Phía bên kia thành phố, anh bận lắm phải không?
Tình yêu là trò chơi lớn nhất của tuổi trẻ. Cuối cùng tất cả đều thua…
ảnh minh họa
Những ngày Hà Nội không có mùa ứ tắc trong mớ bòng bong mà em không thể nào gỡ ra. Em cố uống ngụm nước thật lớn, uống vài viên thuốc xanh vàng để cố xua đi cái sụt sịt của thời tiết đỏng đảnh mùa này.
Chẳng nên buồn vì những giới hạn ai cũng có, điều đáng tiếc nhất là chúng ta đã khước từ những liều lĩnh, điên rồ.
Những tin nhắn gửi đến anh cũng thưa thớt dần, đôi khi em nghĩ không phải là mình ‘nản’, cũng không phải là em mệt nhoài vì những tin nhắn gửi đi mà không một lời hồi đáp. À, là hồi đáp ngay khi em cần, chứ không phải một vài ngày sau mới được anh hồi âm lại.
Giữa chúng ta luôn có một cánh cổng sắt để ngỏ, sau những vu vơ nào đó mà chưa ai từng bước qua và dũng cảm ở lại.
Tình yêu vốn dĩ là một trò chơi lớn nhất của tuổi trẻ. Cuối cùng, tất cả đều thua. Thua hiện thực, thua bận rộn, thua khoảng cách, thua nhớ nhung, thua hờn dỗi, thua cả những lần em trách móc về sự lạnh lùng của anh nữa.
Anh vẫn ở đó, giữa bốn bề chơ vơ rừng núi trong bức ảnh em mang theo như một kỷ vật trong trái tim vụng dại.
Video đang HOT
Thi thoảng lại ngó ra xem những ngày vui, rồi bật cười vì ‘bản mặt’ rất khó giận hờn. Em chưa bao giờ ước thời gian quay trở lại, bởi lẽ những phút giây hạnh phúc nhất, lặng lẽ nhất có lẽ chỉ đến một lần trong đời.
Mọi đúng – sai cũng không cần phân tích vì chúng đều thừa thãi. Ai lại phân tích đúng sai với người mình yêu bao giờ?
Chúng mình vẫn như hai đường thẳng song song mà em từng bảo, như hai nút thắt đang gỡ lỏng dần. Phía bên kia thành phố, anh đang bận lắm, phải không anh ơi?
Em không còn đoán già đoán non xem giờ này anh đang làm gì, anh đang đi ăn với ai, đang có nhớ em không? Cũng không còn muốn đoán vì quả thực điều đó làm em tốn rất nhiều năng lượng.
Chẳng phải dù anh có làm gì thì chỉ cần mỗi ngày đều ăn cơm và thi thoảng nhớ em một chút là đã đủ rồi hay sao? Nhưng cái vế hai, giờ em cũng không còn tự tin mà khẳng định nữa.
Rồi đây cũng như anh, em sẽ bước vào chuyến đi của riêng mình, sống một cuộc đời để sống thật vui vẻ, an lành. Liệu em có tìm thấy tự do trong độc lập? Em có đang đi đúng con đường mình lựa chọn để hạnh phúc?
Thi thoảng em cứ bước đi bước lại trên chiếc cầu thang cũ, thứ mà ngày trước mỗi lần bước lên em đều nhường anh đi trước để thấy bóng anh. Em cứ loay hoay như con gà mắc tóc quẩn quanh trong nỗi nhớ nhung mỗi ngày. Em đang làm gì thế?
Tình yêu là trò chơi lớn nhất của tuổi trẻ. Chúng ta đều không biết ngày mai sẽ như thế nào.
Mọi thứ dần sẽ thay đổi, không còn ai nheo nhéo, lảm nhảm bên tai anh mỗi ngày, cũng không còn ai bảo em là đứa con gái ‘khó tính’ nhất thế gian. Mỗi người đều có một cõi riêng tư đủ để cắt đi những phiền muộn xung quanh.
Chẳng biết rồi em sẽ nhẹ nhõm hơn hay anh sẽ có đủ thời gian để làm những điều mình muốn. Nhưng em tin chúng ta rồi sẽ hạnh phúc.
Em không biết mình còn ‘đeo bám’ sự lạnh lùng của anh như mọi ngày đến bao lâu nữa. Nhưng dù sao, nỗi nhớ nhung cứ nên đặt lại trong tim, không cần phải cố tỏ ra cho anh biết, hay đợi chờ tin nhắn của anh một cách ‘thần sầu’ trên bản mặt này nữa. Chocolate anh tặng đủ cho mỗi một ngày đều thêm ngọt ngào, hạnh phúc. Thế thì em cứ nhấm nháp từ từ vậy.
Em vẫn là con bé hồn nhiên không muốn nghĩ nhiều đến chuyện tương lai. Bởi tương lai chỉ cần anh nghĩ là đủ.
Còn anh, anh có còn là chàng trai chuyên dành ra 5 phút mỗi ngày để ‘nghĩ về cuộc đời’ nữa không, hay chỉ là một chàng trai đi qua cuộc đời em rồi bước qua cánh cổng sắt để ngỏ?
Phía bên kia thành phố, anh bận lắm, phải không anh ơi? Dù có thế nào, em cũng đã nhớ anh nhiều lắm!
Theo Tiin
Nàng dâu bỏ chồng con, bỏ cả cục nợ cho bố mẹ chồng
Ngày tiễn con dâu ở sân bay, ông bà và con trai đều mong có ngày tương lai tươi sáng, chứ ai ngờ đâu sự thể lại ngoài sức tưởng tượng như thế này!
Những người tới đòi nợ nhà ông bà Thăng đều ái ngại cho hoàn cảnh của nhà ông bà, cũng đành chẳng dám đòi gắt gao. Ông bà Thăng cả ngày ủ rũ, buồn rười rượi, lo lắng đến mất ăn mất ngủ khoản nợ đè nặng lên vai. Con trai ông bà phải đi làm thuê vất vả cực nhọc để kiếm tiền nuôi con, hỏi tới vợ là u sầu, ủ dột mặt mày. Chỉ thương cháu ông bà, mới 3 tuổi đầu đã chẳng còn tình thương của mẹ. Không khí gia đình lúc nào cũng u ám, tăm tối. Nguồn cơn tạo nên cảnh tượng đáng thương của nhà ông bà bây giờ đều do cô con dâu gây ra - người ông bà đã từng coi như con gái ruột, hết lòng lo lắng, không tiếc đặt niềm tin và giao phó tiền bạc.
Ảnh minh họa
Bốn năm trước, con trai ông bà Thăng cưới vợ, một cô gái ở tỉnh bên, ngoại hình cũng ưa nhìn, tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn. Ông bà vui lắm, hi vọng từ đây vợ chồng các con bảo ban nhau làm ăn, sớm sinh cháu nội cho ông bà bế. Một năm sau, con dâu đã sinh cho ông bà cháu trai đích tôn khiến ông bà mừng vui khôn xiết. Được một năm nữa, con dâu quyết định cai sữa sớm cho con rồi bàn với chồng cả nhà hùn tiền để cô ta đi xuất khẩu lao động nước ngoài kiếm chút vốn, vài năm về mở cửa hàng kinh doanh, vợ chồng cùng làm. Ông bà nghe cũng thấy hợp lí, lại thấy vợ chồng con trai hợp sức đồng lòng nên cũng cố gắng chạy đi chạy lại vay mượn gom góp đủ số tiền cho con dâu đi làm ăn nơi xứ người.
Mọi người đều biết ông bà Thăng trước nay là người tử tế, đáng tin cậy, lại biết con dâu đi làm ăn chứ không phải đua đòi phá phách gì nên đều cho ông bà mượn mà không nghi kị gì. Ngày tiễn con dâu ở sân bay, ông bà và con trai đều mong có ngày tương lai tươi sáng, chứ ai ngờ đâu sự thể lại ngoài sức tưởng tượng của ông bà như thế này!
Ba tháng đầu, con dâu ông bà đều gửi tiền về đều đặn. Ông bà vội mang đi trả nợ bớt, chứ nào có dám giữ đồng nào tiêu riêng cho bản thân mình. Nhưng sang tháng thứ tư trở đi, con dâu ông bà không gửi tiền về nữa, những cuộc điện thoại cũng thưa thớt dần. Cô ta nói công việc khó khăn, nhà máy ít việc nên lương ít, thậm chí còn đang bị nợ lương, khi nào lấy được lương sẽ lập tức gửi tiền về. Tin tưởng con dâu, lại không muốn giục giã nhiều chuyện tiền nong, ông bà đành im lặng chờ đợi. Nhưng chờ 4,5 tháng nữa mà cô ta vẫn chỉ thi thoảng gọi về hỏi thăm con, và kêu chưa lấy được lương.
Tròn 1 năm từ ngày con dâu đi, cô ta gọi điện về thẳng thừng nói ông và Thăng đừng mong ngóng nữa, cô ta sẽ không gửi tiền về nữa đâu, còn bảo chồng ở nhà hãy lấy vợ mới đi, đừng đợi cô ta làm gì, khi nào cô ta về sẽ làm thủ tục li hôn, còn con không thích nuôi thì mang về cho bố mẹ đẻ cô ta, ông bà sẽ nhận nuôi. Chắc có lẽ cô ta đã chẳng còn lí do gì để lần khứa nữa, hoặc giả cũng chẳng thèm viện cớ nữa, mới xổ toẹt ra luôn. Bởi vì, có 2 người đi cùng đợt với cô ta ở làng, họ vẫn gửi tiền về cho người nhà đều đặn cơ mà.
Chuyện vỡ lở ra, mọi người trong làng đều biết. Lại có thông tin truyền đến tai ông bà Thăng từ những người cũng làm bên kia với con dâu ông bà, rằng cô ta đã có người đàn ông khác. Hai kẻ ấy hẹn hò ít nữa về nước sẽ cùng nhau hùn vốn làm ăn, nọ kia đủ cả. Thực ra chẳng nói thì ông bà cũng có thể đoán ra được. Nếu không vì có tình mới thì sao đang yên đang lành một người phụ nữ lại chẳng màng đến chồng con. Uất ức nhất là cô ta đã phủ nhận hoàn toàn số tiền ông bà xoay xở cho cô ta đi lao động nước ngoài, khiến bao tội nợ giờ đổ hết lên đầu ông bà. Thì ai bảo chính ông bà là người đi vay tiền!
Mọi người vừa thương vừa giận ông bà, thương vì ông bà giờ như lâm vào bước đường cùng, vài mảnh ruộng, với con trai đi làm thuê, vừa mây đủ ăn với nuôi một đứa trẻ, lấy đâu hàng trăm triệu để trả nợ. Giận là vì ông bà đã tin tưởng con dâu quá mức, tạo mọi điều kiện cho con dâu trong khi mình phải vay nợ. Nhưng chẳng lẽ cô ta đã có hôn thú với con trai ông bà, lại sinh cháu cho ông bà mà ông bà còn không tin tưởng, thì liệu còn tin được ai? Chỉ biết trách sao cô con dâu ấy quá tráo trở mà thôi...
Theo Trí Thức Trẻ
Giá như anh tới sớm hơn... Anh chán nản toan tắt điện thoại khi nghe cô ngập ngừng ở phía đầu dây bên kia. Những cuộc gọi lúc nửa đêm thế này thường không được chào đón dù cho có đến từ cô, người đang là bạn gái anh. ảnh minh họa Quá nửa đêm, anh bị đánh thức bởi cuộc gọi từ cô. Giọng ngái ngủ xen lẫn...