Phía cuối con đường- nơi ấy chúng ta sẽ đến
Mọi thứ đều có lúc khởi đầu và có điểm kết thúc. Dòng sông từ rừng già rồi cũng sẽ đổ về biển cả. Và chiếc lá xanh kia, khi lụi tàn sẽ rơi rụng về cội…
Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều có một con đường để đi, một cái đích để hướng tới, và biết bao ước mơ, hoài bão chờ ta ở tương lai phía trước…
Mọi thứ đều có lúc khởi đầu và có điểm kết thúc. Dòng sông từ rừng già rồi cũng sẽ đổ về biển cả. Và chiếc lá xanh kia, khi lụi tàn sẽ rơi rụng về cội…
Cuộc đời không cho phép chúng ta dừng lại….
Ai đó đều có những lựa chọn trong đời, những ước mơ được ủ ấm ngay từ thời trẻ…Và dù họ chọn con đường nào để đi, có một ngày họ sẽ dừng chân, ở nơi họ cần đến hay chỉ là cái đích tạm thời. Ở nơi ấy, họ dừng lại và chiêm nghiệm.
Thời gian, cuộc sống và những thử thách, khiến ai đó mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn. Bạn có bao giờ tự hỏi: Ngày ấy sẽ ra sao nếu ta ở phía cuối con đường?
Phía cuối con đường, nơi ta dừng chân, có thể ta sẽ bắt gặp ánh nhìn thân quen mà ta hằng yêu thương, để rồi mỉm cười và cùng người ấy nắmbàn tay thật chặt.
Phía cuối con đường, có thể ta sẽ im lặng lắng nghe, nhặt một chiếc lá vàng rơi, và trân trọng hơn từng thanh âm của cuộc sống để rồi thầm cảm ơn Tạo hóa đã cho ta có mặt trong cõi đời để ngày ấy, được nghe và cảm nhận…
Phía cuối con đường, nơi mà ta có thể sẽ đạt được ước mơ, hoặc cũng chính là nơi ta nhận ra hoài bão của mình sẽ mãi còn dang dở. Nhưng nếu ai đó biết yêu lấy chính mình, họ sẽ tận hưởng hạnh phúc khi thành công hoặc nhìn thất bại rồi biết nhận ra bài học từ quãng đường họ đã bước chân qua.
Phía cuối con đường, nơi đó có tình thương, vì có thể ở nơi ấy bạn đủ chín chắn để nhận ra những giá trị mà thuở thiếu thời có khi vì hồn nhiên vô tư mà vô tình lãng quên. Đó là gia đình, quê hương và những người thân thuộc.
Phía cuối con đường, có chăng đó là lần cuối bạn được nhìn ánh bình minh sáng sớm, hay thoáng buồn lặng ngắm hoàng hôn ?
Và rồi có lẽ ở đó, bạn thấy rằng cuộc sống trôi đi nhưng không bao giờ lặp lại, có những khoảnh khắc chỉ đến một lần trong đời, là ánh trăng đẹp, hay buổi chiều mưa rơi…mỗi một lần sẽ khác.
Phía cuối con đường, bạn có thể cười, nhưng có khi bạn sẽ khóc. Cuộc đời cũng giống như một con đường dài, con đường ấy, phía cuối là hạnh phúc hay đau thương, có ai nào biết được, chỉ biết rằng khi bắt đầu bước đi trên con đường ấy, họ chỉ có thể lựa chọn mà thôi !
Và cũng bởi: “Cuộc đời là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt”.
Mỗi con đường, bằng phẳng hay gập ghềnh gian nan, đều đưa ta đến một chân trời mới. Mỗi khi tiến một bước về phía trước, dù có thể đau vì bàn chân rướm má.u, dù có thể khóc vì khó khăn quá nhiều, nhưng ta hiểu đó là cái giá để ta đán.h đổi những bài học cuộc sống.
Video đang HOT
Để rồi sau bao tháng năm, ta trưởng thành hơn, tự tin và mạnh mẽ hơn, đủ sức đương đầu với những thử thách mới của cuộc sống.
Và cũng luôn nhớ một điều, bạn không thể lẻ loi bước đi một mình. Có những vấp ngã trong đời mà đôi khi bạn không thể tự mình đứng dậy, rất cần ai đó nâng đỡ sẻ chia.
Đó có thể là gia đình, thầy cô, bạn bè hay người mà bạn trao tình yêu thương. Để rồi đến tận cuối con đường bạn đi, bạn hiểu rằng chúng ta cần dựa vào nhau để sống và để vươn lên, và cuộc sống vốn dĩ là cho và nhận…!
Trên con đường bạn đã, đang và sẽ đi, có thể bạn sẽ cần lắm một ngọn đèn chỉ đường, của ai đó từng đi trước bạn. Họ sẽ là người chỉ rõ cho bạn biết những khó khăn mà bạn phải đương đầu, những hành trang bạn cần mang theo, và cái đích cuối cùng bạn cần đến…
dù đó là con đường học vấn, con đường hạnh phúc hay con đường sự nghiệp. Những người dẫn đường, bạn có thể gặp họ, ở nơi ấy-phía cuối con đường-nơi mà bạn sẽ nói lời tri ân…
Để đến cuối con đường, điều cần thiết bạn làm là phải bước đi, với ánh mắt luôn hướng về phía trước. Cuộc đời không cho phép chúng ta dừng lại, thế giới này luôn vận động, cuôc sống cũng đầy nghiệt ngã, vì ai cũng hiểu: “ Cuộc đời là biển cả, ai không bơi sẽ chìm…”
Phía cuối con đường bạn đi, nơi đó có những điều chưa thể nói. Nhưng bạn hiểu rằng, đến nơi tận cùng, đó là nơi ta hiểu rõ mình nhất. Dù con đường không trải hoa hồng, con đường có lắm chông gai, hãy tin: “ Sống có mục đích đời sẽ không vùi dập!”
Dẫu biết rằng cuộc sống không chỉ có màu hồng, trường đời bên cạnh nụ cười là nỗi đau, những nỗi bất hạnh, đắng cay, những mưu toan dằn vặt. Nhưng không một ai đán.h đổi cuộc sống của mình bởi bất cứ điều gì khác, bởi tất thảy chúng ta đều cố gắng sống và hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Và dù cuộc sống có làm cho bạn đau, ai đó làm bạn tổn thương, ai đó xúc phạm và gieo nên hạt giống hận thù…hãy vị tha, bao dung và tin về một ngày mai sẽ khác.
Hãy cảm nhận tự sâu thẳm tâm hồn để luôn sẵn sàng trả lời câu hỏi: Ta sống vì lẽ gì? Đừng nản bước trên con đường bạn đi, đừng nghĩ rằng đích đến quá xa mà sớm buông xuôi hay gục ngã, hãy tin rằng, có một ngày bạn sẽ đến được…Phía cuối con đường !
Nếu ai đó có suy nghĩ rằng, phía cuối con đường cũng là nơi ta chấm dứt mọi thứ, thì điều đó thật đáng buồn.
Đó chỉ là điểm chuyển tiếp cho một khởi đầu mới mà thôi! Vì: “Sự sống nảy sinh từ trong cái chế.t, hạnh phúc hiện hình trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy…”. (Mùa lạc – Nguyễn Khải).
Heraclitus từng nói: “ Không ai tắm hai lần trên một dòng sông “. Nhưng tương đối, cuộc sống cũng có những thứ tuần hoàn: mưa rơi, nước chảy, những giây, những phút của dòng thời gian…
Vậy thì có hay không nếu ta có thể trở lại con đường mà ta đã đi qua, để chiêm nghiệm và nhìn lại chính mình. Để rồi đến cuối con đường, ta lại có cơ hội bước tiếp một con đường mới hay trở về tìm lại những năm tháng đã qua?
Nơi ta muốn đến đôi khi là nơi ta đã bắt đầu, mọi thái cực đều quay về khởi điểm.
Một khi đã hiểu về cuộc sống và chính mình, bạn sẽ là người làm chủ, để sống, cống hiến, trải nghiệm và chinh phục…Nghĩ về nơi tận cuối con đường, để ta sống có ý nghĩa ở hiện tại, hy vọng về tương lai, và cũng để không bao giờ phủ nhận quá khứ…
Hy vọng rằng trong cuộc đời ai đó, khi đặt chân đến phía cuối con đường, dừng lại và đặt tay lên trái tim và nói:
“Cảm ơn đời đã cho tôi thử thách, để mỗi khi chiến đấu với khó khăn tôi trở nên mạnh mẽ hơn, để những lúc buồn đau tôi tìm được lẽ sống, niềm tin và chỗ dựa, để khi nhớ về những ngày tháng đã qua tôi không hổ thẹn vì đã dám kiên gan chống chọi với những khắc nghiệt của cuộc sống, để tôi biết quý trọng mình hơn, để tôi mãi biết ơn những người mà nhờ họ, tôi làm nên những kỳ tích cho riêng mình, để rồi tự nhủ rằng ngày hôm nay phải sống tốt hơn ngày hôm qua và trân trọng từng phút giây hiện tại…Cảm ơn con đường tôi đi…!”
Phía cuối con đường, bạn sẽ thấy. Hãy tin: Đêm dù dài nhưng ngày mai, bình minh rồi sẽ đến…!
Theo VNE
Vợ nhân tình bảo tôi cứ sinh con ra rồi chị ấy nuôi giúp
Đang lúc tôi bối rối không biết phải làm sao thì vợ nhân tình của tôi đến. Chị thuyết phục tôi cứ sinh đứ.a b.é ra rồi chị sẽ nuôi nó và bảo sẽ lo cho tôi một số tiề.n để làm lại từ đầu.
Tôi từng yêu một người đàn ông có vợ. Ngày ấy còn non trẻ, tôi ngốc nghếch tin vào những lời ngọt ngào để rồi chấp nhận làm người tình bí mật của anh ấy. Tôi xó.t x.a mỗi khi anh nhắc về cuộc hôn nhân không hạnh phúc,về người vợ ghê gớm của anh. Tôi tự nguyện làm nơi dừng chân yên bình, giúp anh giải tỏa stress sau những giây phút mệt mỏi vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Ngày đó chẳng bao giờ tôi nghĩ rằng tôi sai, tôi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác. Trong đầu tôi luôn đinh ninh rằng người thứ ba là vợ của anh ấy. Chị đang cố níu kéo một cuộc hôn nhân hạnh phúc làm khổ cả ba người.
Tôi nghĩ thà chia tay thì chỉ 1 người khổ là chị ấy, còn có 2 người được hạnh phúc là tôi và anh. Vậy thì tại sao tôi lại phải nhường, phải rút lui.
Anh ấy cũng đã hứa với tôi sẽ thu xếp để ly dị vợ và đến với tôi. Vì thế, tôi càng tự tin hơn vào tình yêu của mình, vào tương lai giữa tôi và anh ấy.
Tôi làm người tình bí mật, không phải vì thấy mình sai mà sợ rằng anh ấy sẽ bị tai tiếng nếu mọi người biết được anh có người khác ngoài vợ. Tôi ngoan ngoãn chờ đợi ngày anh thực hiện lời hứa, ngày chúng tôi được công khai bên nhau.
Cho đến một ngày tôi phát hiện mình có bầu. Tôi sung sướng báo tin cho anh và bảo anh tìm hướng để giải quyết với vợ nhanh chóng, vì tôi muốn con được sinh ra một cách đàng hoàng. Anh ậm ừ đồng ý.
Tôi hào hứng chuẩn bị đón chào đứ.a tr.ẻ. Cũng có đôi chút tủi thân vì dù mang trong mình đứa con của anh nhưng anh không thể thường xuyên ở cạnh tôi, buổi đêm phải ngủ một mình, khám thai cũng phải đi một mình vì anh sợ lộ.
Tôi giục anh làm rõ với vợ nhưng anh lấy nhiều lý do trì hoãn. Khi thì mẹ vợ đang ốm, vợ anh đang suy sụp tinh thần, anh không nỡ nói ra. Khi thì anh đang có dự án quan trọng ở cơ quan, chờ xong xuôi công việc anh sẽ nói.
Đã có lần tôi lén đến nhà người cũ để nhìn con. Con bé rất xinh và đáng yêu, có nét hao hao tôi hồi bé. Nó gọi chị ấy là mẹ nghe rất ngọt ngào. Nhìn bề ngoài, chị ấy cũng quý mến và chăm sóc cho con bé rất tốt.
Còn 4 tháng nữa là con tôi chào đời rồi mà vẫn phải giấu giếm. Quá sốt ruột, tôi quyết định thay anh giải quyết mọi chuyện. Tôi tự tìm đến gặp vợ anh để khuyên chị giải thoát cho anh.
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước vẻ bình tĩnh của vợ anh khi chị đến gặp tôi. Chị nói đã biết chuyện của tôi từ lâu rồi nhưng không muốn làm ầm ĩ vì còn đang bận bịu chăm mẹ ruột bị ốm trong bệnh viện. Chị còn khuyên tôi nên bỏ đứa con đi, đừng để ảnh hưởng đến tương lai.
Lúc đó tôi nghĩ đấy chỉ là bài mà người phụ nữ này gài để tôi phải b.ỏ chồn.g chị ta. Tôi tin tưởng vào tình yêu của mình, vào anh. Tôi hẹn một cuộc gặp khác có cả anh và vợ anh để có thể ba mặt một lời.
Đáng thương thay kế hoạch của tôi đổ bể. Ngay giây phút nhìn thấy tôi và chị ấy ngồi cạnh nhau, anh đã lao về phía vợ, xin lỗi rối rít. Anh còn mắng tôi vì đã tự tiện đến gặp chị ấy.
Mọi chuyện vỡ lở, tôi hiểu ra mình đã ngu ngốc đến chừng nào khi tin vào thứ tình yêu nhảm nhí đấy. Chẳng đời nào anh bỏ gia đình, vợ con để đến với tôi. Trong mắt anh tôi chỉ là thứ đồ chơi không hơn không kém.
Anh nói tôi đi phá thai, bảo rằng hiện giờ suy nghĩ lại anh không thể bỏ gia đình, nếu tôi biết điều thì anh còn có thể lén vợ chăm lo cho tôi. Nhưng vì tôi đã tự tiện phá vỡ tất cả nên đứa con này không thể giữ.
Vật vã cả tháng trời níu kéo không được, tôi quyết định đến bệnh viện để bỏ đứ.a tr.ẻ. Bác sĩ không cho phá vì thai nhi đã to lắm rồi, ảnh hưởng lớn đến sức khỏe người mẹ. Đang lúc tôi bối rối không biết phải làm sao thì vợ anh đến. Chị thuyết phục tôi cứ sinh đứ.a b.é ra rồi chị sẽ nuôi nó và bảo sẽ lo cho tôi một số tiề.n để làm lại từ đầu.
Suy nghĩ chán chê, tôi thấy lời chị nói rất hợp lý. Tôi còn trẻ, còn cả tương lai phía trước, nếu đèo bồng thêm đứa con thì coi như cả đời bị hủy. Mặt khác tôi cũng còn đi học, chưa làm ra tiề.n để nuôi con.
Việc có bầu tôi giấu giếm cha mẹ, họ hàng, nếu để lộ ra thì tôi không sống nổi với họ. Chi bằng để con lại cho bố nó, anh có điều kiện chăm đứ.a tr.ẻ hơn tôi.
Sinh con xong, tôi để đứ.a b.é lại cho gia đình họ rồi chuyển vào Na.m sin.h sống. Dù đau lòng lắm nhưng tôi vẫn phải bỏ bé ở lại. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm cho cả hai mẹ con lúc đó.
7 năm qua đi, ngày nào tôi cũng nghĩ đến con, ân hận vì đã bỏ rơi má.u mủ của mình. Tôi đã từng có ý định bất chấp tất cả quay về đón con. Nhưng nghĩ đến việc trong tay không có sự nghiệp ổn định, không có tiề.n, tôi dằn lòng mình lại.
Đã có lần tôi lén đến nhà người cũ để nhìn con. Con bé rất xinh và đáng yêu, có nét hao hao tôi hồi bé. Nó gọi chị ấy là mẹ nghe rất ngọt ngào. Nhìn bề ngoài, chị ấy cũng quý mến và chăm sóc cho con bé rất tốt.
Từ lần lén đến thăm con ấy, tôi càng thêm nhớ và muốn được ở cạnh con, muốn nghe con gọi mình một tiếng "mẹ". Tôi muốn đón con về để chăm lo cho bé. Bây giờ điều kiện kinh tế của tôi đã khá giả hơn nhiều rồi, có thể lo chu toàn được cho 2 mẹ con.
Tôi biết mình không xứng đáng. Nhưng liệu ở cạnh người không phải mẹ ruột của mình, con tôi có được hạnh phúc không?
Hiện nay cháu còn nhỏ, chưa biết gì, còn được bao bọc nhưng nếu tương lai lớn lên người xung quanh biết rõ cháu không phải con đẻ của cô ấy mà lại do nhân tình của bố sinh ra thì họ sẽ cay nghiệt với nó? Tôi muốn đưa cháu đi xa để tránh khỏi miệng lưỡi của sự đời.
Giờ tôi phải làm sao đây? Liệu tôi có nên đến và đón con về bên mình không?
Theo VNE
Tôi sợ không thể giữ được mình trước anh Tôi đang quen một người và có thể nói, anh là người tốt, yêu tôi thật nhiều (theo những gì đang diễn ra tôi có thể nói như vậy). Tôi gặp anh một lần đến nhà người bạn chơi. Anh là anh họ của bạn tôi. Lần gặp đó, tôi chẳng có chút ấn tượng nào với anh cả, nhưng anh thì ngược...