Phép thử tình yêu và sự thật đau lòng
Tôi yêu anh, sau khi chia tay tình yêu đầu tiên được một thời gian. Khi đó tôi còn đang rất buồn, và còn suy nghĩ về người cũ rất nhiều. Chúng tôi tình cờ quen nhau, và cũng yêu rất tình cờ như thế. Theo tình cảm và cảm giác, thực sự ban đầu tôi cũng không có tình cảm với anh nhiều, nhưng sau khi tiếp xúc, tôi thấy hòa hợp về cách sống, về suy nghĩ, và anh cũng đã giúp tôi rất nhiều để tôi có thể quên đi người cũ. Anh còn sắp xếp cho tôi gặp lại người đó, giúp nhiều điều khác nữa, và tôi cảm kích điều đó, dần dần tôi nhận ra tôi cũng yêu anh, anh luôn vì tôi, và vun đắp tình cảm.
Anh đã từng là chỗ dựa của tôi sau đổ vỡ của tình đầu
Chúng tôi có quan niệm thoáng trong tình yêu, không ai gò bó ai, ai cũng có thể có cảm xúc với một người nào đó bất chợt. Vì chúng tôi cùng nghĩ là con người, thì sao tránh được những điều đơn giản đó, nên chúng tôi đã cùng quan điểm. Rằng nếu có một ngày một trong hai đứa có cảm giác, tình cảm với ai đó không phải người yêu mình, thì nên sẽ nói với người còn lại, để cùng suy nghi và giải quyết, để tình yêu bền vững. Và nếu lỡ bị cuốn đi bằng một cơn ái tình bất chợt thì cũng chỉ có tình chứ không có yêu, và vì vậy phải nói với người yêu mình để cùng cố gắng, cùng vượt qua sóng gió.
Khi anh vừa giúp tôi quên được tình cảm cũ, mọi thứ chưa kịp lành, tôi đã thử anh. Tôi đã dùng một nick chat khác, để chat với anh. Tôi làm quen và nói chuyện với anh, rồi một thời gian đã có những lời qua lời lại về tình cảm giữa tôi( nick lạ) với anh. Tôi chủ động nói về tình yêu, và gợi ý về tình yêu có thể có với anh, tôi bất ngờ khi anh có thể nói yêu người con gái có cái nick đó( dù không biết cô gái đó như thế nào, anh luôn nói với cô gái anh thích nụ cười trên cái ảnh avatar, một cái ảnh tôi đã kiếm đc ở trên mạng và tạm mượn nó để ngụy trang, và anh thích cách nói chuyện của cô gái).
Anh say mê tán tỉnh mà không hề biết người con gái đó chính là tôi
Trong cac cuộc nói chuyện, anh luôn nói anh chưa có người yêu, và tôi không hề được nhắc đến dù là thoáng qua, rồi nick đó và anh cùng nói lời yêu, đứng hơn là anh gợi ý. Có thể là đùa thôi, nhưng tôi mạnh dạn nói yêu, và đã được anh đáp trả, anh nói mong được gặp sớm, vì tôi nói dối đang ở xa chỗ anh, anh đã cho số điện thoại, và rồi hỏi số điện thoại của tôi, ngày sinh của tôi. Tôi đã không cho số, mà chúc anh hạnh phúc, và nếu có nói yêu ai hãy nói anh hết yêu em rồi, sau đó hãy nói với người khác là anh yêu em.
Video đang HOT
Sau đoạn chát đó, tôi thực sự sụp đổ về hình ảnh của a, tôi đã không nghĩ người yêu tôi là người như vậy. Nếu anh có nói với tôi về cái nick lạ, chắc tôi sẽ không nghĩ gì. Đằng này anh không hề kể một chút gì, đến khi anh đọc được những gì tôi viết trong blog. Anh mới bắt đầu nói, thì tôi đã quá biết, tôi mất niềm tin.
Mặc cho anh thanh minh, tôi vẫn thấy khó chấp nhận hành động của người yêu mình
Tôi phải làm sao đây, tôi yêu anh, nhưng thật khó chấp nhận. Dù tôi cũng đã từng có lỗi, anh cũng bỏ qua cho tôi, nhưng đó là tình cảm với người yêu cũ của tôi, nên anh thông cảm. Còn anh, là câu nói yêu với một người xa lạ. Tôi không biết làm gì lúc này nữa, anh nói đấy chỉ là anh chat cho vui, chứ anh có biết người ta là ai đâu. Anh cũng hẹn bao lần sẽ gửi webcam nhưng anh có gửi đâu. Rồi anh làm vậy là để định sẽ kể cho em và cho em đọc, để em nhìn mọi thứ và cuộc sống tốt hơn, chứ anh không có ý gì. Tôi thừa biết những lời ngụy biện đó là thế nào, anh níu kéo, anh tỏ ra khác hơn để tôi được vui, nhưng chỉ càng làm tôi thấy buồn hơn. Tôi không biết làm sao nữa, tôi nên từ bỏ anh, hay tôi bỏ qua chuyện đó và tiếp tục, cũng không biết anh còn bao nhiều điều mà tôi chưa đc biết? Tôi thực sự muốn được biết một lời khuyên…!
Theo VNE
Để anh ấy ra đi...
Khi người đàn ông tôi yêu nói anh ấy muốn một cơ hội làm lại với người cũ, tôi đã làm điều mà bất cứ cô gái mạnh mẽ nào cũng làm: Tôi nói "Ok"...
Tôi gặp Jeff trong tiệc sinh nhật một người bạn. Tôi để ý đến cách anh bước ra giới thiệu về mình, đến đôi mắt rất trong của anh. Tôi đã bước sang tuổi 29 và mất đến gần 10 năm hết yêu lại chia tay, rồi quay về với Jason. Mới đây tôi thành người độc thân, vì thế tôi chủ động hẹn hò với Jeff.
Chúng tôi gặp nhau vào một đêm tháng 1. Ngoài trời khá lạnh lẽo. Tôi và Jeff ngồi tán gẫu qua hơi nóng đang bốc lên từ nồi lẩu. Tôi nhớ hai người nói chuyện khá vui vẻ về việc một buổi hò hẹn thường giống như cuộc phỏng vấn xin việc ra sao. "Thế tại sao anh nghĩ anh phù hợp với vị trí này?" - tôi hỏi Jeff. Cung cách cởi mở, nồng nàn tình cảm cùng vòng tay dài rộng lúc nào cũng khoa lên khi nói chuyện của Jeff khiến tôi rất muốn "tuyển" anh vào vị trí bạn trai của mình.
Chuyện chúng tôi bắt đầu vào mùa Xuân khi những cánh hoa anh đào nở rộ. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau ngao du các nẻo đường, về quê thăm nhà bạn của Jeff nữa. Sau Jason, việc tôi yêu Jeff dường như quá dễ dàng. Anh là người biết ăn nói và luôn nồng nhiệt, tôi chẳng bao giờ phải đoán xem Jeff đang nghĩ gì.
Jeff cũng có một "Jason" của riêng anh - cô ấy tên là Christine. Hai người họ đã chia tay cách đây 2 năm và họ vẫn chuyện trò hàng tuần qua điện thoại (hầu hết bạn của Jeff là phụ nữ, trong đó có cả những người đã từng yêu anh). Tôi cũng có nhiều bạn là đàn ông, bởi thế không lo lắng về quan hệ hiện tại của Jeff và Christine, cho đến một ngày tháng Năm, khi Jeff xin cho Christine một công việc ở công ty thiết kế nơi anh đang làm việc. Từ đó họ gặp nhau hàng ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng Jeff bảo "cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi".
Khoảng 1 tháng sau, tối đó tôi ở nhà Jeff, tối cuối cùng tôi ở lại thành phố trước khi đi dự lễ cưới vàng của ông bà nội. Cảm nhận một điều gì đó rất khác, ngay khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi hỏi Jeff: "Có chuyện gì sao?".
"Christine muốn bọn anh quay lại...", Jeff trả lời.
"Cái gì?"
"Cô ấy muốn cố gắng thêm lần nữa", Jeff đưa mắt nhìn ra xa xăm.
Tôi bỗng dưng có cảm giác choáng váng, mọi vật trước mắt đang đảo lộn. "Anh đang chia tay em có phải không?". Anh gật đầu. "Em biết rồi, em là con ngốc" - tôi thổn thức.
"Chỉ là tạm thời thôi", Jeff nói nhanh, cố gắng xoa dịu tôi. "Chỉ 2 tuần thôi. Khi anh đã nhìn nhận rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện".
Tôi khóc suốt hành trình về nhà với ông bà, cố che giấu đôi mắt sưng mọng dưới cặp kính râm. Không muốn làm hỏng ngày vui nên tôi cố sức tránh gần ông bà, tôi nói dối mọi người trong gia đình là mình đang bị dị ứng. Chỉ khi đêm xuống, một mình trong căn phòng kín cửa tôi mới dám chui ra khỏi vỏ ốc. Tôi check mail điên cuồng, cứ hy vọng sẽ có thư của Jeff...
Cảm giác bị bỏ rơi và bối rối, tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là hy vọng Jeff sẽ chọn mình. Tôi muốn nhắc anh nhớ đến những gì hai người từng có, những điều ngọt ngào chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Thế nên tôi email cho Jeff như thể hai người chưa chia tay. Thay vì gào lên nỗi đớn đau trong lòng hay hỏi về Christine -tôi biết làm vậy sẽ đẩy Jeff ra xa hơn - tôi chỉ kể Jeff nghe về kỳ trở về thú vị với gia đình và gửi cho anh tấm hình tôi rất xinh, cười rất tươi trước biển. Tôi không quên ký tên: "... của anh".
Trở về, tôi đến thăm người bạn gay. Cậu ấy nói tôi nên bỏ Jeff đi, anh ấy chẳng ra gì. Song tôi nói mình quá yêu để có thể từ bỏ. Tôi từng ở vị trí của Jeff, vì thế tôi nghĩ, lúc này anh ấy cần yên tĩnh một mình...
Hai tuần trôi qua. Tôi đến gặp Jeff trong vẻ ngoài xinh xắn nhất có thể: Áo xanh navy kết hợp với quần sooc jeans khoe đôi chân thon dài. Tôi tô son màu đỏ. Cậu bạn gay nhìn tôi chuẩn bị như vậy thì cằn nhằn: "Tớ chẳng hiểu cậu phải phiền thế để làm gì".
Gặp tôi, khuôn mặt Jeff sáng lên. Nén đi nỗi mong mỏi được chạy đến ôm chầm lấy anh, tôi đi thật nhẹ nhàng. Khi hai người dạo chơi khắp công viên, dừng chân nghỉ bên hồ, tôi thấy rõ ràng rằng sau cùng thì chúng tôi chưa hề có chia tay.
Vài giờ sau, tôi quay lại căn hộ của mình, trên môi nở nụ cười. Jeff chưa nói, nhưng tôi biết anh và Christine đã thực sự chấm hết. Tối đó anh gọi cho tôi: "Anh qua chỗ em được không?". Và khi tôi mở cửa, Jeff ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn đường: "Anh nói với cô ấy rồi, chuyện bọn anh đã qua"...
Không lâu sau đó Jeff có nói với tôi, trước cái đêm chạy đến nhà tôi, anh chưa từng nghĩ lại yêu tôi nhiều đến thế. Bởi tôi đã không quay lưng lại với anh. Anh biết mình đã chọn đúng. Một năm sau, tôi đến sống cùng Jeff. Và hôm nay, đã 9 năm rồi kể từ ngày chúng tôi kết hôn, vẫn sống bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Theo VNE
Lần lữa chuyến đò hai Những đắng cay khi bước lên chuyến đò trước chị chẳng buồn nhớ lại nữa, dù gì cũng đã gần chục năm trôi qua, giờ chị đang vui với con bé, kết quả của cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn đó. Bao năm qua chị đã phải bỏ quên tất cả nỗi đau, tuổi trẻ, sở thích cá nhân, phải gạt tất để...