bản án “tử hình” của bố tôi và án tù của mẹ tôi. Cách nghĩ của mẹ tôi giản dị, mộc mạc như những bà mẹ cao cả khác: “Ba đứa con của tôi đói rách quá, tôi phải làm gì đó mới có tiền mua thức ăn cho con”. Người ta lợi dụng những người thật thà như mẹ tôi, họ nói với mẹ là “hãy đưa giúp một chiếc hộp đến chỗ kia thì sẽ được một số tiền”. Mẹ tôi đã tin. Kết cục: tang chứng, vật chứng, tiền… bản án 15 năm tù được thiết lập.
Ba chị em tôi trở thành những chú chim non trên cành cây cao, kêu ríu rít gọi chim mẹ, kêu mãi chẳng thấy chim mẹ đâu.
Nơi ba chị em tôi sinh sống lúc đó như một hoang mạc, chứa nhiều loài thú săn mồi. Bởi Na Ngưm là điểm ma túy “ nóng” nhất tại Điện Biên. Người nghiện ngáp ngắn ngáp dài. Làng quê đầy kim tiêm, trộm cắp, đấu đá, chém giết, cướp của… Từ gia đình, họ hàng, nơi tôi sinh ra, bạn bè tôi giao du… chỗ nào cũng “đen đen” một chút. Chúng tôi cố sống như cố khiêu vũ trên đôi giày có gót cao 30cm.
Nửa ngày đến lớp, nửa ngày tôi phải làm việc ở nhà để kiếm thêm thu nhập. Ngày thứ bảy được nghỉ sớm, các bạn trong lớp tổ chức đi chơi nhưng tôi phải từ chối để cày nốt mảnh ruộng, nếu không kịp thời vụ lấy gạo đâu mà ăn, buổi tối tôi còn phải xây nốt chuồng gà nếu không những chú gà của tôi lấy chỗ nào mà ngủ. Tôi thương và khâm phục chị gái tôi vô cùng. Chị tôi rất cứng cỏi. Làm nông nắng cháy khiến da chị tôi đen sạm. Chị tôi lúc đó mới 20 tuổi mà trông như người phụ nữ mấy chục tuổi.
Một ngày, tôi nhận được điện thoại của chị Trang bên báo Phụ Nữ, chị hỏi tôi có muốn đi học nghề không. Tôi được xuống Hà Nội học y, chị tôi học trường cán bộ phụ nữ. Tôi dự định hoàn thành cuốn nhật ký của mình để xuất bản như một cách trả ơn chị Trang vì chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Một người anh họ của tôi bảo: “Em định đi bêu riếu cuộc sống của em ở nơi đây ra khắp thiên hạ sao? Em không ngần ngại người ta à? Em đã chịu nhiều đau đớn, em không muốn được yên tĩnh sao?”.
Lời nói của anh họ luôn làm tôi canh cánh trong lòng. Tôi đắn đo. Tôi thấy mình ích kỷ vì đã giấu thân thế là con trai một tử tù với hai người bạn hồi học cùng cấp III, nhưng tôi không đủ can đảm để nói. Chuyện tôi là con của tử tù cũng được giấu biệt khi tôi xuống Hà Nội học…”.
Nhà báo Thu Trang (ngồi) trong một lần công tác ở vùng cao – Ảnh do nhân vật cung cấp
Video đang HOT
Nhật ký dở dang
Cuốn nhật ký của Nguyên dừng lại ở đó.
Chúng tôi tìm về bản Na Ngưm, huyện Thanh Yên, tỉnh Điện Biên. Không có nhiều người trong bản biết hiện ba chị em Nguyên đang làm gì. Ngôi nhà của bố mẹ Nguyên để lại rộng rãi, kiên cố nhưng hoang vắng. Người làng và một vài tờ báo gọi đó là ngôi nhà ma. Từ ngày bố thi hành án tử, mẹ bị bắt, anh Nguyên và chị Tinh xuống Hà Nội học, Nga phải ở nhà một mình. 16 tuổi, Nga tự lập bằng một buổi đi học, buổi đi làm nương kiếm gạo. Nga sống và tự vươn lên như loài cỏ dại ven đường. Khi chúng tôi đến, Nga đang chuẩn bị phơi thóc. Nga không nhớ mặt bố bởi khi bố bị bắt đi, Nga còn quá nhỏ. Khi Nga chuẩn bị thi lên cấp III thì mẹ cũng sắp ra tù.
Tôi xuống Hà Nội tìm Nguyên. Gọi điện cho cả chục người mới xin được số điện thoại của người đã giúp Nguyên xuống Hà Nội học. Người phụ nữ trẻ rất cẩn trọng khi biết tôi muốn gặp Nguyên. Đó là nhà báo Thu Trang (báo Phụ Nữ TP.HCM). Trong một lần về Na Ngưm viết bài, biết câu chuyện của ba chị em Tinh, Nguyên, Nga nên chị Trang đã tìm cách giúp hai chị em xuống Hà Nội Học.
Nhờ sự giúp đỡ quý báu đó, Tinh hiện đang học công tác xã hội ở trường cán bộ phụ nữ. Năm nay Tinh sẽ ra trường, dự tính xin về Điện Biên làm việc. Nguyên thì dang dở hơn, bỏ học trường y giữa chừng. Thu Trang xin cho Nguyên làm quản lý bán hàng trong một cửa hàng thực phẩm, Nguyên làm giữa chừng rồi bỏ đi. Nguyên bảo đang ấp ủ một dự án về môi trường. Rồi Nguyên xin làm phục vụ cho quán karaoke, môi trường phức tạp, nhiều tệ nạn, Nguyên lại xin nghỉ. Cuốn nhật ký Nguyên hứa sẽ hoàn thành vẫn dở dang đến tận bây giờ.
Hiện Nguyên vẫn chưa tìm được việc, đang ở nhờ ký túc xá của một người bạn. Nguyên bảo muốn được đi học lại trường y, nhưng lại sợ “cơ hội ấy không bao giờ đến lần thứ hai nữa”. Tôi bảo việc đi học lại trung cấp y không có nhiều khó khăn, chỉ nộp hồ sơ vào đăng ký học. Nguyên lại lo lắng không ai nuôi Nguyên và cả em Nga ăn học, sợ mẹ cuối năm ra tù không biết sẽ thế nào… Nhiều nỗi lo như thế, Nguyên đã tự giam mình trong một mớ bòng bong không thể nào thoát ra.
Mẹ Nguyên cuối năm nay sẽ ra tù. Nguyên khoe mẹ đã học nghề may trong trại giam. Nhà báo Thu Trang hứa sẽ tặng mẹ cái máy may để mẹ kiếm thêm thu nhập tại nhà. Chị Tinh cũng chuẩn bị ra trường và có hạnh phúc riêng. Còn Nguyên… Nguyên đã bản lĩnh bước qua điểm đen ma túy ở Na Ngưm, Nguyên không bị những mất mát của gia đình, án tử của bố hay án tù của mẹ đè nặng lên vai. Nguyên đã sống những ngày thật tốt đẹp trong sự hi vọng và dõi theo của rất nhiều người. Vẫn hi vọng sự dừng lại của cậu con trai người tử tù bây giờ chỉ là sự nghỉ chân giữa một cuộc hành trình dài đầy gian nan…
Theo Tuổi Trẻ
Nhật ký bí mật cai nghiện của một người chồng tử tế
Khi biết mình đã nghiện, tôi vô cùng hoảng sợ. Nhiều khi tần ngần đứng trước ngôi nhà của mình, tôi tự cật vấn, nhẽ nào mình sẽ mất ngôi nhà này ư? Nhìn đứa con thân yêu đang ngủ, tôi giật mình, nhẽ nào mình lại mất đứa con này ư? Và thế là, tôi quyết tâm giấu vợ con để tự mình đi cai nghiện.
Tôi sinh năm 1972, quê ở Hưng Yên và lớn lên ở thị xã Bắc Cạn, thuộc miền núi Việt Bắc. Học xong phổ thông, tôi vào bộ đội. Những năm quân ngũ đã giúp tôi nhanh chóng trưởng thành.
Hết nghĩa vụ, rời quân ngũ, tôi có một hành trang quý giá vào đời, đó chính là sự hiểu biết và bản lĩnh của một quân nhân. Rồi tôi lấy vợ, có con cùng với công việc làm ăn tấn tới. Từ lái xe, tôi mua thêm xe và thuê người lái.
Hầu hết các tuyến đường phía Bắc, tôi đều đã từng qua. Vài năm gần đây, tôi trực tiếp quán xuyến xe khách của nhà chạy tuyến biên giới Cao Bằng.
Từ thị xã Bắc Cạn đến biên giới Cao Bằng chỉ 200km, nhưng xe của tôi cứ ngày đi, ngày về chứ không vội vàng gì. Chính thế, cách đêm, tôi lại có một đêm tự do, xa vợ con.
Người lái xe thuê cho gia đình tôi cũng tầm tuổi với tôi. Thực tình, tôi không biết anh ta nghiện ma túy từ khi nào, chỉ biết anh ta thức đêm rất giỏi và chuyện "em ún" cũng rất siêu. Cánh đàn ông vào tuổi bốn mươi đang phong độ nên tôi cũng tò mò và muốn thử cảm giác xem nó hay ho đến đâu.
Học viên Nguyễn Tam Sơn- Trung tâm Cai nghiện ma túy tự nguyện tỉnh Hòa Bình
Thế là tôi đã theo anh lái xe bập vào ma túy. Một hai tháng đầu, thấy người tỉnh táo, hưng phấn... làm tôi chủ quan. Tuy thời gian sử dụng ma túy mới khoảng 6 tháng, mỗi ngày mới chỉ chích từ một đến hai lần, nhưng số tiền ném vào ma túy của tôi đã lên đến hơn 20 triệu một tháng bởi lý do:
Tôi chưa biết ma túy bán ở đâu nên chưa bao giờ tự đi mua ma túy. Tất cả đều do người lái xe của tôi mua và anh ta bảo hết bao nhiêu tiền thì tôi chi bấy nhiêu.
Thế là anh ta vừa khai vống lên để kiếm chác từ việc đi mua ma túy, vừa được dùng ma túy không mất tiền từ tôi. Càng ngày tôi nghiện càng sâu và số tiền làm ăn hao đi càng lớn. Tôi lo sợ lắm khi đến hoảng loạn và luôn tìm cách lẩn khoản để che giấu sự tốn tiền bất minh của mình.
Tôi u uẩn suy nghĩ, nếu bây giờ mọi người biết mình nghiện thì sẽ ra sao đây? Vợ con có còn coi mình ra gì nữa không? Cái gia đình của tôi liệu có tồn tại được nữa không?
Đã nhiều đêm, tôi bí mật dò tìm trên mạng những địa chỉ cai nghiện nơi xa, tôi không dám hỏi ai vì còn giấu tung tích nghiện của mình. Một thời gian sau, tôi tìm được địa chỉ đến Trung tâm cai nghiện ma túy tự nguyện ở Tiểu khu 10, phường Tân Thịnh, Tp. Hòa Bình. Và tôi quyết định tự đi cai nghiện.
Tôi tạo cớ đưa xe ô tô vào xưởng sửa chữa khoảng 10 ngày, và trong 10 ngày ấy, tôi "vào phía Nam tìm mua một chiếc xe ô tô khác", tôi nói với vợ mình như vậy.
Cả đêm hôm trước tôi trằn trọc không sao ngủ được. Tôi không hình dung nổi nơi cai nghiện như thế nào? Tôi hoang mang, tôi muốn chạy trốn mọi người. Do mất ngủ lại lo sợ và thiếu ma túy nên tôi rất mệt.
Sáng sớm ngày 31/3/2012, sau 3 chặng xe, khoảng 15h cùng ngày, tôi tìm được đến Trung tâm cai nghiện ma túy tự nguyện Hòa Bình. Tôi ngạc nhiên khi thấy một khuôn viên thanh bình rợp bóng cây xanh và vô cùng yên tĩnh. Tôi được mọi người tiếp đón ân cần và giúp đỡ làm thủ tục nhanh chóng.
Sau khi trình bày hoàn cảnh giấu vợ để tự nguyện đi cai ma túy của mình, tôi được người phụ trách cười hiền từ và động viên tôi cứ yên tâm, đi tắm và nghỉ ngơi đã. Tối đầu tiên trong "chuyến đi vào miền Nam tìm mua ô tô" của tôi, tôi điện cho vợ là đã vào đến Huế, đúng với lộ trình thường đi.
Việc được phép sử dụng điện thoại trong thời gian cắt cơn của tôi là do tôi đề nghị với Trung tâm, vì nếu mất liên lạc, vợ tôi sẽ nghi ngờ.
Sang ngày thứ hai, tôi bắt đầu rất mệt, nhưng được tư vấn của người phụ trách và nhất là sự giúp đỡ, chia sẻ của những bạn cai đến trước tôi, tôi thấy họ tươi tỉnh, phấn khởi nên mình cũng yên tâm phần nào.
Cai nghiện thì tôi rất quyết tâm, nhưng cứ nghĩ đến nếu vợ con biết mình mắc nghiện ma túy và đang đi cai nghiện là tôi lại giật mình, hoang mang và buồn chán. Sự chăm sóc tận tình có "chuyên môn" của người nghiện nay đã cai được, cộng với sự giúp đỡ đúng lúc của bạn cai nên tôi yên tâm. Tối hôm ấy, tôi điện báo cho vợ là mình đã "vào đến Tp. Đà Nẵng"...
Có lẽ hiểu được tâm tư của tôi và chỉ đợi đến thời điểm có thể bắt đầu nói chuyện được, người phụ trách ở đây, một Đại tá công an, ông đã từng làm phó giám thị Trại Tạm giam, đã xuất bản gần 10 đầu sách riêng, trong đó có những bài viết rất sâu về ma túy, nghiện ma túy, cai nghiện ma túy, tái sử dụng ma túy... mới chia sẻ cùng tôi.
Ông chỉ cho tôi thấy: Cái đáng mừng là tôi còn biết sợ. Sợ ma túy. Sợ mất gia đình. Sợ mất uy tín... nên đã giấu vợ con và mọi người để tự đi cai nghiện. Ông khẳng định việc cai cắt cơn của tôi hoàn toàn không khó và ở trong tầm tay của ông.
Nhưng ông nhấn mạnh, cắt cơn xong mới bắt đầu quá trình cai nghiện đầy khó khăn, gian khổ và không dễ vượt qua, nếu người nghiện và gia đình người nghiện thiếu hiểu biết và quyết tâm.
Ông bảo, không thể chỉ kêu gọi và chỉ đòi hỏi người nghiện quyết tâm vì nếu dễ dàng thì không ai gọi cái thứ gây nghiện chết người này là ma túy.
Quyết tâm của người cai nghiện chỉ trở nên mạnh mẽ, bền vững và kết quả khi cai cắt cơn xong là phải bắt đầu ngay một lộ trình cai nghiện của bản thân và người thân giúp đỡ. Nếu không, sự quyết tâm vốn rất mong manh của người nghiện lập tức đổ vỡ.
Đó chính là cái mà đa số mọi người gọi là tái nghiện. Nhưng gọi như thế là không chính xác vì họ đã cai nghiện được đâu mà gọi là tái nghiện. Họ mới chỉ cắt được cơn và quá trình cai nghiện lúc ấy mới bắt đầu. Đây chính là sự thiếu hiểu biết của chúng ta, cả người cai nghiện và người giúp đỡ người cai nghiện.
Quay lại trường hợp của tôi ông phân tích: Bên cạnh điều mừng là cái còn biết sợ của tôi (chứ đến lúc không còn biết sợ nữa thì khó khăn lắm) thì cái sự giấu vợ là vô cùng sai lầm và nguy hiểm. Nếu giấu vợ mà thành công thì còn gì bằng.
Nhưng đây là bắt đầu một quá trình gian khổ, lâu dài, rất cần được sự yêu thương, thông cảm, tận tình giúp đỡ của người thân thì mới thành công. Cạm bẫy, cái thòng lọng đang đợi tôi ngoài cửa Trung tâm. Đối tượng đầu tiên không dễ gì buông tha tôi chính là anh lái xe của tôi.
Anh ta đang sống nhờ tôi cả về bát cơm, tấm áo lẫn ma túy. Nói cách khác, tôi đang là cái mỏ "vàng" của anh ta. Ngay việc tôi đi cai, tôi cũng giấu anh ta là cho xe vào xưởng. Ý định của tôi sau khi cai về vẫn phải tiếp tục dùng anh ta một thời gian nữa, sau đó sẽ tìm lý do để thanh lý hợp đồng, tránh xa anh ta.
Nếu thôi ngay, lập tức anh ta sẽ loan tin, tôi nghiện ma túy, đây là điều tôi đang sợ nhất, giấu mọi người nhất. Thế là vì cái sợ ấy, tôi lại tiếp tục cung phụng ma túy cho anh ta và sẽ lại ngập sâu vào ma túy là điều tất yếu.
Vậy thay việc giấu vợ bằng việc chủ động nói cho vợ biết mình chớm mắc nghiện và quyết tâm cai nghiện. Khi vợ biết, cảm thông, giúp đỡ thì rõ ràng tôi yên tâm cai nghiện, yên tâm và hiên ngang xa lánh anh lái xe đã, đang và sẽ tiếp tục kéo mình vào ma túy.
Và lúc đó, tôi không phải thực hiện lịch trình "vào Nam tìm mua xe trong khoảng từ 7 - 10 ngày" nữa, mà yên tâm, phấn khởi ở lại Trung tâm có thể hàng tháng sau khi cai cắt cơn... Từ những phân tích, chia sẻ ân cần nêu trên, cái đầu tôi sáng dần và tôi quyết định nói thật cho vợ tôi biết.
Đó là vào buổi tối 05/6/2012, ngày thứ 6 tôi cai cắt cơn tại Trung tâm cai nghiện ma túy tự nguyện Hòa Bình. Mấy lần tôi bấm số của vợ rồi lại tắt đi vì chưa đủ dũng cảm nói thật mình đang đi cai.
Nhưng những lời phân tích, động viên của ông Đại tá như một sức mạnh thôi thúc, tôi hít một hơi thật sâu, lấy can đảm nói với vợ:
"Em ơi! Anh ngàn lần xin lỗi em, con và gia đình. Anh đã trót nghiện ma túy, anh vô cùng ân hận và nói dối em để tự đi cai. Anh quyết tâm cai bằng được. Em hãy tin anh và tha thứ cho anh nhé!"
Thật không ngờ, khi tôi vừa dứt lời thì vợ tôi âu yếm nói: "Anh thân yêu ơi! Em đã biết cả rồi. Cái mùi khét mồ hôi ở quần áo của anh, em đã rất nghi. Khi anh bảo vào Nam tìm mua xe, em thấy anh rất mệt mỏi, em bảo cho người đi cùng nhưng anh không nghe, em cũng đặt dấu hỏi.
Tiền trong tài khoản ATM anh cầm, em chẳng đã rút hết và bảo khi nào anh cần, em sẽ chuyển khoản ngay là gì. Em rất mừng vì anh còn biết sợ. Anh cứ yên tâm cai nghiện nhé! Vài hôm nữa, em và con sẽ sang thăm anh!"
Nghe vợ nói thế, tôi chỉ biết khóc mà không thể nói ra lời. Ôi vợ thân yêu! Anh có lỗi với em và con nhiều lắm! Anh sẽ quyết tâm từ bỏ ma túy để về với vợ con cho ra dáng của một người chồng, người cha.
Thưa bạn đọc! Tôi quyết định viết và gửi câu chuyện này là khi tôi cai cắt cơn ở Trung tâm cai nghiện ma túy tự nguyện hòa Bình được 10 ngày. Hiện giờ, tôi vô cùng hạnh phúc khi không còn bị lệ thuộc vào ma túy, chỉ nỗi nhớ nhà là da diết.
Theo lời động viên và tư vấn của ông Đại tá, tôi đang dồn tình thương, nỗi nhớ ấy vào quyết tâm cai nghiện bằng cách tự vạch ra con đường đi một cách thật cụ thể sau khi ra khỏi Trung tâm. Tôi sẽ bàn với gia đình bán xe ô tô để thay đổi công việc, từ đó thay đổi môi trường, xa lánh ma túy.
Tôi quyết tâm làm lại cuộc đời. Tôi tin tưởng sẽ mang tiếp những thông tin tốt lành của tôi đến với bạn đọc.
Theo Phunutoday
"Nhật ký" đêm giao thừa: Thức trong giá rét cho Thủ đô bình yên Xuân mới Nhâm Thìn 2012 đã đến trong niềm vui tươi, phấn khởi của mọi người, mọi nhà. Có được sự bình yên đó, các lực lượng Cảnh sát hình sự (CSHS), Cảnh sát Cơ động (CSCĐ) CATP Hà Nội, cùng với Công an các quận, huyện, thị xã trên toàn thành phố đã thức trắng đêm, thực hiện nhiệm vụ gác cho...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Đàn voi rừng đi trên đường ven hồ Trị An: 1 voi con lọt giếng chết

Xác minh thông tin bé trai ở Nam Định bị yêu cầu đóng đủ viện phí mới cấp cứu

Phẫn nộ trước clip 1 phụ nữ xúc phạm thậm tệ shipper giao hàng

Chạy "mất dép" khi xem hoả pháo súng thần công

TP HCM: Sà lan mất lái tông tàu biển, một người mất tích

Thanh Hóa xử phạt 845 trường hợp vi phạm giao thông trong 4 ngày nghỉ lễ

Xe tải va chạm xe khách, quốc lộ 20 Lâm Đồng ùn ứ nghiêm trọng

Bò tót húc tử vong nhân viên bảo vệ rừng

Trâu lạ xông vào nhà dân ở Hải Phòng, 3 người bị thương

Nữ sinh nói lời "gan ruột" chuyện cựu chiến binh bị đối xử vô lễ

TPHCM sau sáp nhập, bộ máy quản lý chỉ còn chỗ cho "siêu cán bộ"

Chiêm bái Xá lợi Đức Phật: cảnh tượng phật tử đổ xô gây sốt, bảo tháp có gì?
Có thể bạn quan tâm

Cô gái nghèo lột xác đỉnh nhất Hàn Quốc: Từ Song Hye Kyo "bản dupe" đến nữ hoàng màn ảnh triệu người say mê
Hậu trường phim
23:44:37 04/05/2025
Mỹ nhân cả nước biết mặt: Từng chảnh chọe, chèn ép người khác, cuộc sống tuổi 53 ra sao sau khi giải nghệ?
Sao việt
23:39:11 04/05/2025
Hát 'Thua một người dưng', cô gái 23 tuổi được Ngọc Sơn nhắn nhủ một điều
Tv show
23:05:05 04/05/2025
Vì sao phòng ngủ của vua "khiêm tốn" thua 72.000 lần diện tích Tử cấm thành?
Netizen
23:04:34 04/05/2025
Alexander-Arnold rời Liverpool với giá rẻ bèo
Sao thể thao
23:02:43 04/05/2025
'Ngọc nữ' Nhật bản Ryoko Hirosue điều trị tâm thần sau vụ bị bắt giữ
Sao châu á
23:02:13 04/05/2025
3 giọng hát Đà Lạt 'như rót mật ngọt', một người 18 năm mới trở lại
Nhạc việt
22:36:44 04/05/2025
Bắt 34 đối tượng đá gà, lắc tài xỉu dịp nghỉ lễ, thu giữ gần 200 triệu đồng
Pháp luật
22:24:01 04/05/2025
Rộ tin Mỹ cắt giảm hơn 1.000 nhân viên tình báo CIA
Thế giới
22:22:03 04/05/2025
"Nữ hoàng gợi cảm" comeback "tàng hình" không ai thèm ngó đến, bị fan tẩy chay vì mải mê yêu đương
Nhạc quốc tế
21:44:03 04/05/2025