Phát ốm vì dâu tiểu thư
Nhiều lúc tôi ước, giá như mình cứng rắn hơn, nhất quyết không cho nó cưới thì đâu đến nỗi.
ảnh minh họa
Từ ngày lấy vợ cho con trai cả, tôi đâm buồn hẳn. Hồi chúng nó mới quen nhau tôi đã biết bạn gái của con tôi là tiểu thư cành vàng lá ngọc. Sau này lấy chồng thì chắc cũng trở thành “dâu rượu”, nên tôi cũng không trông mong gì nhiều.
Con dâu tôi là gái thành phố, nhà lại neo người nên được chiều chuộng từ bé. Trong lúc con trai tôi là người tỉnh lẻ, cuộc sống khó khăn cũng đã quen rồi. Hồi chúng nó mới quen nhau, con trai tôi mới đưa người yêu về thăm. Thôi thì nhìn thấy Tâm hiền lành ngoan ngoãn nên tôi cũng phải gật đầu. Mặc dầu tôi không ưa tính điệu đà tiểu thư của con bé lắm.
Thỉnh thoảng nghe đâu giận dỗi nhau là con bé lại hành con trai tôi cả tuần. Rồi khóc lóc, giận dỗi suốt ngày là chuyện bình thường. Tôi tưởng đến khi cưới nhau thì ít nhiều nó cũng thay đổi tính tình, không ngờ cả gia đình tôi phải phát ngốt vì lối sống “lá ngọc cành vàng” của dâu mới
Sau khi cưới được một thời gian ngắn, hai anh đứa về quê chồng chơi một tuần thăm gia đình, họ hàng. Tôi cũng biết nó là “dâu phố” nên cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào sự giúp đỡ. Với tôi, việc các con về thăm nom thế này là mừng rồi!
Video đang HOT
Thế nhưng, sau vài lần thấy con trai hì hục rửa bát, giặt quần áo trong khi con dâu ngồi xem tivi, dũa móng tay; rồi trong khi cả nhà đã bình minh từ 6, 7 giờ sáng mà “dâu rượu” vẫn yên giấc trên giường, con trai tôi gọi dậy thì bị vợ mắng cho một trận…làm tôi lại phát hoảng.
Đã thế ở nhà có món gì ngon trong lúc mọi người đang ăn uống ngon lành, kiểu gì con dâu tôi cũng kiếm cớ. Lúc thì kêu mắm tôm bún đậu hôi không chịu nổi, lúc thì kêu cá trôi tanh… Hì hục chuẩn bị đồ ăn cho con mà đến giờ ăn chưa nuốt trôi được miếng nào đã nghe con dâu sa sả chê.
Thấy chồng nó nhăn nhó, tỏ vẻ không hài lòng, thì dâu mới không nói thêm gì. Một lúc sau, cả nhà đang ngồi uống trà thì thấy con dâu tôi lôi từ trong túi ra cái ống hút. Thấy cả nhà ngạc nhiên trợn mắt nhìn thì con dâu tôi mới đủng đỉnh “Cho đỡ hỏng môi son ấy mà”.
Để thay đổi không khí, tôi hẹn con dâu 7 giờ sáng hôm sau hai mẹ con cùng đi chợ làm món gì ngon ngon đãi cả nhà, Tâm vui vẻ đồng ý.
7 giờ, rồi 8 giờ, đợi mãi chưa thấy con dâu đâu, tôi lục đục chạy lên phòng thì giật mình khi thấy con đang trong công đoạn chuẩn bị ra đường: nào là khăn, khẩu trang, mũ nón, áo váy chống nắng chuyên dụng cứ như… người ngoài hành tinh.
Tôi mới chép miệng: “Không nắng lắm đâu con”. Nhưng Tâm nhăn nhó phân trần: “Có kiêng có lành mẹ ơi, ra nắng ra gió làm màu môi, lông mày con phai đi chưa kể là bị đen như châu Phi ấy. Nhìn kinh chết”.
Chợ ở quê người ta họp từ tờ mờ sáng chứ đến tận 9 giờ ra tới chợ thì chẳng còn gì để mua, hai mẹ con lại mua thức ăn sẵn về. 1 tuần các con về nhà, dâu mới chẳng được đỡ đần việc gì, kể cả rửa bát. Nhiều khi, nghe mấy bà hàng xóm hỏi thăm: “ Sao, con dâu phố thế nào? Thanh lịch lắm đúng không? Nhất bà nhé, giờ có con dâu rồi, có thêm đồng minh rồi”, tôi tủi thân lắm.
Có lần thấy tôi lúi húi rửa bát, Tâm cũng lăng xăng vào bảo: “Mẹ để con”, nhưng tôi vừa đặt tay xuống thì đã thấy con trai bị vợ kéo vào rửa, loáng thoáng nghe con dâu làm nũng với con trai đâu là: “Rửa cho em, bong móng tay của em mất bây giờ”. Thôi thì, để tôi rửa cho xong. Trong khi tôi hì hục nấu cơm rồi dọn dẹp thì con dâu suốt ngày ngồi trong phòng khách dũa móng tay, soi gương.
Dù là người xuề xòa nhưng con trai tôi cũng nhận ra sự không ổn ở vợ. Tuy nhiên hễ lần nào nó góp ý là Tâm lại dùng tuyệt chiêu “nước mắt cá sấu” để nhấn chìm từng câu dạy dỗ của chồng. Những cơn hờn dỗi, nhõng nhẽo vô cớ của dâu mới khiến cả nhà mệt mỏi vô cùng.
Tôi không biết mới cưới mà con dâu tôi đã vậy rồi thì không hiểu sau này sinh con ai sẽ là người lo việc nội trợ trong nhà đây. Khổ thân con trai tôi, tưởng là kiếm được vợ rồi thì cuộc sống đỡ phải lang bạt, đỡ vất vả. Chứ lấy phải vợ như thế này về nhà rồi lại nai lưng ra làm cả ngày ở công ty, về nhà lại phải nai lưng ra hầu hạ vợ tiếp cho mà xem.
Nhiều lúc tôi ước, giá như mình cứng rắn hơn, nhất quyết không cho nó cưới thì đâu đến nỗi.
Theo VNE
Anh hạnh phúc nhé
Kết thúc không phải là câu "mình đừng quen nhau nữa" mà là câu "anh hạnh phúc nhé!".
Giờ nghĩ lại lúc ấy, tại sao em lại không hề khóc? Tại sao em lại không tỏ ra yếu đuối một xíu mà lại vẫn mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để nói ra câu "anh hạnh phúc nhé". Bình thường khi có những điều khiến em cảm thấy đau khổ, hoặc là nước mắt chảy dài không ngăn được, hoặc không thì sẽ nghẹn không nói được lời nào. Thế mà tại sao lúc đấy em vẫn bình thường vậy? Vẫn nói, còn có thể mỉm cười được mà. Chẳng lẽ tình cảm trong em với anh không nhiều như em nghĩ? Nhưng nếu như thế thì tại sao khi ngồi trên xe, một mình, em lại khóc nhiều đến vậy để đến giờ mỗi lần nhớ lại lúc ấy em lại thấy quặn lòng.
Anh biết không, câu làm em đau lòng nhất chính là khi anh nói tình cảm với em chỉ là rung động nhất thời, nhưng sau một thời gian tìm hiểu anh cảm thấy không phù hợp. Uh, không hợp nên em cũng chẳng còn quyền gì để níu kéo. Mọi thứ đối với em trong thời gian qua tất cả chỉ do em lầm tưởng, ngộ nhận thôi. Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải, sao lại để đến lúc anh phải nói thẳng ra với em như thế này. Nhưng cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã nói rõ ràng, bản thân em là người rất cố chấp, nếu điều gì không rõ ràng sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Nếu anh không nói rõ, có lẽ em vẫn cố gắng lao vào một cách mù quáng rồi đấy.
Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải (Ảnh minh họa)
Em đã từng tự trách bản thân mình rất nhiều, từng tự hỏi tại sao lại như vậy, tại sao anh với em là không phù hợp. Nhưng rồi em cũng có thể nhận ra ANH và EM KHÔNG HỢP không có nghĩa là em là một đứa tồi tệ hay em với tất cả những người khác không hợp. Có thể em không hợp với anh, nhưng ở đâu đó sẽ có người hợp với em, và anh cũng vậy. Việc của em chỉ cần chờ cho đến khi người phù hợp với mình xuất hiện mà thôi.
Ai cũng hỏi em thích anh ở điểm nào? Thật sự em không biết, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó. Em chỉ nhận ra rằng ở bên anh em có cảm giác rất thân thuộc, em rất thích nhìn thấy anh cười, sao nhỉ, nụ cười rất hiền, rất ấm áp. Nên sau này, anh hãy hạnh phúc, hãy cười thật nhiều nhé.
Theo VNE
Nhật ký Hà Nội chớm đông Đã lâu rồi chẳng còn cảm xúc để cảm nhận thời gian trôi qua chầm chậm như vậy. Yên bình làm sao. Cơn gió mùa đầu tiên tràn về mang theo những hạt mưa dạt dào mà nhẹ nhàng đúng như vốn có của một mùa đông vẫn thế. Không gian chỉ còn tiếng mưa, tiếng gió thổi vi vu và cảm giác...