Phát ngán vì vợ ngày càng “phì nhiêu” và bảo thủ
Tôi gặp vợ tôi khi cô ấy vừa bước vào học năm thứ nhất cùng trường, còn tôi đã học năm cuối. Ngay từ khi gặp, tôi đã yêu và quyết chinh phục cô ấy bằng được và tin rằng, cô ấy sẽ là nửa kia của mình. Nhưng vợ tôi lại là cô gái khá khó tính trong việc tiếp cận nên gần nửa năm trời tôi mới có thể nói chuyện được với cô ấy. Thậm chí là chúng tôi yêu nhau sau gần 2 năm làm bạn. Ngày tôi cưới, mấy cậu bạn tôi nói rằng phải biết giữ vợ đấy, không thì khối kẻ đang ghen tị và nhòm ngó. Tôi bật cười, vợ tôi đúng là xinh xắn và có nhiều nét quyến rũ nữa là đằng khác. Tôi cũng có phần tự hào khi được làm chồng của cô ấy. Đám cưới của chúng tôi rất hạnh phúc.
Sống cùng nhau được 2 năm thì vợ tôi sinh con. Khi mang thai cô ấy tăng gần 20kg và sinh được em bé nặng 3,2kg, tôi chỉ hi vọng rằng sau khi sinh con xong vợ tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại form người như trước. Nhưng sinh em bé xong, cô ấy ăn rất nhiều, toàn những món ăn bổ dưỡng để cho con mau lớn, lúc này cân nặng của cô ấy chẳng giảm đi tí nào mà còn sồ sề hơn trước. Vợ tôi thuộc tuýp người dễ béo nên cô ấy trông lại càng “phì nhiêu”.
Đến lúc con tôi tròn một tuổi, cô ấy đã cán mốc 62kg với chiều cao 1,54m. Sau đó khi con mới được 9 tháng thì cô ấy lại tiếp tục mang thai lần 2. Tôi có nói với cô ấy rằng, không nên sinh thêm đứa nữa vì con lớn còn nhỏ quá, hơn nữa cô ấy cần phải có sức khỏe, nhưng vợ tôi khăng khăng rằng, cô ấy không muốn làm thế vì thương con nên sẽ tiếp tục mang thai. Lần sinh em bé thứ 2 này khó khăn hơn so với chúng tôi dự kiến rất nhiều, con thứ 2 của tôi không khỏe, cháu hơi yếu và hay khóc. Mặc dù có gia đình tôi trợ giúp nhưng đôi khi công việc cũng làm cho vợ chồng tôi mệt mỏi và dễ mâu thuẫn.
Trước đây khi chưa cưới, mỗi lần ra ngoài cô ấy đều mất cả
Video đang HOT
nửa tiếng để trang điểm ngắm nghía (ảnh minh họa)
Vì sinh hai con gần nhau, hơn nữa con thứ 2 của tôi còn bé nên cô ấy nghỉ làm hơn 1 năm và dự định sẽ nghỉ tiếp 1 năm nữa cho đến khi con cứng cáp mới xin đi làm trở lại vì nếu thuê người giúp việc thì tiền còn cao hơn. Gánh nặng tài chính trong gia đình 4 người dồn lên vai tôi khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Còn vợ tôi thì quanh quẩn ở nhà với chuyện bếp núc và con cái. Và vì trông con và chợ búa nấu nướng thường xuyên, tính cô ấy lại hay tiếc đồ ăn thừa nên cứ ăn cố, vì thế đã béo lại càng béo. Sinh xong đứa thứ 2, cô ấy đã cán mốc 67kg. Thật không thể tưởng tượng nổi!
Tôi đã góp ý với vợ tôi nhiều lần về việc cần phải tập thể dục thẩm mỹ và giảm cân, nhưng vợ tôi thuộc tuýp người bảo thủ. Cô ấy cứ nói rằng, có béo bụng thì cũng chả sao vì đó là nơi cô ấy đã từng mang thai hai đứa con, cô ấy còn nói rằng, bây giờ là mẹ của hai đứa con rồi nên chẳng cần làm đẹp nữa. Thật sự tôi rất buồn với việc về đến nhà nhìn vợ tôi lôi thôi trong bộ quần áo nhàu nhĩ như bà già và ôm con. Trông cô ấy như già thêm chục tuổi, chẳng còn nhận ra vẻ xinh xắn dễ thương của cô gái ngày nào nữa.
Thật sự tôi rất buồn vì việc về đến nhà nhìn vợ tôi lôi thôi trong
bộ quần áo nhàu nhĩ như của bà già (ảnh minh họa)
Đặc biệt, cô ấy rất ít khi quan tâm chăm sóc đến cơ thể mình. Trước đây khi chưa cưới, mỗi lần ra ngoài cô ấy đều mất cả nửa tiếng để trang điểm ngắm nghía thì bây giờ nếu có đi ăn tiệc với tôi, cô ấy chỉ khoác tạm lên người bộ cánh cũ kĩ, rẻ tiền mua ngoài chợ, chải sơ qua cái đầu rồi đi. Nhiều khi tôi phát ngại vì vợ mình, đi với nhau mà mọi người cứ tưởng tôi đang đèo bà chị già nào đó. Đi ăn cưới thì cô ấy chỉ vội vàng ăn cho nhanh còn về với con, chẳng bao giờ ở lại trò chuyện với bạn bè. Ở nhà nhiều quá khiến cô ấy trở nên ì ạch cả về thể xác lẫn suy nghĩ.
Thật sự trước đây tôi hạnh phúc vì được ngắm vợ của mình bao nhiêu thì giờ đây chỉ sau vài năm tôi đã thấy sợ bấy nhiêu, những múi mỡ núc ních và mái tóc khô xơ của cô ấy luôn khiến cho tôi có cảm giác sợ khi gần gũi. Dạo này tôi rất hay nghĩ về chuyện mình có thể sẽ phản bội vợ vì tôi hay khát khao những cô gái xinh đẹp gọn gàng khác. Tôi không phải là người quá vô tâm nhưng vợ tôi cứ bảo thủ và ngày càng “phì nhiêu” thế này thì tình cảm của tôi dành cho cô ấy không biết là sẽ tồn tại được bao lâu.
Theo Ngoisao
Hãy cho em thêm thời gian
Vô tình bắt gặp em lén lút xem nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của anh, anh không nói gì, lẳng lặng đi ra ngoài.
Em biết mình đã làm anh buồn và cũng thấy xấu hổ với bản thân khi làm việc đó. Nhiều lúc em tự nhủ: chuyện đã qua rồi đừng bận lòng nữa, hãy gạt sang một bên để sống thoải mái bên anh và các con. Những ngày qua, em cũng đã thấy anh toàn tâm toàn ý với gia đình, làm tất cả để bù đắp những tổn thương anh gây ra cho em. Biết là vậy, nhưng không hiểu sao em vẫn không vượt qua được sự hoài nghi trong lòng; biết đâu anh và cô ấy vẫn lén lút liên lạc với nhau, rồi nơm nớp lo sợ nhỡ đâu hai người không dứt được nhau thì sao? Sự hoài nghi đã làm em khổ sở và biến em thành một người nhỏ nhen, ích kỷ.
Em vẫn âm thầm theo dõi các mối quan hệ của anh qua điện thoại, email, facebook. Chỉ cần một cái nick lạ xuất hiện trong list bạn bè của anh là em tìm cách kiểm tra. Chỉ cần một cuộc điện thoại gọi đến vào giờ "nhạy cảm" là em đặt dấu hỏi. Anh đi làm về muộn em hỏi cặn kẽ lý do. Em đã giấu tấm thiệp mời đám cưới của bạn anh, sợ cô gái ấy cũng sẽ là khách mời. Em giả vờ bệnh để níu chân anh ở nhà những khi anh có tiệc tùng với bạn bè, nơi mà cô gái kia có thể cũng sẽ xuất hiện. Vì những "chiêu trò" đó của em mà các mối quan hệ của anh ngày càng thu hẹp lại.
Có những việc anh biết nhưng cũng có nhiều việc anh chẳng mảy may hay biết. Khi em giả vờ kêu đau bụng, anh lo cuống lên vì nghĩ bệnh dạ dày của em quay trở lại. Khi em gọi điện kêu quên chìa khóa, đang giữa cuộc nhậu anh phải bỏ dở chạy về nhà vì không muốn em phải đợi lâu. Cũng có lúc, đang bông đùa vui vẻ em buông những lời bóng gió xa xôi khiến tâm trạng anh chùng xuống. Những lúc như thế, em thấy mình có lỗi vô cùng với anh, nhưng lại tự biện minh là mình đang làm những việc cần thiết để bảo vệ hạnh phúc gia đình. Càng ngày em càng thấy hoang mang vì không biết bao giờ mới tìm lại được niềm tin vào anh, vào cuộc sống và vào chính mình như em từng có trước đây.
Nếu lòng em không thể khép lại chuyện cũ thì những cố gắng của anh đều vô nghĩa. Anh buồn bã nói như thế với em. Bản thân em cũng thấy khổ sở, dày vò khi phải sống trong hoài nghi, lo sợ. Em đang tìm cách thoát ra nhưng chẳng dễ chút nào. Vì vậy, mong anh đừng thôi cố gắng, hãy cho em thêm thời gian để em tìm lại sự cân bằng niềm tin, được không anh?
Theo VNE
Muốn làm mẹ đơn thân Chị vừa vứt cái túi xách xuống ghế đã phải quấn vội tạp dề xắn tay áo vào bếp nấu cháo cho con. Chuông điện thoại reo, mẹ chị bảo về ngay nhà có việc gấp. Chưa kịp nói gì bà đã dập máy. Cho thức ăn của con vào hộp, qua trường đón chúng, chị phóng sang bà ngoại ngay. Mẹ vừa...