“Phi công trẻ” khốn khổ vì mối tình ngang trái…
Người ta bảo “Đàn ông chỉ khóc khi thái hành” nhưng với tôi, có những nỗi đau không thể thốt nên lời thì khóc cũng là một cách để giải tỏa sự ức chế trong con người mình.
Tôi đã trót yêu một người con gái không nên yêu và đau khổ khôn nguôi vì con người vô tình đó. Ngày ấy tôi chỉ là một thằng bé con 16 tuổi nhưng đã biết có những rung động đầu đời. Thật trớ trêu khi tôi lại đem lòng yêu bạn gái của anh trai mình.
Chị ấy hơn tôi 3 tuổi, khi ấy là sinh viên năm nhất đến nhà tôi dạy thêm cho tôi môn Văn. Lần đầu nhìn thấy chị ấy, tôi đã thấy mình có những rung động khác lạ, tuy chưa thể nói là yêu nhưng sự vương vấn ở trong lòng tôi về chị là chắc chắn. Cái giọng nói thanh thanh, cái mái tóc mềm mềm, đôi mắt lúc nào cũng như muốn khóc khiến tôi cảm thấy chị thật nhỏ bé và đáng thương, tự dưng chả biết từ bao giờ trong lòng tôi luôn muốn được nhìn trộm chị, được chạm tay vào mái tóc của chị.
Cũng vì thích chị nên tôi trở nên chí thú học hành cái môn học mà tôi ghét nhất trên đời, bố mẹ tôi thấy tôi ham học cũng thấy vui và rất có cảm tình với chị. Chúng tôi thân thiết nhau nhiều hơn trong giờ học, chị cởi mở về chuyện cá nhân cho tôi nghe, tôi cũng không giấu chị chuyện gì cả vì trong tâm tôi lúc ấy nghĩ chắc chắn chị ấy sẽ là bạn gái của mình, bởi tôi cũng có linh cảm rằng chị thích tôi.
Nhiều khi cuộc nói chuyện của chúng tôi đi xa hơn nội dung một bài học, chưa hết chuyện nhưng lại hết giờ dạy, chị phải về để còn đi dạy nơi khác, tôi tình nguyện lấy xe đạp điện chạy theo chị đúng như thằng điên biết yêu lần đầu. Chị nhìn thấy một thằng nhóc say mê chị, chị cũng cười đỏ mặt vì vui.
Rồi bằng sự háo hức khám phá và sự nồng nhiệt của tuổi trẻ, tôi và chị đã thuộc về nhau trong một buổi học mà cha mẹ tôi vắng nhà. Sau lần ấy, chị trở thành đàn bà và tôi cũng không còn là một cậu bé. Chúng tôi vừa hoang mang, vừa sợ hãi, vừa thích thú, vừa muốn khám phá nhau nhiều hơn…Tôi cứ tưởng mình sẽ mãi có chị, thật không ngờ ngày anh trai tôi nghỉ hè về nhà cũng là ngày tôi bị chị bắt đầu “phản bội”.
Anh tôi thích chị ngay khi gặp, anh hỏi tôi nhiều về chị và tôi trả lời nhát gừng rằng chị có người yêu rồi nhưng dường như anh không quan tâm đến điều đó. Anh tôi vốn là một tay “sát gái” chuyên thích “đánh đồn có địch” nên chuyện chị có bạn trai chỉ càng khiến anh muốn cưa đổ mà thôi.
Video đang HOT
Anh học giỏi, đẹp trai, lại có nhiều tài lẻ nên chị có cảm tình ngay. Tôi nhìn ra trong đôi mắt háo hức của chị khi nói chuyện với anh, mặc cho tôi tỏ ra khó chịu và xa gần về chuyện của tôi và chị thì chị vẫn dần làm lơ và để ý đến anh trai tôi. Tôi thật không hiểu tại sao chị lại làm thế với tôi? Điều đó làm tôi có cảm giác như mình bị đùa bỡn…
Tôi nói thẳng với anh trai tôi là tôi thích chị thì anh ấy đã gạt phắt đi vì coi đó chỉ là tình cảm con nít, tôi định nói với anh rằng tôi và chị đã đi quá giới hạn nhưng nhìn ánh mắt như van lơn của chị, tôi lại chùng xuống, để trong lòng nỗi uất ức khó chịu không thể tả.
Tôi muốn nói chuyện với chị một cách đàng hoàng nhưng dường như chị tránh né tôi bằng đủ cách, rồi đột ngột chị xin nghỉ dạy. Ngày ấy, tôi như phát điên vì không được gặp chị, cố kiếm cớ thì chỉ được nhìn thấy chị tay trong tay hẹn hò với anh trai tôi, vẫn bình thản như thể giữa chúng tôi chẳng xảy ra chuyện gì…
Tôi muốn có một cuộc nói chuyện rõ ràng nên đã gọi điện ép buộc chị đến. Chị nhìn tôi với vẻ đáng thương, xin tôi tha thứ vì đã trót yêu anh trai tôi, xin lỗi vì đã đùa giỡn với tình cảm của tôi, rồi chị khóc. Trong lòng tôi còn si mê chị rất nhiều nên tôi đã không kìm lòng mình, tôi hứa sẽ không làm chị khó nghĩ và giấu trong lòng câu chuyện của chúng tôi, chị đã ôm chầm lấy tôi và hôn tôi say đắm. Điều đó càng làm tôi thấy đau đớn vì tình cảm của mình lại rơi vào cảnh trớ trêu đến thế. Tuy thế, để không có lỗi với mọi người, tôi quyết định sẽ chôn sâu vùi chặt mối tình đầu này…
Nhưng rồi chẳng rõ là định mệnh trêu ngươi mà tôi lại “dính” vào đời chị một lần nữa. Chị và anh trai tôi chia tay hơn một năm sau đó và chị chuyển vào miền Nam sinh sống, nghe đâu lại bắt đầu cuộc sống mới từ đó. Khi đi cũng không nói năng với tôi một lời, tôi vì hận, vì trẻ con, vì nhiều thứ nên cũng bảo lòng quên đi. Vậy là quên…7 năm rồi. Tôi cũng đã có vài mối tình, ở tuổi 24 không quá trưởng thành nhưng cũng chẳng còn là thằng nhóc ngày xưa nữa. Và đúng là nghiệt duyên, tôi gặp lại chị trong một tình huống không ngờ tới: Bạn gái tôi là em chồng chị!
Phút gặp gỡ bất ngờ khiến tôi choáng váng, chị vẫn đẹp theo chuẩn của riêng tôi, thậm chí còn đẹp hơn xưa, chị có vẻ cũng bất ngờ khi gặp tôi. Chúng tôi giả vờ như không quen biết khi ấy nhưng trong lòng tôi cái cảm xúc của mối tình đầu lại ùa về dữ dội, và tôi biết hình như chị cũng xốn xang vì tôi đã khác xưa nhiều, có lẽ là không còn trẻ con nữa…
Tôi muốn gặp chị để hỏi chuyện về gia đình và công việc hiện tại, chỉ là quan tâm thôi, lý trí tôi nghĩ thế. Nhưng khi thấy chị tôi lại đánh mất lý trí của mình, chị nói cuộc sống của chị không hạnh phúc và chị uống rượu say khướt. Tôi không muốn đổ lỗi cho rượu… nhưng chúng tôi vì rượu mà lại quay về cái thuở tôi 16 và chị 19. Cái lần đầu tiên ấy của tôi và của chị…
Những cảm giác thân quen ùa về khiến con tim tôi nhức nhối, tôi biết mình vẫn còn yêu chị nhiều lắm! Nhưng còn chị, liệu có phải tại rượu, tại cô đơn nên mới ngã vào lòng tôi? Hay vì trong con tim chị tôi cũng có phần hiện hữu, tôi hỏi chị “Tôi là gì với chị?” Chị bảo “Là điều chị không thể quên!” Không thể quên thì sao? Liệu có cái kết nào cho chúng ta khi mà tôi và chị tự đưa mình vào những thứ xúc cảm lạc lối như thế này? Tôi muốn thoát khỏi sự ám ảnh của chị, nhưng ngay cả khi ở bên người yêu mình, tôi vẫn không thôi nhớ đến chị…Chẳng biết tự bao giờ, một thằng đàn ông lại có thể rơi nước mắt vì những điều sai trái như thế. Nhưng, tôi không thể thoát ra cái lưới mà mình đã tự đan rồi tự nhảy vào…
Theo Congluan
Hãy vui vẻ phớt lờ mọi chuyện anh nhé
Em luôn ủng hộ mọi quyết định của anh dù khó khăn em cũng sẽ vượt qua...
Có lẽ rồi mọi thứ cũng qua, thời gian sẽ là liều thuốc hữu hiệu xóa nhòa tất cả... nhưng không biết ngày đó mình còn có thể cười nói bên nhau nữa không khi búa rìu dư luận khiến chúng ta trăn trở và suy nghĩ.
Tình cảm chúng ta không sai nhưng có lẽ cả hai đã biết nhau quá muộn màng khi mọi thứ như được an bài nên mình trở thành hai kẻ tội đồ trong mắt bạn bè, người thân...
Em biết chúng ta cũng là hai con người bình thường nên dù cố gắng động viên nhau không sao đâu cố lên vượt qua tất cả nhưng cả em và anh đều đang rất lúng túng trước búa rìu dư luận, áp lực người thân.
Người ta có thể nói em là con đàn bà lẳng lơ bán mình để đạt được mục đích, có thể nói anh là thằng đàn ông lăng nhăng, đa tình...nhưng rốt cuộc họ lại không thể sống thay cho cuộc đời của cả hai.
Mình sống cho mình, vì mình nhưng trong điều kiện hiện tại thì mình đã trở thành hai kẻ tội đồ đáng bị lên án... Em thật sự thấy buồn và mệt mỏi vô cùng khi chứng kiến sự bế tắc trong tình cam của chúng ta, chứng kiến anh hàng ngày với ánh mắt mệt mỏi, bước chân nặng trĩu và cái nhìn ưu tư.
Em thật sự bối rối và không biết phải làm như thế nào để chia sẻ cùng anh. Đôi lúc em tự hỏi có phải tại mình quá dễ dãi nên đã đẩy anh vào con đường của ngày hôm nay, hay đúng như anh nói chúng ta thật sự đã tìm được nhiều điểm chung nên mới có nhau trên cuôc đời này...
Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý nên đôi lúc cũng phải chấp nhận mà sống (Ảnh minh họa)
Tiến ư? Tiến bằng cách nào khi chúng ta có quá nhiều vấn đề cần giải quyết... Dừng lại ư? Dừng bằng cách nào khi hàng ngày chúng ta vẫn rất cần có nhau, dù là công việc hay đời sống chúng ta cần sự chia sẻ, động viên nhau vượt qua những khó khăn. Điều quan trọng là hình như thật sự mình yêu và lo nghĩ cho nhau mọi lúc mọi nơi... Dù bây giờ đi con đường nào cũng phải có sự tổn thương và đau khổ nhưng em biết rằng chúng ta chỉ có một lần để được sống nên nếu không có sự lựa chọn đúng đắn thì chúng ta đã sống hoài sống phí.
Ngay lúc này em cũng không thể đưa ra lựa chọn chính xác cho cả anh và em nhưng em chỉ chắc chắn một điều em là thật lòng muốn được cùng anh đầu bạc răng long, muốn cùng anh đi hết quãng đường còn lại. Nhưng vì anh, vì danh dự và sự tự tôn mà anh vất vả xây dựng trong thời gian qua... vì các mối quan hệ gia đình, xã hội không cho phép nên em sẽ giữ lại tình cảm này cho riêng mình và âm thầm bên cạnh hay có mặt khi anh cần. Điều duy nhất em muốn là anh được bình an, hạnh phúc để sống... nếu là mong muốn và nguyện vọng của anh em đều có thể làm.
Anh! Cuộc sống là vậy, không phải lúc nào cũng như ý và theo sắp đặt của mình, nên đôi lúc cũng phải chấp nhận mà sống.
Cũng nhiều người nói với em rằng em có năng lực, em nhanh nhẹn, và thức thời nhưng sao đối với chuyện tình cảm lại thiếu thông minh và quyết đoán đến vậy! Nhưng em cũng biết chắc một điều rằng có những chuyện không thể dùng lý trí... Có lẽ anh thật sự đang rất mệt mỏi và khó khăn trong khoảng thời gian này, anh đang tìm mọi cách để kìm nén mọi cảm xúc mình có để xoa dịu không khí trong nhà lấy lại bình yên... Em luôn tự trách mình là em đã gián tiếp làm đảo lộn cuộc sống của anh. Nếu hôm đó em có câu trả lời dứt khoát có lẽ anh sẽ không phải lo lắng, có lẽ không có chuyện như ngày hôm nay... nên em đã cố gắng làm bằng mọi cách miễn anh có thể cười và vui vẻ nhưng thật sự vẫn thấy bất lực vô cùng.
Anh à! Nếu đã vậy anh có thể vui vẻ phớt lờ mọi chuyện để sống được không anh... Em sẽ đợi và âm thầm bên anh cho đến lúc anh có thể vui vẻ trở lại. Em luôn ủng hộ mọi quyết định của anh dù khó khăn em cũng sẽ vượt qua...
Theo VNE
Tôi phải có anh trong cuộc đời này Chưa bao giờ tôi thấy tim mình rung lên như thế khi nhìn một người đàn ông. Đúng là tôi mụ mị mất rồi. Chưa bao giờ tôi thấy tim mình rung lên như thế khi nhìn một người đàn ông. Thế mà trước Nguyên, tôi như vừa trúng một mũi tên cực độc của nữ thần tình yêu. Tôi gục ngay từ...